Mùng hai, tôi sang chúc tết nhà Trang như lời hẹn lần trước, bố mẹ nó cũng đã quen mặt tôi rồi nên cũng thoải mái.
– Lì xì tao đâu?
– Đây! Thế lì xì tao đâu?
– Mày chả ga lăng gì cả.
– Ga lăng là cái gì có ăn được không?
Trang rút trong túi ra bịch lì xì, chúng tôi lì xì qua lại nhau, y trang con nít….
Mùng ba đang chơi game thì chị gọi, chắc nhớ tôi đây.
– Alo! Nhớ anh à?
– Hức… em khổ quá… Em không chịu được đâu anh… hức
Tôi bỗng thấy lo lắng cho chị, hỏi dồn dập.
– Em sao vậy? Nín đi, kể cho anh xem có chuyện gì?
– Hức… mẹ em.. biết chuyện em làm điếm.. rồi. Hức… mẹ đuổi em ra khỏi nhà… giờ em không biết đi đâu nữa.. hức.
– Cái gì? Sao lại có chuyện đấy? Giờ em đang ở đâu?
– Em.. đang đi lang thang..
– Trời….
Tôi thấy thương cho chị quá, thật trớ trêu, bây giờ chưa có xe bus để chị về đây với tôi, tôi phải đến bên chị.
– Em tìm chỗ nào trú tạm đi anh sẽ đến chỗ em.
– Nhưng anh có biết đường đâu?
– Không sao vừa đi vừa hỏi là được, em đợi anh chút nhé.
– Vâng…
Tôi vội lấy xe lao ra khỏi quán nét về nhà móc lợn thêm í tiền rồi lại vội vàng lên xe đi Thái Nguyên. Khổ thân chị, mùng ba tết mà thế này, mà sao mẹ chị lại biết được, trong đầu tôi đang rất lo lắng cho chị, tôi vặn ga cố phóng thật nhanh đến chỗ chị. Vừa đi vừa hỏi đường, trời lất phất hạt mưa, lạnh buốt, nhưng có người còn lạnh hơn tôi đang ở ngoài kia một mình.
– Chị ơi cố đợi em một chút nhé!
Bây giờ là 6 giờ tối, sau gần 6 tiếng vừa đi vừa hỏi đường cuối cùng tấm bảng nội thành Thái Nguyên cũng hiện ra, sắp được gặp chị rồi, tôi gọi cho chị.
– Em đang ở đâu đấy? Nhắn tin cho anh địa chỉ đi.
– Vâng.
Chị nhắn cho tôi địa chỉ, tôi lại hỏi đường, thêm 20 phút, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chị. Thấy tôi, chị chạy đến bên tôi òa khóc, tôi ôm chị vào lòng, chị nức nở như một đứa trẻ, mọi người xung quanh thì quay ra nhìn chúng tôi.
– Nín đi em, mọi người đang nhìn kìa.
Chị vẫn khóc, tôi lấy tay lau nước mắt cho chị.
– Nín đi, anh đến đây rồi.
Tôi cầm balo của chị kéo chị lên xe rồi đi, nhưng chưa biết đi đâu, trời cũng đã tối rồi, chị tựa vào lưng tôi sụt sịt.
– Em ăn cơm chưa? Mình đi ăn gì nhé.
– Vâng.
Tôi lượn vòng vèo tìm quán cơm, mãi mới thấy, dừng xe tôi dắt chị vào, tôi gọi hai suất cơm, giờ tôi mới nhìn kĩ, chị tiều tụy quá. Phục vụ mang cơm ra.
– Em ăn đi, ăn xong rồi kể cho anh nghe xem có chuyện gì.
Chị buồn tủi ăn từng miếng cơm, tôi ngồi gắp thức ăn cho chị, nhìn chị như vậy tôi cũng chả buồn ăn.
– Anh ăn đi, em không sao đâu.
– Nhìn em thế này mà bảo không sao à? Em ăn nhiều vào.
Ăn xong chúng tôi lại đi, đã tám giờ, trời se se lạnh, chắc không về Hải Dương được, tôi tìm một nhà nghỉ để ngủ qua đêm, mai về Hải Dương sau. Chị ngồi trên giường, tôi ngồi ghế đối diện chị, chị có vẻ rất buồn.
– Được rồi, em kể cho anh nghe đi.
– Mẹ em biết rồi, mẹ đuổi em ra khỏi nhà, mẹ bảo em không còn là thành viên của gia đình nữa, mẹ sỉ nhục, chửi rủa em… nói em là con đĩ… hu hu..
Chị lại khóc, nghe chị nói mà tôi thấy tức mẹ chị, sao lại có thể nói chị như thế, dù sao chị cũng là con của bác ấy mà.
– Em nín đi, đừng khóc nữa, sao mẹ em lại biết được?
– Hức…. Hôm qua bạn mẹ em đến cùng con trai, em không nhớ rằng anh ta đã từng… hức.. quan hệ với em trên Hải Dương, anh ta làm ở một công ty trên đấy.. anh ta vẫn nhận ra em..
Chị nói trong sự nghẹn ngào, đau khổ, trong từng tiếng nấc. Nghe đến đây là tôi đã hiểu.
– Rồi anh ta nói cho mẹ em?
Chị lắc đầu.
– Mẹ anh ta đã nói cho mẹ em.. Bà lấy cớ đó để sỉ nhục em, đuổi em ra khỏi nhà. Em nhớ bố, mẹ đẻ lắm…
Chị lại khóc.
– Thế người đuổi em ra khỏi nhà là ai? Bố mẹ đẻ em đâu?
– Bà ấy là vợ hai của bố, bố mẹ em mất rồi…
Nói đến đây chị đã sầu lại càng sầu hơn.
– Anh xin lỗi, anh không biết…
– Không sao đâu anh, cảm ơn anh đã đến bên em.
Chị nhìn tôi, ánh mắt long lanh niềm hạnh phúc, tôi cười nắm tay chị.
– Thôi được rồi, em đừng khóc nữa, ngủ đi cho đỡ mệt, nhìn em phờ phạc quá đấy, ngủ đi rồi từ mai lên Hải Dương sống với anh.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện