– Em ngủ chưa đấy?
– Chưa.
– Mình nói chuyện chút đi.
– Ừm.
– …. Chuyện về em và anh Cường ấy!
Nghe đến đây chị im lặng, không khí yên ắng.
– Lúc chiều anh có ngồi nói chuyện với anh ấy, anh Cường kể cho anh nghe hết rồi.
– …
– Sao em không nói cho anh? Sao em cứ chịu đựng một mình thế? Em có yêu anh không? Anh làm người yêu em để làm gì? Em ích kỉ lắm.
– … Em xin lỗi…
– Ừ. Không sao đâu, nhưng từ giờ có chuyện gì thì em cũng đừng chịu đựng một mình nhé, anh sẽ luôn ở bên em.
Tôi xoay người chị lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Dưới những tia sáng yếu ớt hắt vào từ bên ngoài, đôi mắt chị long lanh, bên trong nó chứa đựng biết bao xúc cảm, đôi mắt xen chút khắc khổ, chút yếu đuối của người con gái, chút kiên cường, sự chịu đựng của người đàn bà phải chống chọi với cuộc sống. Tôi nhìn chị âu yếm, chị dúc vào ngực tôi, tôi ôm chị thật chặt.
– Bích, em bỏ cái nghề này đi được không? Anh sẽ giúp em tìm một công việc khác tốt hơn.
– Em…
– Nghe anh đi, em cũng không muốn phải làm cái nghề này mãi đúng không? Đây là lúc để em có thể thoát ra vũng lầy này đấy.
– ….
– Em có nghe anh nói không?
– Có….
– Vậy em đồng ý đi nha, em sẽ không phải hối hận đâu.
Chị ngẩng lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống vẻ suy nghĩ, không khí lại chìm vào im lặng.
– Anh sẽ hứa mãi ở bên em? Anh sẽ hứa ở bên em giúp em tìm một công việc mới chứ?
– Anh sẽ không hứa mãi ở bên em, anh chỉ có thể làm những gì trong khả năng của mình, nhưng anh sẽ không rời xa em trước đâu.
– ….
– Em đồng ý, nhưng em sợ lắm, em sợ cuộc sống ngoài kia, em đã quen với việc kiếm tiền nhàn hạ này, em sợ ra ngoài kia rồi vất vả, em sẽ không chịu đựng được…
– Đừng lo, anh sẽ giúp em, em đừng sợ, cô gái cứng rắn mà anh yêu đâu mất rồi? Đừng để sự yếu đuối chi phối em.
– ….
– Mai anh cùng em đến xin nghỉ luôn nhé.
– Hết tuần này được không anh? Em cần chuẩn bị một số thứ.
– Ừ, vậy nha, thôi ngủ đi, em ngủ ngon.
– Anh cũng ngủ ngon.
Chúng tôi quấn lấy nhau nhắm mắt ngủ, cơ thể chị thật ấm áp. Tôi không dám hứa sẽ mãi bên chị, vì tương lai còn dài, và cái tính tôi cứ hứa trước điều gì là lại không thực hiện được. Dù sao chị đã đồng ý bỏ nghề, tốt quá, nhưng giờ tôi mới biết chị yếu đuối hơn tôi tưởng. Nhưng không sao, tôi sẽ giúp chị dù sức tôi chẳng đến đâu, được tí nào hay tí đấy. Giờ ngủ đã, mai tính.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện