Răng môi trong lúc không ngừng bị Hàn Như Liệt tiến công lãnh địa, do lúc ban đầu nàng hơi ngượng ngùng cho nên đã hoàn toàn bị mất phương hướng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.
Trong mắt Hàn Như Liệt dần dần bị vẻ tình du͙c chiếm lấy, tay của hắn nắm thật chặt nhốt tại bờ eo của nàng làm cho nàng không thể động đậy, hơi thở của hắn phun ở hai má của nàng, làm cho tâm nàng đập bình bịch, ngứa, một cỗ nóng ran khó tả kich thích thân thể nhạy cảm của nàng.
Trong lúc ý loạn tình mê, tay Hàn Như Liệt cũng không tự chủ được ở trên người Mộ Chỉ Ly chậm rãi du tẩu, tay kia giống như có một loại ma lực, khiến cho thân thể Mộ Chỉ Ly theo tay của hắn mà trở nên nóng bỏng…
Rốt cục, khi Hàn Như Liệt đặt tay lên chỗ mềm mại trên người Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly đột nhiên mở mắt.
Một đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn Hàn Như Liệt, sắc mặt nàng ửng hồng tăng thêm mấy phần khả ái và mị hoặc, tâm Hàn Như Liệt cũng rất căng thẳng, nhìn thân thể mềm mại trong ngực mình, hắn thật muốn rằng….
“Liệt …” Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng kêu, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ trấn tĩnh, ở bên tai Chỉ Ly nhẹ giọng nói: “Ly nhi, ta yêu nàng.” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khàn giọng, có thể thấy được hắn một mực đè nén cái gì.
Nghe vậy, thân hình Mộ Chỉ Ly run rẩy, cứ như vậy không tiếng động nhìn Hàn Như Liệt, thâm tình trong mắt để cho Hàn Như Liệt say mê.
Người trước mắt chính là người con trai mà mình quyết định đi theo cả cuộc đời này, điểm này ngay từ lúc nàng đáp ứng ở cùng với hắn thì cũng đã xác định, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn ở phía sau mình, ủng hộ mình.
Bất luận lúc nào, phàm là nàng gặp nguy hiểm hắn cũng sẽ xuất hiện trước tiên ở bên cạnh nàng. Bất luận là ở Mộ gia, ở thành Ngải Y hay là ở Lôi gia, hắn giống như một thiên thần xuất hiện ở bên cạnh nàng, thay nàng chặn lại tất cả nguy hiểm.
Thân ảnh của hắn đã sớm khắc thật sâu ở trong lòng nàng, có lẽ ban đầu, lúc nhìn thấy thân ảnh màu đỏ cô đơn trong viện Thanh Phù, dấu ấn của hắn đã để lại ở trong lòng nàng.
Lâu như vậy tới nay, hắn đối với nàng thật tốt, nàng đều ghi ở trong lòng, mặc dù thời gian hai người ở cạch nhau không nhiều lắm, nhưng phần tình cảm này chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Bởi vì nàng hiểu không cần biết là lúc nào, bọn họ không phải là một người, hắn luôn luôn đang chờ nàng!
Trên mặt Hàn Như Liệt chậm rãi giương lên nụ cười, hắn không muốn miễn cưỡng Ly nhi của mình, nàng là cô gái tốt đẹp như vậy, mặc dù hắn có chút khống chế không được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thương tổn Ly nhi của hắn.
Bất luận bao lâu hắn đều nguyện ý chờ, dù đợi đến thương hải tang điền*(cho dù cuộc sống có thay đổi to lớn), biển cạn đá mòn hắn đều nguyện ý!
Ở cái trán Mộ Chỉ Ly lưu lại một nụ hôn, Hàn Như Liệt đang chuẩn bị đứng dậy, nếu lại tiếp tục nữa thì hắn sẽ không khống chế được, chẳng qua bây giờ hắn dựa vào chút lí trí kia mà chống đỡ thôi.
Mộ Chỉ Ly cảm nhận được trong mắt Hàn Như Liệt hơi thất vọng cùng với bình tĩnh sau đó, nàng chỉ cảm thấy tim run lên, chợt tựa như đặt xuống quyết định gì đó, hai tay chậm rãi đưa lên lưng áo Hàn Như Liệt.
Hai người bọn họ đã sớm tâm đầu ý hợp, cần gì phải quá quan tâm những thứ lễ nghi này.
Nàng cái gì cũng đều không để ý, duy chỉ có quan tâm Hàn Như Liệt. Lúc trước nàng để Liệt chờ đợi lâu như vậy, nàng không muốn tiếp tục để cho hắn đợi chờ nữa.
Trong thời gian hai năm qua, nàng biết rõ đợi chờ đau khổ, hai năm đợi chờ hành hạ nàng đau đến không muốn sống, nhưng mà Liệt đã đợi nàng đến năm năm rồi.
Lòng người cũng là thịt, nàng thật không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, huống chi nàng cam tâm tình nguyện.
Cảm nhận được động tác Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cũng rất sững sờ, nhìn khuôn mặt Mộ Chỉ Ly đỏ bừng trước mặt, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng.
“Ly nhi, thật có thể không?” trong giọng nói của Hàn Như Liệt mang theo chút run rẩy.
Mộ Chỉ Ly “ưm” một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu rồi xấu hổ vùi đầu vào trước ngực Hàn Như Liệt, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Liệt nàng chỉ cảm thấy bây giờ thật sự là quá ngượng ngùng rồi.
Cúi đầu nhìn bộ dáng xấu hổ của Mộ Chỉ Ly, trong lòng Hàn Như Liệt tràn đầy kich động, lập tức chính là lần nữa đặt lên môi Mộ Chỉ Ly…
Quần áo nhẹ nhàng rơi ra, màn che phiêu dật, xuân sắc khôn cùng….
Hôm sau.
Hàn Như Liệt tỉnh lại thật sớm, một đôi con ngươi màu lam thâm tình khóa chặt thân ảnh nhỏ nhắn trong ngực kia.
Mộ Chỉ Ly còn đang trong lúc ngủ say, đêm qua nàng quá mức mệt mỏi, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Nhìn mặt mày Mộ Chỉ Ly, nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng, khóe miệng Hàn Như Liệt chậm rãi giương lên nụ cười. Mộ Chỉ Ly ngủ giống như một con mèo nhỏ, không khỏi hướng bên cạnh hắn rúc tới.
Dĩ vãng cho tới bây giờ hắn mới thấy Ly nhi của hắn còn có một mặt đáng yêu như vậy, ban đầu thời điểm bọn họ bị ngăn ra hai chỗ, hắn hi vọng nhất chính là mỗi ngày tỉnh dậy cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng, ngày hôm nay hết thảy cuối cùng trở thành sự thật rồi.
Nhìn người trong ngực mình, Hàn Như Liệt chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.
Phảng phất trong nhất thời, tim của mình đã hoàn toàn được lấp đầy, tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc để cho hắn muốn tuyên cáo toàn bộ thế giới này hắn Hàn Như Liệt là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì hắn có cô gái tốt đẹp nhất thế gian.
Thời điểm khi Mộ Chỉ Ly mở mắt ra, chính là thấy được ánh mắt tràn đầy yêu thương của Hàn Như Liệt.
Trên mặt xông lên vẻ đỏ ửng, trong đầu nhớ lại hết thảy điên cuồng đêm qua rất chi là ngượng ngùng, chẳng qua là nhìn khuôn mặt quen thuộc của Hàn Như Liệt trước mặt, lòng của nàng cũng thả lỏng.
Hắn chính là chỗ dựa đời này của mình, ở trước mặt hắn nàng không có chút nào giữ lại.
Hàn Như Liệt ở cái trán Mộ Chỉ Ly rơi xuống một nụ hôn, ôn nhu nói: “Tỉnh dậy? Còn muốn ngủ không?”
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu: “Không cần, chàng cho rằng ta là heo phải không?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hàn Như Liệt càng sâu: “Bộ dáng ngủ mới vừa rồi của nàng cũng gần giống heo.” Nhìn bộ dáng xấu hổ này của Ly nhi, hắn liền không nhịn được yêu thương.
Hắn có thể nào không biết được, Ly nhi nói chuyện như vậy là vì dời đi lực chú ý, khiến cho nàng khỏi phải lúng túng?
Ở dưới uy hiếρ của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt rất bất đắc dĩ đi ra ngoài cho đến khi Mộ Chỉ Ly mặc xong áo rồi mới đi trở về, nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly ăn mặc thật chỉnh tề, Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng nói: “Đều đã nhìn cả rồi, còn có gì lo lắng nữa.”
Nghe được lời Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly thẹn quá thành giận, đôi bàn tay trắng như phấn không ngừng rơi vào trên người Hàn Như Liệt, đầu cũng là cúi xuống thấp.
Hàn Như Liệt bắt được quả đấm của Mộ Chỉ Ly, nhẹ nhàng lôi kéo ôm người kia vào lòng: “Ly nhi, ta yêu nàng.”
Hắn yêu nàng, hắn nguyện ý dùng tính mạng của mình đi yêu nàng. Người con gái trước mắt này, là hắn Hàn Như Liệt nguyện ý vứt bỏ mọi thứ đi theo đuổi.
Mộ Chỉ Ly chính là tính mạng của Hàn Như Liệt hắn, là ánh sáng duy nhất, nhưng nếu không có nàng, đời này của hắn sống cũng uổng phí.
Hắn biết lấy tính tình Ly nhi, hôm qua làm ra quyết định như vậy tuyệt đối là do dự rất lâu, nhưng nàng ấy nguyện ý vì mình để xuống hết thảy, hắn Hàn Như Liệt có tài đức gì.
Ngôn ngữ hoa lệ cũng không thể biểu đạt tình yêu của Hàn Như Liệt hắn đối với nàng, tầm quan trọng của nàng, chỉ có thể nói ra ba chữ đơn giản nhất. Ta yêu nàng, ta dùng hết thảy của ta để yêu nàng.
Nghe được lời Hàn Như Liệt, quả đấm của Mộ Chỉ Ly cũng chậm rãi nới lỏng ra, đổi lại hai tay ôm phía sau lưng Hàn Như Liệt, đầu tựa vào trên bả vai của hắn.
Chỉ là một câu nói kia, nàng không hối hận.
Ánh mắt không khỏi đỏ lên, nhiều mấy phần ẩm ướt, thật chặt ôm lấy Hàn Như Liệt.
Chỉ cần có hắn ở đây, thì cái gì nàng cũng không sợ.
“Ly nhi, hôm nay chúng ta cùng nhau về Mộ gia đi.” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng nói, thực ra là theo tính toán của hắn chờ Ly nhi tỉnh lại sẽ cùng nhau về Hàn gia.
Dù sao hắn biến mất lâu như vậy, hẳn là phải đi về cho người trong gia tộc một cái công đạo mới phải. Nói vậy trong thời gian hắn biến mất hai năm qua, gia tộc hẳn sẽ có rung chuyển không nhỏ.
Nhưng hôm nay hắn cũng thay đổi chủ ý, hắn muốn cùng Ly nhi về Mộ gia một chuyến, đi gặp mẹ vợ của hắn, sớm ngày đem hôn sự này định ngày cũng tốt.
Hắn cũng không thể ủy khuất Ly nhi, huống chi hắn là con rể vẫn luôn muốn gặp nhạc mẫu, không phải sao?
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Như Liệt trong mắt mang theo một tia kinh ngạc: “Đi Mộ gia? Phải đi Hàn gia trước chứ? Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho chàng.”
Trong thời gian hai năm qua, Mộ gia, Bạch gia cùng với Hàn gia ba gia tộc nàng thường xuyên qua lại, Hàn gia là chuyên cần nhất, một mặt nàng hi vọng thông qua hành động của mình để cho người Hàn gia lần nữa tiếp nhận nàng, nàng không hi vọng lúc Liệt trở lại bị chuyện này làm cho lo lắng.
Về mặt khác chú ý động thái Hàn gia, dù sao Hàn Như Liệt mất tích đối với gia tộc cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định, nếu có chuyện gì nàng vẫn có thể giúp đỡ được.
Nàng rất rõ ràng người Hàn gia đối với việc Hàn Như Liệt trở về đúng là mong đợi, vốn là sau khi Hàn Như Liệt trở về thì phải lập tức trở về đi, nhưng bởi vì nàng lúc này mới trì hoãn mấy ngày.
Hàn Như Liệt lắc đầu: “Ta phải đi về gặp nhạc mẫu trước, lúc trước vẫn không có cơ hội nhìn, bây giờ trở về hiển nhiên muốn qua trước tiên, nếu không nhạc mẫu đối với ta không hài lòng thì ta biết làm thế nào cho phải?”
Nghe lời trêu chọc của Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly cũng là xì cười ra tiếng: “Mở miệng một tiếng là nhạc mẫu, hiện tại còn chưa có xác định đâu!”
“Chẳng lẽ nàng còn muốn chạy phải không? Đời này ta đã định là nàng, nương tử!”
Nghe xưng hô quen thuộc, đáy mắt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên nụ cười, nhớ ngày đó nàng không chịu được cái danh xưng này, bây giờ nghe đến lại hoài niệm như vậy.
Rồi sau đó, Mộ Chỉ Ly ở Thiên Âm Môn đem chuyện tuyên bố một phen xong, chính là chuẩn bị đi Mộ gia.
Ở trong mấy ngày nàng bị thương, chư vị trưởng lão đã đem chuyện tình trong môn phái đều an bài cho thỏa đáng, chỉ còn lại một chút ít chuyện tình cần Mộ Chỉ Ly quyết định thôi.
Có thể nói, có những trưởng lão ở chỗ này Mộ Chỉ Ly nàng thật là dễ dàng rất nhiều, nếu không thì không biết nàng còn bận rộn thành hình dáng ra sao.
“Chỉ Ly, hiện tại các ngươi phải đi Hàn gia trước?” Thiên Nhi không khỏi lên tiếng hỏi.
Trong thời gian mấy ngày này nàng vẫn thật lo lắng cho Chỉ Ly, bây giờ nhìn lại nàng ấy thật sự một chút việc cũng không có, lo lắng trong lòng cũng là biến mất triệt triệt để để.
Nhất là sau khi Hàn Như Liệt trở về, dường như Chỉ Ly càng đẹp, cả người đều tản mát ra một loại quyến rũ, làm cho người ta không tự chủ muốn nhìn nhiều thêm.
Biến hóa này khiến cho Thiên Nhi tấm tắc, quả nhiên tình nhân trở lại chính là không giống a!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Không phải, chúng ta chuẩn bị về Mộ gia một chuyến đi gặp mẹ ta. Thiên Nhi, thương thế của ngươi đã tốt lên nhiều, không tới hai ngày là có thể khỏi hẳn.”
Nói tới đây, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra mấy phần vui mừng. Lúc trước bọn họ bị thương mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ hết thảy đều đã rất tốt rồi.
Phảng phất như thế giới của nàng đã hoàn toàn quang đãng, tất cả ở đây đều phát triển theo phương hướng tốt, tất nhiên tâm tình của nàng càng tốt.
“Đúng vậy, thương thế của ta và Dật Thần cũng đã tốt lên nhiều.” Thiên Nhi không khỏi lên tiếng nói, đương nhiên nàng cũng biết được Chỉ Li rất lo lắng cho thương thế của hai người bọn họ.
“Vậy thì tốt.” Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt, lập tức chính là lên tiếng nói: “Đã như vậy, người và Dật Thần liền theo chúng ta về Mộ gia một chuyến đi, người biết mẹ ta cũng thầm nhắc hai người các ngươi.”
Hiện tại Thiên Nhi giống như là con gái nuôi của Bạch Mạt Lăng, trong ngày thường bọn họ đều cùng nhau đi thăm bà. Vốn là nàng có chút bận tâm về thương thế của Thiên Nhi còn chưa tốt, không thích hợp đi đường, bây giờ nhìn lại cũng không có vấn đề gì.
Nghe vậy, tầm mắt Thiên Nhi không khỏi chuyển hướng sang Hàn Như Liệt. Vốn là hai người bọn họ trở về có thể hưởng thụ thế giới hai người du sơn ngoạn thủy, nhưng nếu nàng và Mộ Dật Thần hai người cũng cùng đi, vậy thì là quấy rầy rồi.
Cảm nhận được ánh mắt Thiên Nhi, Hàn Như Liệt cũng lên tiếng cười nói: “Cùng đi chứ.” Lo lắng của Thiên Nhi hắn hiểu, nhưng hiển nhiên hắn sẽ không để ý những thứ này.
Lập tức, Thiên Nhi cũng không có nói nhiều, bốn người cùng nhau hướng Mộ gia lên đường.
Hàn gia.
Lúc này trên dưới Hàn gia đều bao phủ một tầng không khí vui sướng, bởi vì bọn họ biết được Thiếu chủ đã trở lại!
Hắn cũng không có vĩnh viễn ở lại trong Trục Đỉnh Tái Sự, theo như lời những người ở Lôi gia lúc trước, bọn họ cũng là biết được Thiếu chủ chẳng những trở lại, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng tiêu diệt lão tổ tông Lôi gia.
Thực lực thiếu chủ đạt tới Càn Khôn Kính! Đỉnh cao của thế giới này! Thời điểm biết được tin tức kia, cả Hàn gia cũng rất sôi trào, vốn là bọn họ cũng có chút lo lắng đây không phải là thật, nhưng gia chủ cũng đã lần nữa khẳng định hết thảy.
Chẳng qua là, đều trôi qua mấy ngày thời gian rồi bọn họ đều chưa từng thấy đến thân ảnh thiếu chủ.
Nhưng đồng dạng, tâm tình của mọi người cũng thật tốt, nếu cần thì Thiếu chủ đã trở về tới rồi! Hiện tại, thực lực thiếu chủ mạnh mẽ hung hãn như vậy liền cũng có nghĩa là thực lực Hàn gia bọn họ càng cường hãn hơn.
Lần này thu hoạch đạt được từ Lôi gia cũng không ít, gia tộc lớn như vậy bị tiêu diệt, tài nguyên vốn có của bọn hắn coi như là thế gia như Hàn gia cũng không thể khinh thường, thật sự quá mức phong phú rồi!
Có những thứ tài nguyên này cùng với sự tồn tại của Hàn Như Liệt, Hàn gia có lòng tin trong tương lai trở thành thế gia dẫn đầu!
Hàn Dĩnh Nhi vừa luyện tập vũ kỹ vừa lầm bầm: “Đại ca thiệt là, đều trở về nhiều ngày như vậy đến bây giờ bóng dáng vẫn còn không thấy đâu.”
Lời tuy như thế, nhưng mặt nàng vẫn luôn mang theo nụ cười, nàng biết hiện tại đại ca đang ở cùng với tẩu tử. Trong thời gian hai năm qua, đã làm khổ tẩu tử rồi, đại ca làm như vậy cũng là bình thường.
Dọc theo đường đi, Mộ Chỉ Ly cũng cùng Hàn Như Liệt nói đến việc hai năm qua Hàn gia đã phát sinh chuyện gì, sau khi đột phá bức tường cản trở kia, quan hệ của hai người cũng càng thêm mật thiết tự nhiên hơn.
“Theo như nàng nói, vậy là Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Doãn ở cùng nhau?” Trên dung nhan tuấn dật của Hàn Như Liệt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thật đúng là không nghĩ tới trong thời gian hai năm hẳn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tiểu nha đầu ngày xưa hiện giờ cũng đã có người yêu rồi, ở trong lòng hắn luôn là cảm thấy dường như nàng ấy vô cùng còn nhỏ. Chẳng qua là nghe những lời này của Ly nhi, hắn cũng biết khoảng thời gian hắn không có ở đây, Ly nhi đối với Hàn gia rất quan tâm.
“Đó là đương nhiên” Nhắc tới Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Doãn, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng không ngăn được nụ cười: “Hai người bọn họ thật sự là vừa thấy đã yêu đây! Hiện tại hai gia tộc đều đã biết chuyện của bọn hắn, nghe nói ngày đại hỉ cũng không xa!”
Nàng rất thích Hàn Dĩnh Nhi, nàng ấy như một muội muội tinh linh, biểu ca mình lại là một nam tử rất có trách nhiệm, hai người ở chung một chỗ quả nhiên là một đôi làm cho người ta rất là hâm mộ.
Hàn Như Liệt một tay nắm cả Mộ Chỉ Ly, nhíu mày nói: “Vậy cũng không được!”
“Làm sao không được?” Mộ Chỉ Ly không khỏi nghi ngờ nói.
“Ta là đại ca muội ấy, muội muội đều sắp thành thân rồi, nói như thế nào ta cũng phải đi trước muội ấy a!” Trên mặt Hàn Như Liệt giơ lên một tia đắc ý, hắn ước gì Ly nhi sớm ngày trở thành nương tử của hắn!
Nghe được lời hai người nói, Thiên Nhi một bên cũng không khỏi cười ra tiếng, Mộ Dật Thần cũng ở một bên cười.
Hàn Như Liệt không để ý tới tiếng cười của hai người Thiên Nhi vàMộ Dật Thần, dù sao bọn hắn bây giờ chính là người một nhà, thực sự không có cái gì phải để ý.
Mộ Chỉ Ly trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói nhiều!”
“Ha ha!” Hàn Như Liệt cười lên ha hả, tâm tình sung sướng nói không nên lời.
Sau một khắc, tầm mắt Hàn Như Liệt cũng là chuyển đến trên người Mộ Dật Thần, không khỏi lên tiếng nói: “Dật Thần ngươi đây là tính toán khi nào thì thành thân với Thiên Nhi? Ta nghe nói các tộc nhân tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang đều mong đợi ngày đó đây!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thiên Nhi cũng dừng lại, tầm mắt rơi vào trên người Mộ Dật Thần.
Mộ Dật Thần ha hả cười đi tới bên người Hàn Như Liệt, hai người thật giống như hai huynh đệ khoác vai bá cổ vừa nói quan điểm của bọn hắn, thỉnh thoảng lại truyền ra một trận tiếng cười.
Nhìn bóng lưng hai người kia đàm tiếu, Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang theo vài phần bất đắc dĩ, chẳng qua là trên mặt cũng có nụ cười nhẹ nhàng.
Chẳng qua là, tâm tình Mộ Chỉ Ly vô cùng tốt cũng không có chú ý tới trong mắt Thiên Nhi chợt lóe tia mất mát trong chốc lát rồi biến mất…
Lần này bốn người lên đường, rất nhanh chính là tới Mộ gia!
Nhìn đại môn Mộ gia, trước mặt Mộ Chỉ Ly giơ lên nụ cười, lập tức chính là nắm tay Hàn Như Liệt cùng nhau đi vào.
Trong hai năm qua, Bạch Mạt Lăng cũng thường xuyên lẩm bẩm lúc nào thì con rể của mình có thể tới. Mặc dù nàng chưa từng gặp Hàn Như Liệt, nhưng lại cũng biết nam tử có thể bắt sống con gái mình tất nhiên không đơn giản!
Thời điểm khi bốn người Mộ Chỉ Ly tới Mộ gia, các đệ tử Mộ gia trước tiên chú ý tới. Vốn là trong mắt bọn hắn xem ra cũng không có gì lớn.
Dù sao, trong thời gian hai năm qua Mộ Chỉ Ly đã trở lại mấy lần, nhưng khi mọi người nhìn thấy thân ảnh màu đỏ bên cạnh Mộ Chỉ Ly, thì hai mắt đều mở to!