Em: Thằng cc làm gì vậy, để im bố ngủ coi.
Hiếu: Ngủ cc, dậy đi tán gái mày.
Em: Gái gú éo gì, để im tao ngủ… hôm qua đã éo được ngủ rồi.
Hiếu: Đi đi, có em Thảo đấy.
Em: Thôi thôi, biến lẹ dùm tao đi mặt loz.
Hiếu: Hầy, tiếc nhề… có thằng chưa có skin tết.
Em: Éo quan tâm, biến đi con cờ hó.
Hiếu: 1 skin nhé?
Em: Tao bảo mày đi chỗ khác tao ngủ mà, lải nhải mãi.
Hiếu: 2 skin luôn được chưa?
Em im im không thèm trả lời nó, cứ ôm gối mà nằm im… tỏ vẻ tao không quan tâm.
Hiếu: Thế còn combo skin thì thế nào?
Chỉ đợi thèng mặt loz nó nói câu này em bật dậy luôn, được combo skin free tội gì không lấy…
Em: Đợi tao tí, hì hì.
Em chạy thẳng vào wc vệ sinh cá nhân, cái này là vì combo skin lol chứ không phải vì đi chơi hay là đi tán gái đâu nhé, gái gú tầm này em nản lắm rồi…
Em: Đi mày. – Em chạy ra vỗ vai nó.
Hiếu: Chìa khóa nè – Nó đưa em chìa khóa con dream.
Em: Thôi, đi 1 xe thôi… đi 2 xe làm éo gì.
Hiếu: Đèo gái, sao mày ngu thế?
Em: Gái cc, đi 1 xe hay tao ở nhà?
Hiếu: Má, mày ngu vlìn.
Nói rồi nó lắc đầu chạy ra dắt con dream, thế là 2 thằng 1 xe… đỡ mệt… nhỡ đâu ra đường đèo gái xong tự nhiên gặp gái thì…
Đi sang nhà con gấu nó thì thấy con gấu nó với em Thảo đang đợi ở cổng… tưởng đi chơi ở đâu hóa ra là sang vườn đào tết chơi…
Nhảm vãi, đào với chẳng điếc… sang đến nơi thì thấy cũng nhiều người phết, người thì mua đào, người thì chụp ảnh… ra gửi xe rồi 4 đứa đi bộ vào trong đấy.
Thằng mặt loz với con gấu nó thi nhau chụp ảnh… bọn nó gọi em vào thì em lắc đầu… mấy cái này em éo ham, mà em thấy bé Thảo cũng ít chụp ảnh lắm. Nhìn kĩ thì cũng được đấy cơ mà vẫn không bằng Trang…
Hôm nay em đi theo chắc làm phó nháy cho bọn nó, vãi thiệt…
Thảo: Bạn không thích chụp ảnh hả?
Đệch, giật cả mình… em đang ngắm đào thì con bé nó đi ra hỏi.
Em: Ừm, mình không… nếu không muốn nói là ghét.
Thảo: Ơ… hay nhỉ, giờ tớ mới biết có người ghét chụp ảnh đấy.
Em định nói là: Thì bây giờ bạn gặp rồi đó… nhưng nghĩ lại thì thôi. Thế thì vô duyên quá…
Em: Ừ, mà tớ thấy bạn cũng có chụp ảnh mấy đâu?
Thảo: Sao bạn biết tớ ít chụp ảnh?
Cái đệt… nói xong mới biết mình nhỡ lời… chẳng nhẽ lại bảo là tớ để ý bạn thấy thế à…
Thế là em im luôn, không nói gì nữa… con bé nó cười cười rồi đi ra chỗ bọn thằng Hiếu đang chụp ảnh. Chơi được thêm tí thì về… cũng sắp đến giờ sang nhà anh Nam làm tất niên rồi…
Đưa bọn kia về rồi em với thằng Hiếu sang nhà anh Nam luôn… sang đến nơi thì các ông ý đang làm cơm. Thường thì các ông ý toàn làm lẩu mà hôm nay lại làm cơm… mà càng tốt, em không thích ăn lẩu lắm.
Em: Có gì không cho bọn em làm với anh ơi?
Anh. Vũ: 2 thằng mày biết làm gì thì làm đi em, còn nhiều thứ lắm.
Hiếu: Ôi, cái gì bọn em chẳng biết làm!
Cái đệch, hai thằng chẳng biết làm cái éo gì mà nó nói cái gì cũng biết làm, vãi chó…
Anh. Vũ: Ờ, thế chúng mày ra ngoài kia nướng thịt hộ anh nhé, ngoài đấy đang đéo có ông nào làm.
Em quay sang lườm nó, mặt nó thì vẫn tự tin vl ra.
Hiếu: Ok anh!
Đệch… thế là hai thằng dắt nhau ra ngoài đường nướng thịt… nhìn nó xếp gạch với bày than là em đã cảm thấy méo tin tưởng được rồi… Em thì lấy cái thau thịt với cái que ra xiên vào… may là mấy ông ý tẩm, ướp gia vị hết rồi.
Nhìn thèng mặt loz nhóm lửa mà thấy tù vãi, nhóm mãi mới được ít lửa để than nó cháy…
Em: Mày biết làm không thế? – Em nhìn nó đầy nghi ngờ.
Hiếu: Ôi dời, dễ lắm… tao nhìn các bác nhà tao làm đầy rồi.
Vãi cả “tao nhìn các bác nhà tao làm đầy rồi”… thôi thì tin tưởng nó một lần… mong là nó biết làm… nó ngồi quạt thịt được một lúc thì quay ra hỏi em.
Hiếu: Không biết chín chưa nhỉ?
Em: Đệt… sao mày kêu biết nướng?
Hiếu: Thì tao nhìn mấy bác ở nhà tao quạt quạt tí rồi bỏ ra cho xiên khác vào thế thôi.
Nó hồn nhiên trả lời em… đm nó, đúng là không tin tưởng được thằng mặt nồi này cái gì mà…
Em: Đm, tí mà thịt sống thì mấy ông ấy giết mày! – Em dọa nó.
Hiếu: Hơ hơ, giết mình tao chắc? – Nó nhìn đểu em.
Em: Ơ đệt…
Hiếu: Mày nếm thử xem chín chưa? – Nó chìa cái xiên thịt ra trước mặt em…
Em: Dẹp, bố không phải chuột bạch.
Hiếu: Ờ thế thôi, có gì tí cho mấy ông ý ăn thử cũng được… chắc không chết đâu mà!
Đệch, thằng này biết lương tâm em không cho phép mà… thèng bạn khốn nạn…
Thế là em lại phải chạy vào nhờ anh Cò ra làm giúp, chứ không thế này éo ổn… đã thế còn phải khom khom đi vào để mấy ông kia không để ý… nhận rồi mà không làm được thì mấy ông ý cười chết… khổ thân em quá… hết gái đến bạn, haizz.
Thế là 2 thằng vừa làm, vừa ngồi tia gái đi đường… nhà anh Nam này cũng gần chỗ nhà gái, nói chung là một khu… không biết có gặp gái đi qua không nhỉ?
Ngồi ngắm gái, ngắm xiên thịt thì cũng xong nhiệm vụ được giao… hai thằng lại lượn đi ra chợ mua thêm ít đồ còn thiếu về.
Công nhận gần tết rồi có khác, chợ đông người vãi… đi mua ít đồ mà tận 20 phút, chủ yếu là chen vào và chen ra ngoài.
Àh lúc mua về, đang ngồi nghe mấy ông ý chém gió thì có tin nhắn của gái…
Gái: Hoàng ăn cơm chưa? Đang làm gì thế?
Em định không nhắn lại, cơ mà thôi… chẳng nhẽ vừa bị từ chối xong mình phũ luôn thì không được. Thế là em nhắn lại…
Em: Tớ đang chuẩn bị tất niên.
Gái: Ừm, nhớ uống ít thôi nhé!
Em: Ừm, hì.
Xong gái cũng không nhắn lại nữa… nghĩ lại buồn.
Ngồi được một lúc thì cũng được ăn, hôm nay có tầm 5 mâm, bạn bè anh Nam cũng nhiều nữa… hầu như em cũng quen hết, có mấy ông lạ lạ thôi… vào phát cả đám làm 3 chén liên tục gọi là đồng khởi. Xong rồi lại trong mâm chúc nhau, xong lại được mấy ông mâm khác sang gank nữa… éo lúc nào mà trong chén em hết rượu cả, vãi thiệt chớ.
Cứ cái bài: Lâu lắm anh em mình không gặp… anh em mình làm chén nâng cao tình cảm.
Xong lại: Mày tên là gì? Anh tên abc, xyz… anh em mình làm chén gọi là làm quen.
Chúc rượu thì cứ thế đấy, cơ mà không biết tuần sau ra đường mà gặp nhau mấy ông ý có biết mình là ai không nữa.
Em với thằng Hiếu lại phím nhau xin về trước, muốn về cũng éo xong, lại làm tiếp 3 chén gọi là tạm biệt, vê lù…
May quá, cuối cùng thì cũng về được… tí thì cho chó ăn chè tại chỗ, tính sơ sơ hôm nay thì mỗi mâm ít cũng 4 – 5 chai rượu táo mèo. May mấy ông ý không vác rượu trắng ra không thì sấp luôn chứ không về được…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện