Tại tối qua ngủ muộn nên dậy hơi muộn xíu, ấy thế mà lúc em dậy đã thấy gái với mẹ em làm việc nhà rồi, sao gái lúc nào cũng dậy sớm vậy trời @@
Em: Sao em dậy sớm vậy @@?
Gái: Em quen giấc rồi mà.
Em: Sao không qua gọi anh dậy luôn?
Gái: Hơ, có gọi anh cũng không thèm dậy, có khi còn càu nhàu nữa chứ gì?
Em: Hề hề…
Chạy vào bếp mò cái ăn đã, mà hình như em không thấy bố em đâu ấy, mọi khi ngày nghỉ bố em đang ngồi ở phòng khách xem TV cơ.
Em: Mẹ ơi mẹ, bố con đâu rồi ạ?
Mommy: Bố mày đi chơi rồi.
Em: Ớ, Bố con đi chơi đâu thế mẹ?
Mommy: Gọi bố mày hỏi xem, sao cái gì cũng hỏi mẹ thế?
Em: Con gọi đòi quà nha mẹ?
Mommy: Mày cứ như trẻ con.
Em: Ơ thế là con lớn rồi ạ @@?
Mommy: Nói nhiều quá rồi nhé, ăn xong thì đi dọn nhà phụ bé Trang đi.
Trời ơi, mẹ em chốt câu hiểm quá. Mẹ em biết là cứ nhắc đến Trang là em im hay sao ấy…
Ăn uống, dọn dẹp xong xuôi thì em bắt tay vào làm việc nhà, nhà em cũng không có việc gì nhiều nên dọn cũng nhanh lắm, vì trong tuần em với Trang cũng dọn qua rồi mà.
Đang ngồi uống nước với ăn hoa quả ở bàn mà mẹ em làm một câu, làm em tí sặc nước @@!
Mẹ: Hai đứa này giỏi lắm đấy, dám giấu mẹ chuyện yêu đương nhé?
Không giấu đi chẳng nhẽ con lại mang ra nói với mẹ à? Em thì vẫn bình thường, nhưng mà quay sang thì gái cứ cúi mặt xuống ngại ngại, mọi khi gái hổ báo cáo chồn với em lắm, thế mà cứ hễ ai nhắc đến chuyện yêu đương của hai đứa, là y như rằng gái lại như vậy =)))
Gái: Ơ, không phải đâu ạ.
Gái: Tại lúc đó… cháu với Hoàng chưa có gì ạ.
Mommy: Là sao Hoàng?
Em: Ơ thì là vậy đó mẹ @@! – Tự nhiên mẹ em quay sang hỏi làm em hoảng.
Mommy: Chứ không phải hai đứa yêu nhau từ hồi đó à?
Em: Dạ mới đây mà mẹ, con trai mẹ phải khổ lắm mới kiếm được con dâu về cho mẹ á.
Mommy: Mày thì cái gì cũng khôn lỏi, thiếu mỗi học hành là dốt thôi.
Em: Mẹ cứ nói con trai mẹ thế…
Em với mẹ em nói chuyện mà gái ngồi cạnh cứ cúi gằm mặt, chắc ngại quá. Mà mẹ em cũng thoải mái chuyện yêu đường mà, với cả mẹ em cũng quý Trang nữa, nên em thấy không có gì phải lo cả!
Mommy: Mà Trang, thằng Hoàng nó có bắt nạt gì cháu không?
Gái: Dạ không… không ạ. – Gái vẫn ngại các bác ạ.
Mommy: Cháu không phải ngại đâu, có gì thì cứ nói với bác, bác cho nó một trận.
Gái: Dạ, Hoàng tốt với cháu lắm ạ.
Em: Đấy, mẹ cứ nghi ngờ con trai của mẹ cơ.
Mẹ em quay ra lườm em cái làm em hơi hoảng…
Mommy: Thằng Hoàng tính nó ngang với nghịch lắm, cháu ở gần thì để ý hộ bác nhé.
Mommy: Nó có gì không phải với cháu, thì cứ gọi cho bác, để bác biết bác còn xử lý nó.
Em: Eo, mẹ cứ nói xấu con với Trang thế…
Mommy: Xấu cái gì, mày mà để bé Trang buồn thì cẩn thận mẹ đấy!
Ôi trời, chẳng biết gái làm dư nào mà mẹ em một mực đứng bên gái, thế này có chết em không…
Gái: Dạ vâng.
Mommy: À Trang này.
Gái: Dạ, bác gọi cháu ạ?
Mommy: Chiều Trang đi mua đồ với bác nhé?
Gái: Dạ thôi, cháu không cần mua gì đâu ạ…
Em: Mẹ anh bảo thì em đi đi, đến anh còn lâu lắm chưa được mẹ anh mua đồ cho nè.
Gái: Nhưng mà…
Mommy: Không nhưng gì cả, bác bảo thì cứ đi, mấy khi cháu lên đây chơi với bác đâu?
Gái: Dạ.
Mommy: Cả thằng Hoàng nữa.
Em: Vâng, mấy khi được mẹ đi mua đồ cho con, hí hí…
Đang hí hửng thì mẹ em chốt câu…
Mommy: Mày đi theo xách đồ cho mẹ!
Mặt em cứ đơ ra, còn gái thì ngồi cạnh che mồm cười…
Chuyện trò một lúc thì cũng gần trưa, mẹ em với gái đi nấu cơm, trong lúc nấu cơm mà hai người cứ cười nói với nhau, em ngồi đằng sau cứ ngó ngó mà không ngóng được câu nào, đáng nghi ngờ lắm cơ. Mà em cứ đến gần le ve bảo giúp để hóng, thì mẹ em lại đuổi ra…
Lại càng làm em thêm nghi ngờ, cứ đứng đấy hóng hóng, sợ mẹ em lại kể thêm mấy chuyện hồi còn nhỏ của em ra thì em chết mất…
Sau một hồi le ve mà không hóng được gì thì em cũng được ăn cơm, lần này thay vì cười nói như lúc làm bếp ban nãy, thì mẹ em lại liên tục chăm sóc bát cơm của gái, cứ gắp thức ăn liên tục cho gái, còn em thì ngồi đơ cái mặt ra nhìn. Ôi trời, tình hình này thì Trang là con gái của mẹ em luôn rồi…
Kết thúc bữa ăn là em mất hết sự ưu ái của mẹ em, dọn dẹp xong xuôi thì em lên phòng ngủ luôn, không cần biết là mẹ em với gái ở dưới nhà làm gì nữa.
Đến tầm chiều, 4h kém thì mẹ em gọi em dậy để “đi theo xách đồ” cho mẹ em với gái. Đi vòng vòng một hồi thì cũng đến nơi, thấy bảo là shop một người quen của mẹ em.
Em thì cứ đi sau hai người, nhìn em như osin á, đã thế hai người lại cứ cười nói với nhau, như kiểu em không tồn tại luôn mới tức.
Mà kiểu gì mẹ em cứ chọn váy cho gái mới ghê chứ, em thì đi ngay bên cạnh mà mẹ em chẳng đả động gì, còn gái thì mẹ em bắt thử hết cái váy này đến cái váy khác, ôi trời. Em bị cho ra rìa rồi các bác ạ…
Đến khi chọn đồ cho gái chán chê, mê mỏi thì mẹ em quay ra em…
Mommy: Hoàng thấy cái nào hợp thì thử đi, sao cứ đi theo suốt thế?
Sặc, lúc đấy mặt em cứ ngơ ngơ ra như thằng ngu vậy, nói rồi mẹ em lại kéo gái đi một vòng để thử đồ, rồi hỏi xem mẹ em mặc cái nào thì đẹp, hợp. Em thì mặt cứ chảy dài ra.
Hết sức chịu nổi, thật sự là hôm nay em mới hiểu cái cảm giác ghen tị với người khác, mẹ em cho em ra rìa hoàn toàn khi ở bên cạnh gái, tủi valo…
Đã thế em phải lôi kéo gái về bên mình. Em đi ra chỗ mẹ em với gái đang xem đồ…
Rồi em cầm tay gái dẫn ra bên phía đồ nam, thế là còn mỗi mẹ em đứng lại xem đồ, mới đầu mẹ em còn ngạc nhiên, về sau thì cười cười rồi gọi chị nhân viên ra chọn phụ thay gái.
Đùa chứ, lúc đấy em như được giải thoát, gái lại về bên em, lần này là gái đi chọn đồ cho em và với em, haha. Tách gái ra khỏi mẹ em mà cảm giác của em cứ sướng sướng, chẳng hiểu sao nữa các bác ạ. Chắc là em cảm thấy bớt gato với gái vì được mẹ em ưu ái hơn, nghĩ lại em trẩu vl…
Sau một hồi loay hoay, hỏi gái xem em mặc cái nào đẹp thì em cũng chọn được mấy cái quần jean, kaki, thêm mấy cái áo sơ mi trắng nữa, em thích sơ mi trắng mà…
Mẹ em thì đứng bên cạnh hai đứa lúc nào không hay, lại còn cười cười, em vẫn còn đang chẳng hiểu gì, nhưng gái thì mặt lại đỏ tưng bừng @@!
Xong xuôi thì cũng hơn 5h, về nhà chuẩn bị cơm tối, lần này em sẽ xung phong vào bếp, mục đích là để lấy lại phong độ trước mẹ em, chứ em tự thấy mình mất điểm trước mắt mẹ em quá rồi.
Cơ mà mẹ em lại chốt câu…
Mommy: Thôi, để yên để bé Trang làm cơm đi, mày làm rồi cả nhà lại phải ra ngoài ăn mất!
Không thể ngờ được, buồn thật, tủi thật, hờn thật. Em mất niềm tin hoàn toàn vào bản thân mình luôn, tức chết mất, thế là em phi một mạch lên phòng nằm khóc luôn… đùa chứ, lên phòng ngồi onl tí. Càng đỡ phải làm, hehe…
Tối hôm đấy em lại dẫn gái đi chơi…
Em: Trang ơi, em làm thế nào mà mẹ anh quý em thế.
Gái: Em có làm gì đâu…
Em: Mẹ anh cho anh ra rìa luôn mà…
Gái: Ai biết, tại anh hư quá mà…
Em: Mà không sao, thế cũng tốt. Sau về làm con dâu mẹ anh sướng nhá…
Gái: Ơ…
Em: Ơ anh gì, em không thích làm con dâu mẹ anh à?
Gái cứ im im không nói gì, mặt thì đỏ bừng cả lên, nhìn buồn cười lắm, em trêu nữa có khi lại ăn véo mất…
Em: Mà em định tuần sau về thật à?
Gái: Dạ…
Em: Sao không ở lại mấy ngày nữa, em về mẹ anh nhớ lắm đấy.
Gái: Em cũng muốn chứ, nhưng mà ở nhà còn bố mẹ em nữa…
Em: Bố mẹ em đi hoài mà, có ở nhà đâu @@?
Gái: Anh này cứ nói thế – Gái nạt em luôn.
Gái: Bố mẹ em ở nhà cũng mong em mà.
Em: Ừm, thế mai để anh đưa về nhé?
Gái: Thôi, em tự về cũng được mà.
Em: Để anh đưa về đi, em đi một mình anh không yên tâm.
Gái cười cười rồi không nói gì nữa, ngồi nói chuyện thêm một lúc thì em với gái đi về. Gái bảo là về sớm còn chuẩn bị đồ để mai đi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện