Đang ngồi xem TV hóng tin tức thì bạn bè với đồng nghiệp của ba má vào… lại phải nhận lì xì rồi, chán thật…
– Thôi cháu lớn rồi mà cô, chú…
– Dạ thôi, hì hì…
– Dạ, cháu cảm ơn…
Bài ca “Dạ thôi… dạ, cháu cảm ơn” được vang lên liên tục… đúng là mùng 1 sớm mai có khác, lộc lá quá…
Xin lỗi vì làm bác nào “lớn rồi nên không được lì xì” gato nhé, em nó còn bé…
Tiếp hết khách này, đến khách khác thì cũng gần trưa… mẹ em làm cơm trong bếp còn bố em ở ngoài tiếp khách, còn lì xì để em lo…
Ăn cơm xong nghỉ một tí đến 1h bắt đầu đi “kiếm thêm thu nhập”
Điểm đến là nhà mấy thằng bạn mặt nồi…
Em: Dạ, cháu chào bác… năm mới cháu đến chúc tết gia đình ạ!
Phụ huynh: Bác, cô chú cảm ơn… lại đây đầu năm bác, cô chú mừng tuổi này.
Em: Ơ… dạ cháu xin, cháu cảm ơn ạ!
Ngồi được một lúc thì té, lại sang nhà thèng khác… ahihi, thôi thì mùng 2 gặp lại rồi lì xì chúng nó sau…
Đang trên đường về đến nhà thì nhớ ra là chưa qua nhà Quỳnh chúc tết… em cũng có muốn đâu, tại hai bác hôm qua cứ kêu sang chơi ấy… thế là lại phải vòng sang…
Dựng xe xuống cái đã thấy nhị vị đang ngồi xem TV rồi…
Em: Cháu chào hai bác ạ…
Phụ huynh: Hoàng à, vào đây cháu.
Em: Dạ, năm mới cháu đến chúc sức khỏe hai bác ạ (em thuộc lòng câu này rồi).
Phụ huynh: Ừm… năm mới bác lì xì cho này, cố gắng học giỏi nhé!
Em: Dạ cháu cảm ơn!
Đưa hai tay nhận lì xì của bác cái, ahihi…
Em: Ơ… bác ơi, Quỳnh đâu rồi ạ?
Phụ huynh: Àh, Quỳnh nó đi chơi với bạn rồi, chắc tí nó về bây giờ ấy mà.
Em: Dạ.
Ngồi chém gió mấy chuyện học hành với mấy việc linh tinh đợi ẻm về… cơ mà đợi mãi ẻm chưa về, hết cả chủ đề để nói với hai bác nên em xin phép về trước…
Em: Dạ, cháu xin phép ạ…
Phụ huynh: Ơ… ở lại ăn cơm với bác đã rồi về Hoàng?
Em: Dạ thôi, để khi khác ạ… bố mẹ cháu cũng đang đợi cơm ở nhà rồi ạ!
Phu huynh: Ừm… thế về cẩn thận nhé!
Em: Dạ cháu chào bác cháu về.
Ra dắt xe đi về mà bác trai cứ hẹn hôm nào phải vào nhà ăn cơm, tại trước em cũng vào nhà Quỳnh nhiều rồi… cái đợt đấy là còn yêu nhau xong học chung nữa nên hai bác có cảm tình, áhihi… cơ bản là phải đẹp trai với cả ngoan…
Lại vi vu về nhà với bố mẹ thân yêu… đang ngồi xem TV đợi ăn cơm thì có tin nhắn của ẻm…
Quỳnh: Nãy Hoàng vào nhà tớ hả?
Chắc phụ huynh nói lại…
Em: Ừm, tớ vào chúc tết hai bác… hì…
Quỳnh: Ohm… bố tớ kể rồi, mà sao không ở lại ăn cơm với nhà tớ mà đã về rồi ý?
Em: Ơ… đợi Quỳnh lâu quá không về để chúc tết nên về luôn – Em chém.
Quỳnh: Tớ đi chùa với mấy bạn cấp 3, hì hì.
Em: Ớ… tớ có hỏi Quỳnh đi đâu đâu? – Em troll.
Quỳnh: Ơ…
Em: Đùa đấy, Quỳnh đi chơi vui không, hì hì?
Quỳnh: Hứ, chỉ trêu người khác là giỏi… không vui gì cả!
Em: Ơ… sao lại không vui?
Quỳnh: Không biết!
Dỗi dỗi mới bửn chứ… cơ mà kệ.
Em: Oh, tớ đi ăn cơm đây. Quỳnh ăn ngon miệng.
Xong ẻm nó cũng không thèm rep luôn, chắc dỗi thật rồi.
Ăn xong em mới nhắn tin tiếp…
Em: Quỳnh đang làm gì đấy, ăn cơm chưa?
Đợi một lúc sau ẻm mới rep…
Quỳnh: Vừa ăn xong, có chuyện gì không?
Đệt… dám nói trống không với mình, dỗi éo gì mà dai thế…
Em: Nhà Quỳnh còn cơm không, cho tớ ăn với… đói quá…
Quỳnh: Không, hết rồi!
Em: Buồn thiệt chớ…
Quỳnh: Hứ… nãy kêu ở lại ăn cơm thì không nghe cơ, giờ kêu ca cái giề?
Em: Tại sợ Quỳnh đói nên tớ không dám ở lại…
Quỳnh: Haha, đúng là đồ con lợn…
Em: Ừm… sợ không đủ cơm để Quỳnh ăn nên tớ không dám ở lại ăn chung.
Quỳnh: HẢ… Hoàng nói cái gì? Ý là sao?
Em: Ý là sợ tớ ăn nhiều quá, Quỳnh lại không có cái ăn…
Quỳnh: Hứ!
Em: Àh mà mai Quỳnh có đi chúc tết với lớp không?
Em tổ lái qua vấn đề khác…
Quỳnh: Có chứ… Hoàng qua đón tớ nhé, hihi…
Em: Ừm… vậy 2h nha!
Quỳnh: Ok, baby!
Đấy, mới dỗi xong mà nịnh tí lại tươi ngay được… con gái khó hiểu vãi…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện