Chuẩn bị xong các thứ rồi té ra net ngồi chơi, căn giờ tí về ăn cơm thôi.
Ăn trưa xong nghỉ ngơi tí thì các cô, các chú cũng về… em thì đi tắm chuẩn bị 2h kém qua đón ẻm Quỳnh đi chơi với lớp…
Em: Tớ qua nhà Quỳnh nhé? – Em nhắn tin.
Quỳnh: Ừm, Hoàng qua đi, đợi tớ tí rồi mình đi.
Đút điện thoại vào túi rồi lấy xe qua nhà đón ẻm… đến nơi thì vào nhà đợi một tí. Hình như bố mẹ em không có nhà hay sao ấy, em nó xuống mở cửa cho mình rồi lại chạy lên phòng thay đồ… đợi thêm chục phút nữa thì cũng xong.
Hôm nay ẻm ăn mặc giản dị thôi, quần jean với đôi giày cao cổ và khoác thêm cái áo mỏng… đợi ẻm khóa cửa với đóng cổng xong thì lại chạy qua chỗ hẹn với lớp…
Đến chỗ hẹn rồi đợi thêm một vài đứa nữa thì đi… cả nhóm lại đi càn quét, ý lộn… đi chúc tết nhà thầy cô giáo cũ. Lúc đến nhà cô dạy Toán…
Thăng: Cô cô… cô còn nhớ thằng này không cô? – Nó chỉ vào em.
Cô T: Mày… làm gì mà cô không nhớ nó.
Thăng: Thế nó là thằng nào hả cô?
Cô T: Thằng Hoàng chứ thằng nào, nó nghịch gần nhất lớp… tao quên thế nào được?
Mới gần thôi chứ chưa nhất nha các bác…
Cô T: Mà giờ mày học đâu rồi em? – Quay sang hỏi em.
Em: Dạ, em về quê học rồi ạ.
Cô T: Thế à? Sao lại thế hả em?
Em: Dạ… bố mẹ em chuyển em về ạ.
Cô T: Ừm… cố gắng học nhé! Học đâu cũng thế thôi quan trọng là ở mày thôi.
Em: Vâng, hì hì.
Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa thì bọn em xin phép về để còn sang nhà thầy, cô khác…
À, kể một chút về đợt gặp cô T đã, cô là người em quý nhất trong số các thầy cô c2… đợt đấy cô T cũng mới vào trường… lúc đấy em cũng nghịch xong bật thầy cô suốt ngày, bị cô T phạt hoài đâm ra tức lắm.
Về sau cô được phân công dạy môn Toán lớp em, mới đầu không định học Toán đâu… nhưng chẳng hiểu sao thấy cô dạy hấp dẫn quá nên lại học, cô dạy dễ hiểu cả vui tính nữa… nên một thời gian sau em xin đi học thêm nhà cô. Rồi dần dần môn Toán thành môn tủ của em luôn, môn nào không để ý học thì được chứ cứ đến giờ Toán là em chăm chú học lắm!
Thi với cả kiểm tra em toàn 9, 10 ít nhất là 8 nhé… nhưng về sau bị đẩy về quê học nên cũng bỏ bê luôn… giờ cảm thấy có lỗi với cô quá…
Lan man thế đủ rồi… đi chúc tết các thầy cô khác xong bọn em lại rủ nhau đi lễ chùa…
Nói thật là em chẳng ham hố gì cái chuyện đi chùa này đâu, nhưng vì bọn con gái cứ bảo đi nên chiều chúng nó thôi… đến nơi gửi xe xong vào chùa, em toàn đi loanh quanh ngoài sân chứ không vào trong xin quẻ hay lễ bái gì cả…
Quỳnh: Vào đây đi Hoàng. – Ẻm nó vẫy em vào trong xin quẻ với lễ bái.
Em: Quỳnh cứ vào đi, tớ đứng đây xem tí.
Quỳnh: Vào đây, có gì ngoài đấy đâu mà xem hả Hoàng?
Em cười cười rồi lắc đầu, thế là em ý cũng không kì kèo nữa mà đi vào trong luôn. Em thì đứng ngoài ngắm hoa với đi dạo vòng vòng quanh chùa, chùa này cũng rộng phết… đang đi vòng vòng quanh cái hồ nước thì ẻm ra vỗ vai.
Quỳnh: Hì, Hoàng xem gì đấy?
Em: À, có gì đâu… đi dạo ấy, mà Quỳnh đã lễ xong rồi à?
Quỳnh: Ừm, hì hì. Cho Hoàng nè! – Ẻm chìa cái bùa bình an ra đưa em.
Em: Ủa… gì đây Quỳnh? – Mới đầu em chẳng biết là gì.
Quỳnh: Bùa bình an, hì hì.
Em: Ừm… tớ cảm ơn nhé!
Quỳnh: Đưa đây tớ đeo cho.
Em: Ơ… để tí về tớ tự đeo cũng được mà!
Ẻm thì cứ nhất quyết bắt em quay lại để em nó đeo… cơ mà đúng lúc thằng mặt loz bạn em đi ra.
Nam: Ớ ờ… hai anh chị làm cái gì đấy? Đây là chùa nhé, he he – Nụ cười dâm tà.
Em chưa kịp nói thì ẻm đã nói hộ luôn…
Quỳnh: Làm gì là làm gì? Ông đừng nói linh tinh…
Nam: Ai biết được, mà thôi tôi vào lễ tiếp đây. – Nói xong nó té luôn.
Quỳnh: Ơ… cái ông này vô duyên!
Nhìn cái mặt em nó phụng phịu nhìn buồn cười quá mà em éo dám cười…
Quỳnh: Mà này… Hoàng không thích đi lễ chùa hả?
Em: Ờ… cũng không hẳn, tại tớ không biết mấy chuyện lễ bái nên ngại không vào, hì.
Quỳnh: Oh… vậy bao giờ Hoàng về quê thế?
Em: Ừm… sáng sớm mai tớ về rồi.
Quỳnh: Ủa… nhanh vậy?
Em: Ừm… tớ phải về chuẩn bị để đi học, với cả còn đi chúc tết thầy cô cùng lớp cấp 3 nữa…
Quỳnh: Ừm… nhanh nhỉ?
Em: Thời gian có đợi ai bao giờ đâu mà.
Quỳnh: Ộ ôi… dạo này Hoàng ăn nói khác thế?
Em: Hở, cách nói chuyện khác á… mà khác gì cơ?
Quỳnh: Thì trước Hoàng nói chuyện vui vui lại hay pha trò nữa… giờ thì thỉnh thoảng lại như ông cụ non ấy, hì hì.
Em: Hứ… tiểu cô nương này nói chuyện kì quá à… gì mà bảo người ta là cụ non chớ – Em giả giọng ái ái…
Quỳnh: Ôii… Hoàng ơi ghê quá. Haha…
Em: Thì pha trò đó, haha…
Nói chuyện thêm tí nữa thì bọn bạn cũng lễ xong… cả nhóm lại hò hét nhau đi về… trên đường về lại rẽ vào quán trà sữa ngồi chém gió thêm một chút rồi ai về nhà đấy… còn em thì Quỳnh về.
Quỳnh: Vào uống nước đã rồi về Hoàng ơi!
Em: Thôi, vào bây giờ 2 bác lại giữ ở lại ăn cơm ấy.
Quỳnh: Ơ… thế thì ăn luôn cũng được chứ sao.
Em: Hoy, để lúc khác… giờ bố mẹ tớ cũng đợi cơm ở nhà rồi.
Quỳnh: Còn lúc nào nữa? Mai Hoàng về quê rồi còn gì?
Em: Ờ thì… còn nhiều dịp mà…
Quỳnh: Ừm, vậy thôi… Hoàng về cẩn thận nhé!
Em: Oh, Quỳnh vào nhà đi… tớ về đây, bye.
Chào em nó rồi phóng thẳng về nhà luôn, về tắm rửa qua loa rồi xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ nấu toàn món tủ, ahihi. Ăn xong lên phòng ngồi nghỉ tí thì có tin nhắn của ẻm…
Quỳnh: Tối Hoàng rảnh không… Đi chơi với tớ một tẹo?
Nghĩ một tí rồi rep em:
Em: Ừm… tối tớ rảnh, mấy giờ hả Quỳnh?
Quỳnh: Ừh… tí nữa 8h nha!
Thế là 8h có hẹn với ẻm… không biết là có chuyện gì nữa…
8h kém lại lấy xe rồi xin phép bố mẹ cho đi chơi…
Mẹ: Mai về quê rồi, không chuẩn bị gì hả con?
Em: Dạ, tí về con sắp xếp một tí là được mà mẹ… chào bố mẹ con đi.
Nói xong phóng đến nhà ẻm luôn… ngồi đợi tí thì ẻm đi ra… tối nay ẻm mặc có vẻ dịu dàng, nữ tính… váy xòe với đôi giày búp bê.
Em: Giờ đi đâu hả Quỳnh?
Quỳnh: Hoàng qua quán… trên abc đi.
Em: Quán gần cái hồ đó hả?
Quỳnh: Ừm…
Thế là em lại chạy vòng lên đấy, không biết có gì mà ẻm tỏ ra bí ẩn thế… Đến cửa quán thì dựng xe xuống cho người ta xếp xe rồi đi vào.
Gọi đồ uống xong ngồi nghịch nghịch mấy cái đồ chơi trên bàn… đợi mãi ẻm chẳng nói gì… định hỏi có chuyện gì cơ mà lại thôi… để ẻm nó nói, dù sao thì ẻm cũng là người rủ mà! Đồ uống được mang ra thì ẻm bắt đầu nói…
Quỳnh: Hoàng không muốn biết tớ rủ Hoàng ra đây làm gì à?
Em: Hở? Làm gì cơ? – Giả ngu hỏi lại…
Quỳnh: Mai Hoàng về quê hở?
Em: Ohm… mai tớ về.
Biết rồi còn hỏi, vãi má trẻ.
Quỳnh: Thế Hoàng định bao giờ thì lên lại trên này?
Em: Tớ… cũng không biết nữa, sao thế Quỳnh?
Quỳnh: Hì, có gì đâu… tớ hỏi để biết thôi…
Em: Ừm…
Một khoảng lặng…
Quỳnh: Ờ… ừm… hay Hoàng chuyển lên trên này học đi.
Em: Tớ cũng không biết, mà học ở dưới đó cũng tốt mà. Quen nhiều bạn mới cũng vui lắm.
Thỉnh thoảng lại có một khoảng lặng… ngồi mà chẳng biết nói gì… căng quá…
Quỳnh: Hoàng này… nếu giả sử, giả sử nhé… nếu ở đây có một thứ quan trọng với Hoàng… thì Hoàng có ở lại không?
Em: Quan trọng… là gì cơ?
Quỳnh: Ví dụ như… bố mẹ cậu chẳng hạn!
Em: Thì bố mẹ tớ vẫn sống ở đây còn tớ vẫn học dưới đó đấy thôi!
Em biết là ẻm định nói gì… cơ mà để ẻm nó nói hẳn ra cơ…
Quỳnh: Ừm… nhỉ!
Lại khoảng lặng… em nó vẫn chưa chịu nói ra… ai bảo trước đá anh cơ…
Quỳnh: Thôi, mình về đi Hoàng… muộn rồi ^^
Ờ, thì về… biết là chuyện đấy con gái nó khó nói… cơ mà chịu thôi.
Trên đường về em nó im lặng chẳng nói gì nữa cả… đến nhà thì em nó xuống xe chào em…
Quỳnh: Hoàng về nhé!
Em: Ừm, Quỳnh vào nhà đi.
Đang định đi thì ẻm…
Chạy ra ôm… lần đầu tiên được ôm từ phía sau, phê vồn…
Em: Quỳnh…
Quỳnh: Một tí thôi!
Em không nói gì… kệ cho ẻm muốn làm gì thì làm… kể cả là bị đè ra hiếp luôn em cũng chịu…
Quỳnh: Nhớ học tốt… rồi về đây nhé!
Em: Ừm…
Quỳnh: Thỉnh thoảng… gọi điện được không?
Em: Được mà!
Quỳnh: À Hoàng này… về quê học tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Em: Ừm… cảm ơn Quỳnh, tớ nhớ rồi.
Quỳnh: Ohm… Hoàng về đi, đi cẩn thận nhé!
Nói xong ẻm nó bỏ tay ra…
Em: Tớ về, Quỳnh vào nhà đi.
Về đến nhà, chui lên phòng chuẩn bị quần áo để mai về quê. Chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn của Quỳnh…
Quỳnh: Ngủ ngon!
Em: Quỳnh ngủ ngon…
Rep xong tin nhắn rồi lấy cái sạc pin cắm sạc… rồi ngủ luôn.
Thật sự thì, em éo hiểu vì sao sau 2 năm bị ẻm nó đá xong tự nhiên gặp lại… thì lại được ẻm nó quan tâm là tại sao nữa!
Trang cũng có nhắn tin nhưng mình cũng chẳng nhớ được nội dung nữa…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện