Em: Dạ cháu chào hai bác.
Bác Tùng: Ừm, Hoàng vào đây. Đợi tí bác mang đồ ra cho.
Em: Dạ.
Em mon men vào ghế ngồi đợi bác Tùng đi lấy rượu ra.
Bác gái: Bọn trẻ bây giờ giỏi thật, mới có học cấp 3 đã đi ra mắt rồi cơ đấy.
Em: Ơ dạ, cháu chỉ qua ăn bữa cơm thôi ạ @@!
Bác Tùng: Thôi không phải ngại, hồi bằng tuổi mày bác với bố mày chỉ dám trốn hai cụ đi chơi thôi, thế mà bây giờ mày dám đối mặt luôn, giỏi lắm nha con…
Em: Dạ @@! – Bị người lớn trêu cảm giác ngại vái, các bác nhỉ.
Bác Tùng: Thằng Hiếu nhà này thì vẫn cứ lông nhông đi chơi net, thế mới khổ chứ.
Em định nói là nó còn dẫn dụ con nhà người ta hơn cả cháu rồi ấy chứ, nhưng nghĩ thế nào lại thôi…
Em: Dạ, cháu xin phép hai bác về chuẩn bị ạ.
Bác gái: Ừm, cố lên cháu, sớm cho bác ăn cỗ nhé…
Em: Dạ, cháu chào hai bác.
Nói xong em cầm giỏ trái cây với chai rượu chạy về, ngồi thêm tí nữa chắc bị hai bác trêu cho chết ngại mất…
Về chuẩn bị quần áo để đi tắm rồi còn chải chuốt đầu tóc để qua nhà gái.
Đến cổng nhà gái rồi em chạy lại bấm chuông, cũng có nhắn tin cho gái rồi. Cơ mà bấm cho chắc, lúc sau thì gái đi ra mở cổng cho em, hôm nay gái mặc bộ váy hồi trước đi mua với mẹ em, nhìn hoa lá cành lắm =)).
Gái: Hôm nay anh được như ý nhé.
Em: Hả, là sao cơ?
Gái: Tí rồi anh sẽ hiểu ^^ – Gái nhìn em cười đầy ẩn ý @@!
Rồi em dắt xe đi theo sau gái vào sân, cứ nghĩ đến cảnh sau cánh cửa kia, sau khi em bước qua là sẽ được diện kiến nhị vị phụ huynh mà chân em run quá, loạng choạng mém xỉu. Thời khắc em hồi hộp bước qua cánh cửa kia cũng đồng nghĩ với việc tình cảm giữa em và gái sẽ bước sang một trang mới, u ám hay tươi sáng thì sau đây các bác tự nhận xét…
Bố gái thì đang ngồi ở phòng khách coi TV, còn mẹ gái thì chắc đang trong bếp…
Em: Cháu chào bác ạ!
Bố gái không còn nhìn TV nữa mà giờ đã quay sang nhìn em…
Nhạc phụ: Hoàng hả, vào đây ngồi đi cháu.
Em: Dạ.
Dạ vâng rồi em cầm giỏ hoa quả với hộp rượu ra đưa biếu bác. Bác cười lại với em rồi nói.
Nhạc phụ: Quà cáp làm gì cho mệt, hôm nay hai bác chỉ muốn làm cơm mời cháu sáng chơi thôi mà?
Em: Dạ, bác cứ nhận cho cháu vui. – Em làm mặt vui vẻ, tự nhiên nhất.
Nhạc phụ: Ừm, thế ngồi đây với bác rồi tí dùng cơm chứ?
Em: Dạ, vâng ạ.
Gái thì đi xuống dưới bếp rồi, còn lại mỗi em với bác trai ngồi lại phòng khách coi TV, còn bác gái chắc cũng đang ở dưới bếp @@!
Nhạc phụ: Việc học hành thế nào rồi cháu?
Vừa hỏi bác vừa rót cốc nước đưa cho em.
Em: Dạ việc học của cháu vẫn tốt ạ, nhờ có Trang @@!
Nhạc phụ: Thế là cái Trang cũng giúp nhiều nhỉ?
Em: Dạ…
Nhạc phụ: Kìa không có gì phải ngại cả, tại từ bé nó học suốt ngày mà. Cũng không trách được.
Em: Dạ vâng, cháu cũng đang cố gắng để bằng Trang đây ạ ^^ – Nói xong em mới biết lỡ mồm.
Nhạc phụ: Phải hơn chứ cháu, mình là đàn ông con trai mà, phải không?
Em: Dạ…
Thế đấy, bác trai toàn chơi trên cơ em. Quay em như quay chong chóng, em thì chỉ dám dạ với cả vâng. Càng ngày em càng cảm thấy mình kém hơn hẳn so với gái.
Em: Dạ bác ơi, bác gái đâu ạ?
Nhạc phụ: Mẹ Trang đang ở dưới bếp, chắc tí lên bây giờ đây.
Em: Vâng, cháu xin phép bác xuống chào bác gái ạ!?
Nhạc phụ: Ừm, đi đi cháu.
Rồi em lại lon ton chạy xuống bếp, bị quay nãy giờ cũng hơi chóng mặt rồi, run rồi…
Em: Cháu chào bác ạ, cháu là Hoàng.
Em thấy gái với mẹ gái đang làm bếp, nghe thấy em chào xong thì mẹ gái cũng quay ra nhìn em, ấn tượng ở bác gái đối với em là: Một người phụ nữ trung niên, cơ mà vẫn có nét quyến rũ, em cũng chẳng biết tả sao nữa, đại khái theo em thấy là Trang được thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ @@!
Nhạc mẫu: Ừ, bạn Trang hả?
Em: Dạ, vâng ạ.
Em đang định hí hửng, lon ton chạy lại định giúp Trang với cả nhạc mẫu làm cơm thì quay sang thấy Trang lắc lắc đầu. Đang chưa hiểu chuyện gì thì ngay sau đấy nhạc mẫu liền lên tiếng…
Nhạc mẫu: Cháu lên kia ngồi với bác trai đi, con trai xuống đây làm gì?
Em: Dạ…
Chẳng hiểu sao nghe xong mà em thấy hơi hoảng, đang tính lấy điểm trước mặt nhạc mẫu, cơ mà lại được bác chủ động đuổi lên phòng khách luôn, thế mới thốn. Lại vác mặt lóc cóc lên phòng khách ngồi với nhạc phụ…
Nhạc phụ: Sao thế? Bị bác gái bắt lên đây hả?
Chẳng biết mặt em lúc đấy nhìn nó có thê thảm lắm không mà nhạc phụ lại nhìn ra nữa…
Nhạc phụ: Không có gì đâu, chẳng qua là mẹ Trang muốn tự mình làm cơm cho cả nhà thôi. Bác muốn giúp nhưng cũng bị đuổi suốt đấy…
Em: Dạ, vâng ạ ^^ – Em cười trừ khi bị nhạc phụ nói đúng bài luôn @@!
Ngồi thêm chút nữa đến tầm 7h thì được ăn cơm cùng nhị vị phụ huynh và gái, ngồi vào bàn ăn mà em thấy cứ run run, may là vẫn còn điều khiển được tay cầm chắc bát đũa @@!
Em: Cháu mời hai bác ăn cơm, mời Trang ăn cơm.
Nhị vị đồng thanh: Ừm, cháu ăn cơm đi.
Bữa cơm tối của gia đình gái em những tưởng là diễn ra sôi nổi, đầm ấm. Cơ mà lại hoàn toàn ngược lại, bữa tối diễn ra trong im lặng các bác ạ. Chỉ nghe thấy tiếng đũa thôi, khung khí căng thẳng làm em thấy cứ kiểu gì ấy. Thỉnh thoảng gái gắp cho em thức ăn mà em chỉ dám cười mỉm chứ không dám lên tiếng, ăn tối trong im lặng. Cứ như thế đến hết bữa luôn.
Ăn xong bữa tối thì em với hai bác ra phòng khách ngồi nói chuyện, ăn hoa quả với coi TV. Còn gái thì ở lại dọn dẹp với rửa chén bát. Trước khi ra phòng khách em còn cố quay lại nhìn gái với mong muốn cố vớt vát chút hi vọng, chắc gái cũng biết em đang run nên nhìn em rồi cười và ra giấu tay cho em muốn nói là: Cố lên Hoàng!
Nhạc mẫu: Bạn Trang tên là Hoàng nhỉ?
Em: Dạ vâng.
Nhạc mẫu: Hôm nay hai bác gọi cháu sang đây là có một vài chuyện muốn nói, được chứ?
Em: Vâng, bác cứ hỏi đi ạ.
Nhạc mẫu: Cháu cũng biết là hai bác đi công việc suốt nên không có thời gian dành cho Trang nhiều, phải để con bé tự lập một mình, đúng chứ?
Em: Dạ cháu biết ạ.
Nhạc mẫu: Thời gian đấy cháu cũng hay qua đây, phải không?
Em còn đang chưa hiểu ra vấn đề nhạc mẫu muốn hỏi là gì và còn đang loay hoay không biết trả lời ra sao thì nhạc mẫu tiếp lời.
Nhạc mẫu: Lúc hai bác vắng nhà, cháu hay qua đây… đúng không?
Em: À… dạ vâng, cháu có qua đây để học nhóm chung với Trang ạ.
Nhạc mẫu: Không vượt quá “định nghĩa” của việc “học nhóm chung” chứ?
Em: Ơ… dạ, sao ạ?
Nhạc mẫu: Ngoài học ra hai đứa không làm gì quá giới hạn chứ?
Ặc, em không ngờ là bác gái lại nói thẳng vấn đề này đấy, OMG @@!
Em: Dạ không, nhất định không đâu ạ.
Nhạc mẫu: Ừm, vậy thì tốt! – Em thấy hình như nét mặt nhạc mẫu thoải mái hơn chút @@
Nhạc mẫu: Cháu với Trang có mối quan hệ như nào nhỉ?
Em: Dạ, thì… cháu với Trang… dạ thì…
Gái: Ơ mẹ, con có nói với mẹ rồi mà…
Em còn đang lúng túng không biết nên nói như nào, thì Trang từ đâu xuất hiện cứu nguy cho em, trời ơi. Giá như em lên sớm chút…
Nhạc mẫu: Ngồi đi, mẹ muốn nghe từ chính bạn con nói.
Bác gái chỉ Trang ngồi xuống cạnh mình rồi quay ra hỏi em…
Nhạc mẫu: Sao thế Hoàng, mối quan hệ giữa cháu với Trang là gì?
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện