Gái: Sao Hoàng chưa ngủ?
Em kệ, không nhắn lại… rep tin nhắn lúc này thì khác gì tự bóp dái. Cơ mà lúc sau gái gọi luôn, không thèm nhắn tin nữa. Em cũng để im không bắt máy và lúc sau lại có tin nhắn đến…
Gái: Em biết Hoàng chưa ngủ, vẫn onl fb kia. Bắt máy hoặc đừng bao giờ gọi cho em nữa!
Ôi vãi cả lều, fb bóp vãi… ít phút sau thì có cuộc gọi đến của gái, đành cắn răng bắt máy…
Em…
Gái…
Em…
Sự im lặng từ cả hai phía, em éo dám nói gì luôn…
Gái: Sao không nói gì?
Em: Em… chưa ngủ à?
Gái: Chưa!
Em: Sao… sao thế @@?
Gái: Sao Hoàng còn chưa ngủ?
Em: Tại anh chưa buồn ngủ @@!
Gái: Sao hồi tối Hoàng nói với em là đi ngủ?
Em: Thì… định đi ngủ mà có đứa pm nên anh phải trả lời @@!
Gái: Thế sao lúc nãy em nhắn tin, mà Hoàng không thèm rep?
Em…
Gái: Sao?
Em… – Gái vặn ghê quá, éo làm gì nổi…
Gái: Hoàng trả lời em đi?
Em: Thì… anh xin lỗi.
Gái: Xin lỗi gì, sao anh phải xin lỗi?
Em: Tại… nãy em nhắn tin anh không trả lời @@!
Gái: Mỗi thế thì có gì đâu mà Hoàng phải xin lỗi em?
Gái: Muốn trả lời hay không là quyền riêng tư của mỗi người, Hoàng không trả lời em cũng không sao mà!?
Em: Xin lỗi… tại hồi tối anh nói dối em là đi ngủ, mà vẫn thức onl fb.
Gái: Thật sự… em thất vọng về anh quá!
Em: Anh…
Em còn chưa kịp nói hết câu thì gái tắt máy luôn, gọi lại lần 1 thì gái không nghe máy, gọi lần nữa thì thuê bao luôn…
…
Hôm sau em qua nhà đón đi học, mà gái cũng không tỏ thái độ gì cả. Từ trong nhà đi ra mà mặt lạnh băng, ngồi sau xe em cũng chẳng nói gì, đi cả đoạn đường đến trường cũng chỉ ngồi im lặng đằng sau, mọi hôm thì cứ líu lo, hát luyên thuyên rồi…
Đến trường thì đi thẳng lên lớp luôn, không thèm đợi em cất xe rồi lên chung như mọi hôm nữa. Cả buổi sáng hôm đấy học trên lớp gái cũng không nói gì luôn.
Trưa đèo gái về xong là em đi thẳng về nhà…
Đùa chứ, cho dù là em sai thật đấy, lỗi là do em thì em cũng nhận lỗi rồi, dù gái có giận hờn thế nào thì ít ra cũng phải nói cho em chứ, thà gái cứ quát mắng, nặng lời như nào cũng được. Chứ cái kiểu im im thế này chán vl…
Về đến nhà chạy lên phòng nằm luôn, trời nóng chẳng muốn ra đường nữa… nằm onl fb thì tự nhiên có tin nhắn đến của gái.
Gái: Hoàng đang ở nhà thì xuống mở cửa cho em.
Dafug, trời đang giữa trưa nắng nóng thế này gái sang đây làm gì nhỉ?
Đạp cửa phòng ra phi xuống nhà mở cửa cho gái vào luôn, ra đến nơi thì thấy gái đang đợi cổng, gái đi xe sang đây một mình.
Em: Trưa nắng thế này, em sang đây làm gì thế? Vào nhà đi @@!
Chạy ra dắt xe của gái vào nhà, còn gái thì vẫn giữ thái độ lạnh lùng như ban sáng…
Gái: Hoàng ăn cơm chưa?
Em: Anh ăn rồi… à chưa… @@!
Gái: Vậy là ăn hay chưa?
Em: Chưa…
Gái: Haiz… nói bao lần không chịu nghe.
Nói xong gái đi thẳng vào nhà bếp, gái tìm tìm một lúc thì lấy ra một đống đồ, xong lại tiếp tục chuẩn bị đồ để làm. Em thì cứ đứng ngẩn ngơ ra nhìn, gái sang đây để nấu cho em ăn à, vừa hồi trưa vẫn còn giận em cơ mà, vậy là sao… cứ tự hỏi tự trả lời @@!?
Gái: Hoàng đứng đó làm gì vậy?
Em: Ơ thế… anh phải làm gì @@!?
Gái: Hoàng vào đây em dạy nấu ăn!
Ôi vãi… cơ mà cũng vẫn phải nghe theo.
Em: Cái này làm như nào hả Trang @@!?
Gái: Thì Hoàng cầm dao gọt ra.
Em: Còn cái này @@!?
Gái: Rửa đi rồi băm nhỏ ra, xong mang đây cho em.
Em: Còn mấy quả trứng nữa…
Gái: Hoàng cầm cái chảo ra đây, em dậy cách rán.
Chật vật một hồi với đống đồ thì cuối cùng em cũng làm xong, mâm cơm đầu tiên em tự làm các bác ạ, à mà hình như là trong đó gái đóng góp đến… 70% @@!
Ăn thì cũng tàm tạm, cơ mà lần đầu thế là ổn rồi, hêhê. Ăn xong thì gái bỏ mặc em trong bếp dọn dẹp, mà đi ra ngoài phòng khách ngồi gọt hoa quả, chứ như mọi hôm là gái tranh phần dọn với em rồi…
Dọn dẹp xong xuôi đi ra ngoài thì thấy gái đang xem TV, lại mon men ngồi xuống… em có liếc nhẹ qua nhòm gái một tẹo, mà gái quay ra lườm em luôn mới chịu, ôi vãi…
Gái: Hoàng, ra qua đây em bảo…
Em: Chi vậy @@!?
Gái: Ơ, thế Hoàng có sang đây không?
Gái gườm gườm xong dọa em, vãi… lại phải qua ngồi kế bên gái, nãy em đã sợ gái vẫn còn giận nên ngồi xa một xíu, đỡ bị gái mắng. Thế mà bây giờ gái gọi em qua ngồi chung luôn, chắc là hết giận em rồi, hề hề…
Em: Trang muốn nói gì… với anh à?
Gái từ từ quay sang nhìn em…
Em: Á… cái gì… đấy!?
Em: Á đau… đau, Trang… bỏ tay ra đi… đau… á ahh @@~
Tưởng gái hết giận nên gọi em qua ngồi chung, ai ngờ… gái gọi em sang ngồi cạnh để… nhéo cho dễ…
Gái: Hoàng cũng biết sợ hả?
Gái: Có đau khôngg?
Cứ nói một câu là gái lại xoắn một lần, mà lần này gái nhéo cả hông lẫn tay em, ôi đm… có bác nào bị nhéo như thế chưa?
Còn em thì bị nhiều quá rồi, cơ mà gái nhéo kiểu éo gì… Vừa đau, vừa nhức, lại còn tím hết cả da vào ~. ~’
Em: Đau… đau mà, bỏ ra đi Trang…
Gái vẫn không chịu buông tha cho em, vẫn cứ để nguyên thế, mà em không dám chạy, cứ cử động là lại nhói…
Gái: Ngồi im!
Em: Dạ… dạ…
Gái: Giờ em hỏi Hoàng!
Em: Vâng T – T…
Gái: Đêm qua mấy giờ Hoàng ngủ?
Em: Nói chuyện với Trang xong là anh ngủ luôn, không có làm gì nữa hết…
Gái: Thật không?
Em: Thật mà…
Gái ngồi nhìn em một lúc xong mới chịu nhả tay ra, gái vừa nhả xong thì em cũng bật lùi lại ra phía sau ngồi, tránh xa gái ra chút, không tí nữa nổi hứng lên gái lại cấu, véo em thì chớt…
Gái: Anh đi đâu, ngồi gần lại đây!
Lại lườm xong quát em, khổ vãi. Đây là chị hai luôn rồi chứ gấu cái nỗi gì… lại phải ngồi gần lại, nhưng em vẫn phải đề phòng…
Gái: Em nói nhé?
Em: Ờ… ừm… – Em vẫn còn hoảng sau phát nhéo vừa xong.
Gái: Nếu Hoàng có chuyện gì, hay muốn làm gì thì cứ nói với em, để em biết. Chứ đừng giấu em, hay nói dối em việc gì cả.
Gái: Nên nhớ… em là người yêu Hoàng! Nên có gì thì Hoàng nói ra cho em được biết, có được không?
Em: Ừm… được, được mà @@!
Gái: Hoàng hứa với em đi!?
Em: Anh hứa, từ sau có chuyện gì, anh sẽ nói và chia sẻ cùng Trang. Sẽ không nói dối Trang nữa…
Gái: Anh nhớ nhé, đừng làm em phải thất vọng!
Em: Ừa, anh nhớ mà!
Gái nhìn em rồi nói tiếp…
Gái: Có đau không?
Em: Không… cũng bình thường…
Gái: Có đau không? – Gái hỏi lại, vừa nói vừa gườm gườm nhìn em…
Em: Có… hơi đau @@!
Gái: Hừm… đưa tay đây!
Em đưa tay ra mà cứ run run, sợ gái lại làm phát nữa thì… cơ mà, lần này gái cầm tay em xoa xoa xong thổi “phù, phù”. Nhìn mặt buồn cười lắm, mà em không dám cười =…=”
Gái: Xin lỗi… tại em giận!
Em: Ừa… không sao, đáng mà @@!
Gái: Gì?
Em: Anh đáng mà… tại làm Trang giận.
Gái: Thế em nhéo thêm vài cái nữa nhé?
Em: Ơ không… không @@!
Gái: Đấy, thế mà kêu là đáng bị…
Em: Thì anh đáng bị thế mà, cơ mà bị một lần là nhớ cả đời rồi, hề hề…
Gái: Thôi điii, đừng có mà nịnh em.
Em: Hì hì, cơ mà lần sau đừng nhéo nữa… đau lắm @@!
Gái: Sao nãy anh kêu bình thường mà?
Em: Ừ thì… nhưng đau. – .
Gái: Hừm… biết đau thì lần sau đừng có làm nhé!
Em: Dạ… @@!
Ngồi nói chuyện xàm xàm, ba láp tí nữa thì em đưa gái về.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện