Gái: Anh gọi mấy bạn qua đi.
Em: Qua giờ hả?
Gái: Vâng, cũng 10h hơn rồi còn gì. Đợi con bé xuống phụ em nữa là xong luôn ấy mà, nhanh lắm ^^
Em: À ừm…
Đang mải miên man suy nghĩ thì đã hơn 10h cmnr, mới đây mà sao trôi nhanh vậy. Lấy cái điện thoại ra gọi cho đám bán qua nhà gái, vừa bấm số vừa nghĩ xem lúc chúng nó gặp con bé kia thì sẽ ra sao, chắc tụi nó cười em thối mũi mất.
Em thì đang chăm chăm tay cầm cái điểu khiển TV bật loạn xạ các kênh ở bên ngoài, bên trong thì gái với đứa em họ đang nấu bữa trưa, sắp tới vòng đối mặt rồi em phải làm sao đây, phải sao đây?
Nghĩ nghĩ thêm chút nữa, bấm muốn mòn cái điều khiển ra thì tụi bạn cũng đã đến nơi, lại lóc cóc lê cái xác ra mở cổng cho tụi nó. Trước lúc bọn nó vô nhà, em còn không quên nhắn nhủ đôi điều thân thiết như ba mẹ đưa tiễn các con lên đường làm nghĩ vụ…
Em: Đi cho vững, nếu được thì bám víu vào nhau mà đứng nha. Không khéo tí vô nhà lại ngã ngửa ra dập đầu chấn thương sọ não bố không cứu nổi đâu…
Sau khi em nói xong câu đấy tụi nó còn cười cười nghĩ là em trêu bọn nó cơ đấy.
Em: Bố không có đùa! – Em nhấn mạnh lại đe dọa tụi nó.
Ấy thế mà bọn nó “điếc không sợ súng” các bác ạ, thôi thì kệ mẹ tụi nó, đợi cho tới lúc vô nhà mới biết thế nào là “mắt thấy tai nghe”.
Trong khi đám bạn em hí hửng đi trước vào nhà thì em lại lẽo đẽo theo sau tụi nó, thỉnh thoảng còn dơ tay ra đề phòng thằng nào ngã để còn đỡ kịp…
Gái với đứa em họ hình như vẫn còn đang làm cơm trong bếp chưa xong hay sao á, thế là em lại thay mặt rót nước mời tụi nó. Đang chém gió hay thì bất thình lình em nghe thấy tiếng động trong bếp đi ra…
Gái: Hoàng với mấy bạn rửa tay rồi vào dùng bữa ^^
Hời ơi, hóa ra là gái đi ra gọi tụi em vào ăn cơm, em còn tưởng là con bé kia chứ, mà thôi. Dù sao thì đằng nào cũng phải gặp “nó”, không tránh được. Cơ mà em lo là lo đám bạn em nó troll em thôi, quá trời…
Lần này thì em xung phong dẫn đầu đoàn quân cảm tử đi vào trong bếp chứ không đi thụt lùi phía sau nữa…
Em: Ê, hay thôi tụi mày về đi, bữa khác qua ăn sau nha? – Em quay ra cố vớt vát chút hi vọng mong manh cuối cùng…
Quang: Về về cái beep, cơm mang tận mồm rồi chẳng lẽ không ăn?
Nói rồi tụi nó đẩy em ra và đi vào. Rồi luôn, xong luôn… hi vọng cuối cùng của em cũng tan vỡ, lúc đấy em chỉ mong có động đất xảy ra thì may ra tụi nó mới chịu chạy đi thôi các bác ạ.
Và y như rằng, lúc tụi nó đẩy em ra để đi vào bếp thì cũng là lúc tụi nó bị “afk” đứng nhìn đúng như mấy thằng ngu luôn. Bố báo rồi mà không nghe, đúng là lũ óc chó, “cắm mắt” cho tụi mày cũng như không!
Gái: Ơ mấy bạn sao thế? Ngồi xuống đi?
Em: À ừm, để anh. Tụi nó thấy nhiều món quá nên chắc ngại ấy mà ^^
Em phải cố che đậy cái mà ai cũng biết rồi, chỉ có mỗi gái là không thôi. Chứ thực ra nhiều món quá tụi nó chẳng nhảy bổ vào bàn mà hốc ngay ấy chứ. Em đi tới vỗ vai tụi nó…
Em: Nè ngồi xuống đi còn đứng đó?
Nhờ có em buff thêm sức mạnh nên tụi nó mới tỉnh được, chứ không chắc phải đứng thêm 3 tỷ năm nữa mất. Chém tí, hihi.
Nói rồi tụi nó mới kéo ghế ra để ngồi nhưng vẫn không quên tia ánh mắt về phía em, như muốn hỏi là: “Sao lại thế”? Câu hỏi muôn thủa…
Bữa ăn diễn ra có vẻ hơi im ắng thì phải, tụi nó hết nhìn em rồi lại đến nhìn con bé kia, thường ngày thì tụi nó nhìn đĩa thức ăn xem món nào ngon, món nào nên ăn nhiều cmnr ấy chứ.
Mai: Anh! – Giờ biết tên nó rồi.
Hình như nó gọi em hay sao ấy…
Em: Hả? Gọi anh à?
Em hơi giật mình chút, nhưng cũng cố hỏi lại nó. Còn cả bàn đều quay ra nhìn em với nó.
Mai: Vâng, anh ăn thử món này xem ngon không, em với chị Trang làm đấy, hihi.
Em: À ừm, anh cảm ơn.
Con bé nó gắp cho em miếng sườn mà em thấy như nó gắp cho em miếng thuốc độc vậy đó, nhưng mà em vẫn cố phải cười thật tươi…
Rồi giờ thì cả đám như hiểu ra nên chúng nó cũng bắt đầu hoạt động cơ tay chứ không còn dùng cơ mắt nữa, em chẳng biết hành động của con bé kia mang ý nghĩa gì nữa.
Nó làm thế là để trêu em à? Hay nó muốn nói cho tụi bạn em biết là “Nó với Trang là chị em gái, không có gì lạ đâu nên mấy đứa cứ ăn đi, không phải nhìn?”
Em vẫn chưa hiểu con bé này nó thuộc tuýp người nào nữa các bác ạ. Lúc thì trẻ con nhí nhảnh, lúc thì mưu sâu kế hiểm, lúc thì lại sâu sắc khó tả. Là sao đây hời ơi?
Sau câu nói của nó với em thì bàn ăn lại diễn ra sôi nổi chứ không còn im ắng nữa, tụi bạn em được thể gỡ bỏ khúc mắc là hoạt động hết công xuất, còn em thì cứ vừa ăn vừa nghĩ xem tiếp theo sẽ là chuyện gì xảy ra đây?
Cơ mà sau hàng loạt những suy nghĩ đen tối âm u nhất có thể của em nghĩ ra được, thì mọi chuyện lại diễn ra một cách hết sức bình thường. Ăn uống xong xuôi tụi bạn em tranh phần dọn dẹp tàn cuộc như thường, còn em với gái thì ra phòng khách ngồi, còn con bé kia thì chạy biến lên phòng đi nghỉ. Vậy cũng tốt… Đến khoảng 2h chiều thì em với đám bạn xin phép rút quân, đi về để cho gái đi nghỉ trưa, với cả tụi bạn em còn về chuẩn bị đồ để mai đi nữa.
Thăng: Là sao vậy Hoàng?
Em: Thì đó, con bé đó với Trang là chị em họ.
Thăng: Ừm, tao cũng hiểu dần là vậy rồi. Nhưng sao nó lại đến tìm mày?
Em: Tao không biết nữa, sao nó lại biết nhà tao thì tao cũng chịu kia.
Thăng: Xem ra mày còn khổ dài dài con ạ!
Em: Khổ vậy là tao thấy tới giới hạn rồi đó, đang yên mọc đâu ra đứa em họ vậy hời.
Thăng: Mà cũng tại mày ngu thôi, ai bảo hôm nọ trêu tức nó làm gì?
Em: Đm, là nó tìm tới trêu tao đó chứ?
Thăng: Vì sao cũng vậy cả thôi, giờ thì mày đắc tội với “em vợ” rồi con ạ.
Em: Thôi không sao, chắc nó chỉ ở chơi vài bữa rồi về thôi. Không sao đâu, mà tao thấy nó cũng không có ác ý gì cả.
Thăng: Thì cũng chỉ biết mong vậy thôi con zai…
…
Sau cuộc nói chuyện xàm xàm giữa em với thằng bạn thân thì em lại càng nghĩ nhiều hơn, rồi cuối cùng cũng chỉ biết tự an ủi mình là mong sao sẽ sớm qua và đứa em họ của gái sẽ không làm gì quá đáng với mình. Vì nó cũng chỉ ở chơi “năm bữa nửa tháng” thôi…
Ờ đấy… Nhưng thường thì đời không như mơ các bác ạ, ôlala.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện