Gái: Hồi sáng trên trường Hoàng đi với Hiếu làm gì đấy?
Em: Hả, anh với nó đi chơi loanh quanh thôi mà.
Gái: Loanh quanh gì mà ở khối 10?
Em: À, nó rủ anh đi chơi qua đó thôi. Không làm gì hết!
Gái: Đừng có mà trăng hoa linh tinh nhé, em biết hết đấy…
Em: Sặc, em cứ nghĩ oan cho anh. Người yêu em không bao giờ làm thế đâu nhá.
Nói xong câu này em có phần hơi ngượng mồm…
Gái: Làm hay không anh tự biết, tuần nay không có cơm củng, nấu hộ gì hết. Anh tự đi mà nấu ăn!
Đoành cái việc nhỏ nhặt, cỏn con mà gái nghi ngờ em tới nỗi cắt cả cơm chứ, dafug…
…
Rồi còn vụ hồi đầu tháng 10 nữa, đợt đấy gái tha ở đâu được ba con cún con về, nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh có vẻ vừa mắt đấy. Cơ mà em lại thấy khó chịu sao sao á, vì từ hồi con milu nhà em mất là em thấy ghét mấy loài bốn chân các bác ạ. Không biết em có bị mắc chứng bệnh ghét loài vật không…
Em: Ủa, em mang bọn này ở đâu về vậy?
Gái: Đẹp không Hoàng? Từ giờ em với Mai nuôi đó. – Gái cầm con cún nhỏ lên chìa ra trước mặt em.
Em: Sặc, thôi cho anh xin. Em lo việc nhà, việc học chưa đủ sao mà còn lôi thêm ba con này về thế @@?
Gái: Không sao, anh yên tâm. Em với Mai lo được mà, dễ lắm ^^
Em: Rồi hàng ngày em còn phải cho nó ăn, dọn vệ sinh nữa đó @@!
Gái: Còn tắm, còn cho cún mặc và phải xây nhà cho bọn nhỏ nữa cơ Hoàng ạ.
Em: Sặc, anh thua em rồi.
Gái: Hì hì, Hoàng không biết chứ chăm sóc mấy đứa này em thấy vui mà.
Em: Quá mệt mỏi, hời ơi. Sao người yêu tôi lại mang thêm việc vào người chứ @@!
Gái: Hơ, Hoàng cứ ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành đi là em bớt được cả đống việc rồi. Mấy cái này có gì mà khó chứ!
Em: Ờ được rồi, tùy em vậy. Nhưng anh cứ thấy bọn nó làm khó em là anh cho đi hết đấy…
Gái: Hoàng làm khó em mới đúng đó nhaaa…
Em: Thôi được rồi, được rồi. Anh biết rồi mà…
Gái: Hì hì, Hoàng thấy đứa này đẹp khong?
Gái chỉ chỉ vào một con ngay gần em, cơ mà em chẳng cần nhìn cũng cứ lắc đầu như thật.
Em: Không, xấu.
Gái: Còn đứa này?
Gái lại chỉ sang con khác và em lại lắc đầu, đến lần sau gái chỉ đủ lượt cả ba con mà em chẳng cần nhìn, cứ lắc đầu nhiệt tình và kêu “Không thích”. Rồi gái chỉ lượt chốt.
Gái: Còn đây thì sao hả Hoàng.
Em: Xấu òm, quá xấu.
Theo lẽ tự nhiên em lại lắc tiếp mà không biết là gái đang tự chỉ vào mình và hỏi em…
Em: À… sặc, đẹp, đẹp. Đây thì vừa đẹp, vừa xinh… đẹp lắm, hề hề.
Gái nhìn em nhăn mặt rồi thò tay sang véo em một cái, cái mắt thì nguýt dài cả tỷ cây số.
Gái: Có nhìn đâu mà cứ chê, hả? Đến cả người yêu anh còn dám chê nữa ha?
Em: Đâu, tại anh nhìn ba con kia mãi nên bị quáng đấy chứ @@!
Gái: Cái mồm kia… cái mồm chỉ để nói lời gian dối, hừm.
Em: Vẫn có người yêu tôi, hô hô.
Gái: Gì? Hả?
Em: Đâu, anh nói người yêu anh là tuyệt nhất, hề hề.
Gái: Thôi đi nhá, anh chẳng giỏi gì chỉ giỏi nịnh thôi, không biết sau này anh ra sao nữa?
Em: Anh toàn nói sự thật thôi mà, hê hê. – Mỗi lần gái kêu em nịnh là em lại áp dụng câu “chỉ nói sự thật thôi”…
Gái: Rồi rồi, anh đi mua hộ em hộp sữa về đây đi.
Em: Làm gì thế @@?
Gái: Em bảo thì anh cứ đi đi, hỏi hoài nha.
Em: Thôi anh biết rồi nhé, để cho tụi kia chứ gì? – Em chỉ mấy con cún đang nằm ưỡn ẹo dưới chân gái.
Gái: Yep, biết rồi thì đi đi Hoàng. Mấy bé này đói rồi đó.
Em: Ôi trời, tôi khổ quá. Có bao giờ tôi được người yêu tôi chăm sóc như vậy chưa hả trời, cảm thấy không bằng… à mà thôi.
Gái: Nhanh lên đi Hoàngg…
Nhìn mặt gái giục em đi mua đồ cho mấy con cún này mà em thấy tủi thân quá trời, giờ em còn phải hầu hạ tụi nó nữa sao hả? Nghĩ là vậy nhưng em vẫn phải lấy xe đi mua sữa cho tụi nó, cũng may là tiệm tạp hóa nó gần. Chứ nếu mà phải chạy ra cái siêu thị chắc em chết mệt.
Nhìn gái cho tụi nó ăn mà gương mặt có vẻ vui lắm, gái cứ lấy tay sờ sờ với xoa xoa đầu tụi nó thôi. Liếm hết bát sữa thì tụi nó quay ra liếm tay với liếm chân gái, đậu xanh tụi nó chứ ăn no dửng mỡ à.
Em: Ủa mà cái Mai đâu Trang?
Gái: Mai bảo đi chơi với bạn rồi, tối mới về. Sao thế Hoàng?
Em: Uầy, nó mới về trường mà có bạn nhanh thế @@?
Gái: Nhanh bằng anh không?
Em: Eo, chuyện hồi xưa mà Trang cứ nhắc mãi thế…
Gái: Em không biết, em nhớ dai lắm.
Em: Mà dạo này anh thấy có nhiều đứa theo đuổi cái Mai lắm.
Gái: Ủa Hoàng cũng biết hả?
Em: Vậy là Trang cũng biết luôn rồi á @@?
Gái: Dạ biết, mà có nhiều lắm đâu Hoàng.
Em: Anh thấy thế cũng nhiều mà =…=?
Gái: Mai kể với em rồi, ba đến bốn người thôi mà. Mà chứ Hoàng còn thấy nhiều hơn nữa hả?
Em: Sặc, ba đến bốn người mà em còn kêu ít @@!
Gái: Ừhm!
Gái ngẩng mặt lên nhìn em gật đầu rồi lại cúi xuống đùa nghịch với tụi cún con tiếp, động tác và lời nói của gái làm em thấy hơi bất ngờ, kiểu như đấy là điều hiển nhiên với gái ấy. Ba đến bốn người theo đuổi, tán tỉnh còn ít hả các bác?
Rồi em mới buột miệng hỏi gái:
Em: Chứ số nhiều của em là bao nhiêu @@?
Gái: Thì là nhiều hơn số đấy đó Hoàng.
Em: Cụ thể ấy @@!
Gái: Hoàng muốn biết hở? – Gái nhìn em ánh mắt hấp háy.
Em: Ờ, ừa…
Gái: Hừm… thì tầm hai chữ số gì đó!
Em: Sặc, chứ em hồi lớp 10 thì sao @@?
Đến bây giờ thì em thấy hơi hoảng rồi @@!
Gái: Hồi đó không nhiều cũng không ít, vì lúc đấy em đã có Hoàng rồi, hì hì ^^
Nghe gái nói xong câu đấy em thấy mình như một vị thần, sức mạnh tăng lên một tầm cao mới, kiểu như là “vượt vũ đăng thiên” ấy các bác ạ. Cơ mà em chưa được ở trên đấy bao lâu thì gái lại kéo em xuống đất cái rụp, chỉ bằng một câu nói:
Gái: Nhưng tới giờ em vẫn thắc mắc sao mình lại chọn Hoàng nhỉ?
Câu nói nửa đùa, nửa thật của gái làm em cảm giác tụt cmn dốc luôn, và dường như gái cũng nhận ra nét mặt em có phần hơi ngu ngu sau câu nói đấy nên gái nói tiếp liền.
Gái: Em nói đùa thôi mà Hoàng…
Em: Ừm ừm, nhưng anh cũng không hiểu nữa…
Gái: Hoàng hiểu gì cơ?
Em: Sao em lại chọn anh?
Gái nghĩ nghĩ vài giây rồi trả lời em bằng một giọng điệu cực nhẹ nhàng…
Gái: Lúc đấy em nghĩ là: “Vì anh đợi em nên em phải tới.”
Em: Vậy thôi hả Trang @@?
Gái: Còn chứ, nhưng phần lớn là vậy đó.
Em: Òm.
Sau câu trả lời đấy của gái làm em càng tin tưởng hơn về cái tình thuyết “Chày cối thành huyền thoại” và câu nói “Nói đợi là sẽ chờ” của mình các bác ạ.
Em: Nhưng mà anh thấy mình cũng cảm đảm lắm đấy nhé!
Gái: Hả? Hoàng cảm đảm cái gì cơ?
Em: Hồi đó anh đợi em tận những 8 tháng này, rồi bây giờ lại chịu đựng em thêm hẳn 6 tháng nữa. Anh thấy mình là người can đảm nhất hành tinh luôn ấy chứ…
Gái: Gì? Anh có ý gì đấy?
Em: Đấy đấy, cứ thế bảo sao…
Gái: Em làm sao?
Em: Em hỏi người ta mà cứ lườm nguýt như thế thì ai dám trả lời @@?
Gái: Em hỏi anh chứ hỏi “người ta” nào ở đây?
Em: Hừm, thôi không sao. Anh đã quyết tâm trở thành “người cảm đảm nhất” rồi, nên anh xác định sẽ còn phải chịu đựng em cả đời nữa cơ.
Gái: Hứ, ai thèm lấy anh mà cả đời với cả không ở đây?
Em: Ơ kìa, anh có nói là sẽ lấy em đâu @@?
Gái: Anh dám? Chứ anh lấy ai? Hảả?
Em: Lấy người anh yêu, lấy con dâu của mẹ anh, lấy mẹ của các con anh chứ còn lấy ai nữa, đùa chứ em hỏi lạ quá.
Gái: Là ai?
Em: Em chứ ai, hahaa…
Gái nhìn em rồi cười cười, còn định véo em nữa cơ mà em chạy được nên quay lại trêu gái tiếp. Em đang chạy thì quay đầu lại làm cái vẻ mặt nghiêm trọng rồi nói với gái.
Em: Ơ khoan đã, anh thấy không ổn đâu.
Gái: Ơ sao thế Hoàng? Không ổn gì cơ?
Em: Em là người yêu anh rồi đúng không?
Gái nhìn em rồi gật đầu.
Em: Mẹ anh cũng coi như em là con dâu tương lai rồi nhé.
Gái nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng gật gật đầu, nhìn ngộ lắm. Em nghỉ lấy một hơi rồi diễn lại cái vẻ mặt nghiêm trọng ban nãy…
Em: Nhưng mà còn…
Gái: Nhưng còn gì cơ Hoàng?
Em: Còn mẹ của các con anh thì… hay là bây giờ mình “hiện thực hóa” cái điều cuối này đi Trang? Hahahaaa…
Gái: Ahh, Hoàng lại dám trêu em nữa à?
Sau khi biết mình bị em trêu, gái tức quá hay sao mà đuổi em khắp nhà từ dưới tầng lên tận trên tầng, may là em nhanh chân trốn vào cái wc tầng 2 rồi đóng cửa gấp không thì cái eo với cái tay em lại bầm dập rồi…
Sau khi trốn trong đấy tầm nửa tiếng đồng hồ, bằng mọi biện pháp hòa giải qua tin nhắn điện thoại thì gái cũng tha cho em. Nhưng em vẫn quyết định đứng cách xa gái một khoảng đủ để tẩu thoát khi có biến bất ngờ, loay hoay một hồi em mới mở lời bắt chuyện.
Em: Đùa chứ Trang ghê thế?
Gái: Ghê gì hửm?
Em: Anh mới trêu một tí đã giận rồi ấy @@?
Gái: Ai bảo anh cứ trêu em làm gì? Bao lần rồi không chừa?
Em: Hời ơi, có gì to tát đâu chớ.
Gái: Không, sau anh cứ trêu đi rồi biết nhé!
Em: Mà cái Mai đi đâu lâu thế nhở, từ trưa tới giờ rồi.
Gái: Ơ, em nói với Hoàng là tối Mai mới về mà, với cả nó đi chơi làm quen với các bạn mới cũng tốt.
Em: Ừm anh quên mất, rồi giờ mình làm gì đây Trang, cứ ngồi chơi với đám cún này à?
Gái: Vâng, chơi với bọn nó cũng vui mà Hoàng…
Nói rồi gái lại đưa tay ra nựng nựng bọn cún con dưới chân, nhìn mà em thấy ghét ghét bọn nó vc. Ngồi nhìn gái đùa nghịch với bọn nó chán rồi em quay ra mở TV lên xem, đến tầm chiều tối đang định xách ass về thì gái bảo ở lại ăn cơm.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện