– Em định nấu món gì thế?
– Ừm.. xem nào, đậu nhồi thịt, rau luộc, thịt luộc, thế thôi.
– Lẩu gà với nhậu nữa nha, mừng chúng mình quay lại.
Chị lại bĩu môi.
– Đã uống kém còn cứ thích gạ.
Đúng là tửu lượng của tôi kém chị, thế mới cay.
– Hôm nay xem ai say trước đi.
Tôi nói với giọng và vẻ mặt đầy thách thức.
– Ok.
Chị cũng vênh mặt lên đáp, nhìn ngứa mắt quá, tôi đưa tay véo mũi chị, chị gạt tay tôi ra rồi nhéo vào eo tôi đau điếng, híc. Trêu nhau chán tôi và chị dắt nhau đi mua các thứ cần thiết, bỗng điện thoại tôi reo lên, là má gọi, thôi xong rồi, chắc bà giáo gọi về nhà tội bùng học, thôi đã phi lao phải theo lao thôi. Tôi tắt máy rồi để im lặng tiếp tục cùng chị đi mua đồ. Xong xuôi mang hết về phòng chị, nhìn đống đồ thì có vẻ vất vả đây, nhưng có ăn thì phải năn vào bếp thôi. Về đến phòng chị Ly vẫn ngủ, giờ mới để ý lúc bả ngủ hai má phính phính đáng yêu phết. Tôi giúp chị mang đồ vào bếp và chế biến, sau một hồi lao động vất vả cuối cùng cũng xong mấy món kia, còn món lẩu.
– Không có bếp nấu lẩu rồi.
– Để anh về nhà lấy.
Tôi phóng xe về nhà, giờ là hơn mười hai giờ, không biết bây giờ má có nhà không, mong là không có, không là hết ăn lẩu với chị luôn. Cách cửa nhà vài mét tôi tắt máy xuống dón dén dong xe, nếu má ở nhà thì sẽ không nghe thấy tiếng xe, còn chuồn được. Đến cổng, thấy khóa ngoài, may quá, má không có nhà, tôi phi ngay vào nhà lôi cái bếp từ ra rồi lại phóng xe quay lại phòng chị.
– Bếp đến rồi đây, ăn thôi.
Tôi đặt bếp ra giữa phòng rồi cùng chị mang hết đồ ăn ra, bà Ly vẫn ngủ, chị lên gọi bả dậy còn tôi đi bật bếp, kiểu này phải đợi một lúc nữa mới ăn được rồi, thôi thì ăn mấy món kia trước, bà Ly lục đục dậy.
– Ồ! Hôm nay ăn sang nha, mọi hôm mày toàn cho tao ăn đậu luộc với rau luộc không.
Hai bà beo ghẹo nhau, tôi ngồi cười cười gắp mấy miếng thịt cho vào nồi.
– Đúng là có người yêu có khác, chẹp chẹp!
– Mày im đi.
– Kiểu này mình cũng phải kiếm người yêu mới được.
– Người đẹp như chị mà chưa có người yêu thì cũng hơi chán nhỉ.
– Xinh gái nó khổ thế đấy nhóc!
Tôi với chị nhìn nhau cười lăn lộn sau khi nghe bả nói vậy.
– Thôi ăn đi.
Ngồi ăn tôi và chị gắp qua gắp lại cho nhau, bà Ly thì ngồi chẹp miệng, chắc đang ghen tỵ. Ngồi ăn mình tôi phải mời rượu hai người đẹp, một mình chị thôi tôi đã không đỡ nổi rồi giờ thêm bà Ly nữa… kết quả là tôi gục khi tiệc chưa tàn, không biết chui vào đâu cho hết nhục. Lúc tỉnh dậy thấy đang ôm chị nằm trên giường quấn chăn, nhìn ra ngoài thấy trời đã xế chiều, nhớ lại lúc trưa, ngại quá.
– Anh dậy rồi đấy à?
– Mấy giờ rồi em?
– Năm giờ mười năm rồi.
Trời về đông nhanh tối thật.
– Ừ, thôi anh về đây không muộn, bà Ly đâu rồi?
– Nó ra ngoài rồi, anh tỉnh chưa đấy?
– Rồi, hì.
May mà bà Ly không ở đây, không ngại chết, tôi lấy bếp dong xe ra ngoài đi về, không quên bắt chị cho hun cái, lâu lắm rồi không hôn, ngọt ngào quá, hê hê. Chào chị tôi về, dọc đường mới nhớ tới má, tôi thấy run run, chuẩn bị tinh thần nghe chửi. Về nhà, má đang tắm, tôi nhẹ nhàng cất bếp rồi chuồn lên phòng đi tắm, xong xuôi lại nhẹ nhàng cúp đuôi xuống ăn cơm. Nhìn má, vẻ mặt hằm hằm, chết thật rồi, vừa ngồi xuống bàn thì….
– Abc… xyz…. – ?!&@.. £#%.. ¥][{§…
Té tát, tôi nhẩm trong đầu mấy bài hát rap cho thư thái, cố gắng nghe tai này nhả ra tai kia, nhẩm được chục bài thì không thấy má chửi nữa, nhìn bát cơm mà chả buồn ăn, tôi xì xụp vội bát cơm rồi phóng lên phòng nằm đắp chăn nhắn tin cho chị, nhắn được một lúc thì chị đi làm, chán, chơi game rồi ngủ. Sáng hôm sau lại phải đi học, ngồi học nhưng tâm trạng cũng khá vui, mà từ giờ muốn gặp chị lại phải lặn lội xa xôi rồi. Từ cách nhau có 30 mét thì giờ đã thành 3 km, híc. Mà hôm nay lớp tôi có cô giáo mới dạy thay môn tin, nhìn xinh phết, da trắng, mặt xinh, ngực tròn, eo thon, mông không căng, chân ngắn, không bằng chị da trắng, má hơi tàn nhang, mặt lung linh, ngực bự, eo một múi, mông căng khỏi nói, chân dài miên man, chỗ nào cần lồi là phải lồi, chỗ nào cần lõm là phải lõm, không là chết với tôi. Nói chung là giờ ra đường thấy gái như thấy gay, chị vẫn là nhất.
Từ khi yêu chị, ngoài ôm hôn tôi chưa làm gì thêm ngoại trừ hôm chị lao vào tôi vồ vập vì tôi không muốn động đến nỗi buồn trong lòng chị, tôi yêu chị và coi chị là một cô gái bình thường chứ không phải một cô gái điếm. Người ta thường nói tình dục là đỉnh cao của tình yêu nhưng với tôi chỉ cần tay trong tay là đủ.
Hôm nay lại là một ngày đến lớp, vừa bước vào cửa đã nghe tụi nó xôn xao hai ngày nữa là Valentine, tôi nghĩ đến ngày kia, lại được đi chơi với chị rồi. À phải chuẩn bị sô – cô – la nữa, về nhà tôi nghĩ mình nên thử học làm xem sao, nhưng lên youtube xem video nhìn đã chán chả muốn làm, thôi đi mua cho nhanh. Mà hôm nay đi mua luôn cho rẻ không đến hôm đấy lại giá cắt cổ thì khổ, tôi xuống nhà đạp xe đi chọn mua sô – cô – la, hôm nay cũng đông người mua phết, sau một hồi chọn lựa cuối cùng tôi cũng chọn được một hộp ưng ý, mang về nhà ném vào tủ lạnh, để đấy hai hôm nữa đem tặng chị, hehe. Nhoằng cái cũng đến Valentine, lại vào đúng hôm kín lịch học từ sáng đến chiều tối mới điên, chỉ còn buổi tối để đi chơi với chị, trưa ở nhà tôi gọi cho chị.
– Em biết hôm nay ngày gì không?
– Biết.
– Vậy tối nay em đi chơi với anh nha?
– Em xin lỗi, tối nay bà chủ không cho ai nghỉ cả, nên…
Nghe chị nói xong tôi thấy hơi buồn.
– Ừ, không sao đâu.
– Em xin lỗi…
– Không sao đâu em, em ăn cơm chưa?
– Em ăn rồi.
…
Nói chuyện thêm một lúc tôi cúp máy, chán thật, không được đi chơi với chị rồi, chiều tôi đi học với tâm trạng chán nản, lại ngồi nghe chúng nó kể đi chơi với gấu, giá như hôm nay là chủ nhật có phải tốt hơn không, thôi có lẽ tối tôi sẽ mang đến chỗ làm cho chị hộp sô – cô – la rồi về vậy. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì…
– Này!
Tôi quay ra, là con hâm ngồi cùng bàn, nó chìa cái hộp đen đen trước mặt tôi, con này thì cũng xinh, mà hôm nay tự dưng tặng mình kẹo, hay thích mình rồi, tôi bắt đầu ảo tưởng.
– Gì đây?
– Kẹo, ăn không?
– Có.
Tôi cầm hộp kẹo bóc ra ăn.
– Thích tao hay sao mà tặng thế?
Tôi nhìn đểu nó.
– Chó nó thích mày, đấy là người yêu tao không thích sô – cô – la nên tao cho mày thôi, thấy mày bơ vơ cũng khổ.
Nó nói xong thì quay đít đi ra cửa.
– Đệch!
Tôi nhìn miếng kẹo cắn dở, điên quá, tôi ném vèo cái qua cửa sổ, lấy vỏ nhét luôn vào cặp nó. Về nhà, nhớ đến hộp kẹo, từ hôm mua về chưa động đến, tôi mở tủ lạnh ra xem, thấy hộp bị bóc, tôi cầm lên xem, đệch.
– Mẹ ơi!! Mẹ ăn hộp kẹo con để trong tủ rồi à?
Mẹ tôi nói vọng lại từ phòng khách.
– Ừ, sao thế?
– Dạ không.
Tôi hét lên trong đầu, mẹ ơi là mẹ, hộp kẹo con mua cho chị cơ mà, híc. Tôi ngậm ngùi cầm một viên kẹo cho vào mồm nhai rồi đi lên phòng lôi cặp ra tìm số tiền tiêu vặt cuối cùng của tháng, thôi vì chị đành nhịn ăn sáng đến hết tháng vậy. Tôi xuống nhà đi mua hộp kẹo khác, cái con bán hàng nhìn xinh mà bán đắt vãi, hộp kẹo bé tí mà giá đắt hơn hộp kẹo bị má ăn mất, không biết chất lượng thế nào. Về nhà tôi mang luôn lên phòng không để tủ lạnh nữa, thời tiết lạnh thế này chắc cũng không tan được. Sau đó tôi đi tắm rồi ăn cơm, ngồi học, đến tám giờ thì phóng ra chỗ làm của chị. Đến nơi tôi gọi chị ra ngoài, chị đi ra.
– Sao vậy anh?
– Tặng em này!
Tôi dơ hộp kẹo trước mặt chị, chị cười tươi cầm hộp kẹo.
– Cảm ơn anh yêu nha! Hi hi!
– Ừ! Thôi em vào đi!
Nhìn vào trong chỗ chị làm thấy mấy lão bụng phệ, tôi lại thấy buồn buồn, bất ngờ chị vỗ vai tôi.
– Nè!
– Hả?
Tôi quay ra nhìn chị đã thấy chị dơ cái hộp bọc giấy vàng trước mặt.
– Tặng anh đấy, em tự làm đấy, anh đừng chê nha.
Tôi khá bất ngờ, tự dưng thấy vui vui, không còn buồn nữa, tôi cười nhận lấy hộp kẹo từ bàn tay xinh xắn của chị.
– Chê làm sao được, đồ em làm chắc ngon lắm đây.
Chị cười tươi khi nghe tôi khen.
– Thôi anh về đi không lạnh, anh đi cẩn thận nha.
– Ừ, em vào đi.
Nhìn chị vào trong hẳn tôi mới quay xe về, vui quá, nhìn hộp kẹo mà tôi biết rằng chị đã đặt tất cả tình cảm của mình vào đó, tôi phải nâng niu nó một cách nhẹ nhàng mới được. Về đến nhà, tôi chạy lên phòng đặt hộp kẹo lên mặt bàn ngồi nhìn và cười, lấy tay miết lớp giấy bọc ngoài, mịn màng như nàn da chị vậy. Tôi cầm dao dọc giấy nhẹ nhàng cắt lớp giấy theo đường nắp hộp, tôi không muốn làm rách nó, rồi tôi lại nhẹ nhành mở nắp hộp, đập vào mắt là miếng bánh sô – cô – la bề mặt gập ghềnh như sóng nước điểm những hạt kẹo dẻo xanh, đỏ, tím, vàng… bé bé xinh xinh. Trông ngon miệng thật, thích mắt nữa, tôi nuốt nước miếng cái ực nhưng không nỡ ăn, ăn rồi lấy cái gì mà ngắm, à mai phải đem ra lớp khoe với con hâm kia hồi chiếu dám tặng mình hộp kẹo thừa mới được, tưởng mỗi mình mày có gấu à.
Tôi lại ngồi nhìn cái bánh rồi cười, đưa lên mũi ngử, thơm quá, mùi cacao hòa quyện với mùi sữa và mùi thơm của kẹo dẻo hấp dẫn khứu giác quá. Tôi ngồi ngắm cái bánh thêm một lúc thì bắt đầu thấy buồn ngủ, đậy nắp lại rồi tôi đi đánh răng, ghép màn chuẩn bị đi ngủ. Leo lên giường rồi, nhìn hộp bánh lại nhớ đến chị, tôi leo xuống cầm hộp bánh lên giường âu yếm ôm ngủ, cảm giác như đang ôm chị vậy. Ôm hộp bánh ngủ, tôi nhắm mắt cười cười rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi, và đó là một sai lầm của tôi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện