Nhìn hết thảy cảnh vật quen thuộc trước mắt, Mộ Chỉ Ly cũng là không nhịn được mà run run , nàng đang cố gắng đè nén điều gì đó.
Nơi này chính là chỗ ở của Liệt, nàng còn nhớ rõ lúc ban đầu ở cùng Liệt tại chỗ này. Hàn Thành Hạo cũng không dừng bước ở ngoài phòng, mà mở cửa phòng đi vào, vừa vào cửa chính là thấy bên trong phòng treo bức họa của Mộ Chỉ Ly.
Một cái nhăn mày, một nụ cười tươi sáng của nàng được hắn vẽ lên, so với lúc trước Mộ Chỉ Ly nhìn thấy đẹp hơn nhiều, hiển nhiên đây bức tranh Liệt vẽ sau khi nàng rời đi.
“Từ bên trong phòng hắn hết thảy là có thể nhìn ra tình cảm sâu đậm của hắn đối với ngươi.” Trên mặt Hàn Thành Hạo nhìn không ra tâm tình, giọng nói cũng có chút bình tĩnh, chẳng qua là ai cũng rõ ràng lúc này tim của ông tuyệt đối không bình tĩnh.
” Ta từng cho là với tính tình của Liệt , đời này sẽ tìm không thấy cô gái mà nó yêu, không nghĩ tới một lần đi ra ngoài lại làm cho hắn quen biết ngươi. Cố chấp muốn ở cùng ngươi, hắn rất ít làm trái với ý nguyện của ta, nhưng bởi vì ngươi , hắn lại nhiều lần làm trái ý ta.
Lúc nhìn thấy ngươi, ta chấp thuận ý nghĩ của hắn. Đến bây giờ ta còn nhớ được đứa bé kia lúc ấy có bao nhiêu vui vẻ. Ta thúc giục hắn rằng các ngươi đã định chung thân thì sớm thành thân đi cho tốt.
Hắn vẫn từ chối ta, nói là hiện tại không thích hợp, nếu là ta đoán không lầm lời hắn nói…, đó cũng không phải hắn không muốn, mà là lo lắng cho ngươi đúng không?” Hàn Thành Hạo chắc chắc nói, ông đối với nhi tử mình nói chung nhất định rất hiểu rõ .
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Bởi vì việc cháu cần phải làm còn chưa hoàn thành, cho nên vẫn không thể…” Lúc nói ra lời nói này , trong lòng Mộ Chỉ Ly tràn đầy áy náy.
Để cho Liệt đợi nàng lâu như vậy, hắn chưa từng có làm khó mình, Hàn Thành Hạo cũng không nhắc đến lời của Liệt với nàng , bởi vì ông ấy biết một khi nhắc tới nhất định là khó khăn.
Hàn Thành Hạo khoát tay: “Là bởi vì mẫu thân ngươi?” Lần này Mộ Chỉ Ly gặp chuyện không may tại Bạch gia cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần hắn muốn biết bất quá là một câu nói .
“Đúng vậy, còn có Lôi gia.”
Trên mặt Hàn Thành Hạo lộ ra một tia hiểu rõ: “Chuyện của ngươi, ta cũng nghe nói một chút, bây giờ nhìn lại hết thảy đều là sự thật. Chuyện này không trách ngươi, thù của cha mẹ chưa báo được mà thành hôn đúng là không tốt.”
Nghe lời bình tĩnh của Hàn Thành Hạo, trong lòng Mộ Chỉ Ly lại có một loại cảm giác bi ai.
Dường như nàng có thể hiểu cảm xúc hiện tại của Hàn Thành Hạo rồi, ông có thể nào không rõ ràng, chuyện của Mộ Chỉ Ly chẳng qua là một ngòi nổ , bất luận nàng ta có ở đó hay không, Lôi gia cũng sẽ hạ thủ đối với bọn họ.
“Bất luận như thế nào, lần này Liệt mất tích đều có quan hệ cùng với chuyện của cháu. Lần này cháu tới là để xin tội , bất luận ngài muốn trừng phạt làm sao cháu cũng sẽ không có nửa câu oán hận .” Mộ Chỉ Ly khẩn thiết nói
“Ta và ngươi đều rõ ràng, chuyện lần này cũng không phải là lỗi của ngươi. Làm cho Liệt mất tích là Lôi gia, mà ngươi đem người Lôi gia toàn bộ giết, có thể nói ngươi đã báo thù cho hắn.” Trên mặt Hàn Thành Hạo lộ ra vẻ cảm khái : “Nói thật, lúc ta nghe tin tức lúc đó ta cũng oán ngươi.
Hắn là con độc nhất của ta, cũng là Thiếu chủ Hàn gia , tương lai gia tộc đặt ở trên người của hắn, thế nhưng hắn lại mất tích. Nhưng chẳng qua là mất tích mười năm sau trở lại cũng không có cái gì, đối với ta lo lắng chính là…”
Hàn Thành Hạo lời kế tiếp không nói ra , nhưng hai người hiểu đến tột cùng là có ý gì. Bọn họ không… dám nghĩ đúng là điểm này, nếu như hắn ngộ hại như lời của…
“Hắn nhất định sẽ bình an trở lại , chúng ta phải tin tưởng hắn!” Mộ Chỉ Ly khẳng định nói, trải qua mấy ngày nay nàng không ngừng hướng mình tái diễn một câu nói kia, chỉ có như vậy nàng mới sẽ không hỏng mất.
“Lần này ta có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi.” Hàn Thành Hạo trên mặt hiện vẻ nghiêm túc, một đôi con ngươi sáng quắc nhìn Mộ Chỉ Ly.
“Ngài nói.”
“Ngươi có thể chờ Liệt nhi mười năm không?” Ông không có biện pháp đi trách Mộ Chỉ Ly, bởi vì … lần Liệt nhi mất tích này cũng không phải là lỗi lầm của nàng ấy, nhưng là khi Liệt nhi biến mất mười năm này , chuyện có thể xảy ra thật sự quá nhiều.
Nhưng nếu Mộ Chỉ Ly thay lòng…, thò ông không biết nếu như Hàn Như Liệt trở lại biết được sẽ biến thành cái bộ dáng gì, thân là phụ thân của hắn, tình cảm của hắn đối với Mộ Chỉ Ly rất rõ ràng.
Cho nên, khi nhi tử không có ở đây trong khoảng thời gian này, ông phải giúp nhi tử coi chừng người vợ này!
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt người nghiêm túc gật đầu nói: “Bất luận là mười năm, hai mươi năm hay là một trăm năm, cháu cũng sẽ chờ chàng. Đời này cháu chỉ là vợ của chàng , là người của Hàn gia .”
Trừ Liệt không có người nào có thể đi vào trong lòng của nàng, mà nàng cũng tuyệt đối không tiếp nhận bất luận kẻ nào. Nhưng nếu Liệt thật rời đi, như vậy nàng muốn cùng hắn trong trí nhớ mà sống cả đời !
Nghe được Mộ Chỉ Ly trả lời, trên mặt Hàn Thành Hạo rốt cục lộ ra một tia thoải mái: “Tốt! Ta không nhìn lầm cháu!”
“Năm năm thời hạn vừa đến, cháu có thể đến Trục Đỉnh Tái Sự tìm Liệt. Kính xin ngài yên tâm!” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, nàng có thể hiểu nguyên nhân Hàn Thành Hạo hôm nay hỏi như thế , từ nơi này nàng thấy được tình thương vĩ đại của người cha.
“Năm năm?” Hàn Thành Hạo kinh ngạc nói, Trục Điên Tái Sự rõ ràng là mười năm mới có thể tiến vào trong đó a!
Mộ Chỉ Ly chậm rãi đem chuyện mình ở Trục Điên Tái Sự cùng Thu Vô Tế nói chuyện nói cho Hàn Thành Hạo, để cho Hàn Thành Hạo tăng thêm mấy phần vui mừng. Vốn là phải đợi mười năm, hiện tại thời gian rút ngắn một nửa, ai có thể mất hứng?
“Như thế rất tốt. Như vậy năm năm này cháu có tính toán cái gì?”
“Cháu muốn hủy diệt hoàn toàn Lôi gia!” Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ ngoan tuyệt , mỗi ngày nàng ngóng nhìn ngày đó có thể gần hơn một chút.
“Lôi gia cũng là cừu địch Hàn gia, ta vốn là tính toán qua ít ngày thì tuyên chiến cùng với Lôi gia, ý nghĩ của cháu là gì? Nếu cháu có tính toán…, ta sẽ phối hợp cháu.”
Hiện tại Hàn Thành Hạo đã chân chính coi Mộ Chỉ Ly là thành một phần tử Hàn gia, huống chi hủy diệt Lôi gia là mục tiêu chung của bọn họ.
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Ngài có thể tin tưởng cháu, cho cháu một ít thời gian ? Nếu hiện tại đối địch cùng với Lôi gia…, thực lực của bọn họ rất cường hãn, nếu hiện tại động thủ sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ.
Những năm gần đây vì phá hủy Lôi gia, cháu cũng làm một chút chuẩn bị, thời gian kế tiếp cháu sẽ cố gắng chuẩn bị, đến lúc đó cùng nhau động thủ có thể đem tổn thất xuống đến thấp nhất.”
Kể từ khi đem chuyện khôi phục Thiên Âm Môn giao cho Thiên Ngô trưởng lão , nàng là một chưởng quầy tuyệt đối mặc kệ mọi chuyện, luôn chỉ truyền lời trao đổi với bọn họ, nhưng nàng lại không biết hết tất cả mọi sự tình cụ thể trong môn phái.
Hiện tại thời cơ đã không sai biệt lắm, nàng cũng nên trở về trù bị thật tốt hết thảy. Đến lúc đó Thiên Âm Môn, Bạch gia và Hàn gia cùng nhau xuất thủ, Lôi gia nhất định không có lực phản kich!
“Dựa theo cháu nói, đến lúc đó cho ta biết là được .” Hàn Thành Hạo gật đầu đồng ý, từ vẻ mặt Mộ Chỉ Ly hắn biết nàng đối với chuyện diệt Lôi gia có mười phần nắm chắc.
Nhớ ngày đó Mộ Chỉ Ly bất quá là một cô gái không có bối cảnh , ngắn ngủn mấy năm mà đạt được trình độ này thật sự làm cho người ta chắc lưỡi hít hà. Cho dù muốn ông không thừa nhận cũng không được , mình không thể nào so sánh với nàng , một nữ tử như vậy hoàn toàn xứng đáng là kỳ nữ tử* (con gái tài giỏi , hiếm có)
Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Thành Hạo bái lạy một cái: “Cám ơn ngài hoàn toàn nguyện ý tiếp nhận cháu.” Thái độ của Hàn Thành Hạo so với suy nghĩ của nàng trước kia không giống, thật là tốt, thậm chí từ đầu tới đuôi ông ấy cũng là khách khách khí khí.
Điều này làm cho ngoài dự tính của nàng, nhưng đó cũng không phải ông không thương con của mình, mà là biểu hiện của yêu cực hạn.
“Cháu thật lòng đối với Liệt nhi như thế, ta còn có cái gì không hài lòng ?” Ông khổ sở, nghĩ đến Mộ Chỉ Ly càng thêm khổ sở. Mình không nên gây quá nhiều áp lực trên người một nha đầu , mấy ngày nay nghe chuyện tình Mộ Chỉ Ly , ông phát giác đứa nhỏ này trôi qua thật sự quá khổ.
Ở hoàn cảnh như vậy mà có thể trưởng thành đạt được trình độ như vậy thật đúng là làm cho người ta bội phục!
Mộ Chỉ Ly và Hàn Thành Hạo sau khi rời đi, Thiên nhi và Mộ Dật Thần hai người chính là tìm một chỗ không người ngồi ngốc chờ đợi .
Đây là lần đầu tiên bọn hắn tới Hàn gia, vốn là chưa quen thuộc, cộng thêm người Hàn gia đối với bọn họ có địch ý, cũng chỉ có thể tìm một không người mà chờ đợi, dù sao đây hết thảy đối với bọn họ mà nói cũng không coi là cái gì.
“Ngươi nói phụ thân Hàn Như Liệt có làm gì đối với Chỉ Ly? Sẽ không giống Hàn Thiểu Khiêm chứ?” Thiên Nhi không khỏi lên tiếng hỏi, Chỉ Ly khổ sở nàng xem ở trong mắt, nếu cha Hàn Như Liệt nói như vậy, đối với Chỉ Ly đả kich có thể quá sâu.
Mộ Dật Thần cau mày: “Ta đây làm sao biết, bất quá ta cảm thấy không sao. Lúc trước Hàn gia chủ còn bắt Hàn Thiểu Khiêm câm miệng diện bích tư quá đây.”
“Ai biết hắn để cho Hàn Thiểu Khiêm diện bích tư quá có phải hay không bởi vì cùng Hàn Dĩnh Nhi gây lộn a? Ngươi nói đây nên làm thế nào mới tốt? Ai nha, gấp rút chết ta rồi !” Thiên Nhi không ngừng đi lòng vòng.
“Ngươi cũng đừng ở trước mắt ta quay vòng vòng, ta vốn là đủ mệt rồi, ngươi như vậy ta sẽ hôn mê.”
“Vậy ngươi cứ hôn mê !”
…
Khi Mộ Chỉ Ly tìm được Thiên nhi cùng Mộ Dật Thần đúng lúc nghe được lời hai người nói…, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ôn nhu.
Bọn họ là chân chính quan tâm mình, ở bên mình bất ly bất khí, nàng mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng cực kỳ rõ ràng.
“Dật Thần nếu hôn mê thật…, Thiên Nhi ngươi không nóng nảy sao ?” Mộ Chỉ Ly trêu đùa
Nghe được Mộ Chỉ Ly nói chuyện, Thiên Nhi cao hứng quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đứng ở phía sau mình, kich động nói: “Chỉ Ly, ngươi trở lại, phụ thân của Hàn Như Liệt có hay không làm khó dễ ngươi?”
Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Không có, ông ấy không chỉ có không làm khó ta, còn đáp ứng ngày sau đối với ngày triển khai hành động đối phó Lôi gia sẽ ủng hộ ta.” Trải qua chuyện này, nàng càng thêm rõ ràng Hàn Thành Hạo vị này là cỡ nào làm cho người ta kính nể.
Nghe vậy, Thiên Nhi cũng yên lòng: “Vậy thì tốt, Hàn gia chủ thật đúng là sáng suốt, không có oan uổng ngươi.”
“Ôi, không nên trốn tránh đề tài nha.” Mộ Chỉ Ly cười khẽ, Thiên Nhi và Mộ Dật Thần tình huống của hai người thật là khôi hài vô cùng. Ở chung một chỗ , ngày ngày gây lộn, chỉ khi nào tách ra còn không là cứ như thế.
Oan gia loại này thật đúng là khó thấy , lúc trước Dật Thần rời đi một đoạn thờ gian, Thiên Nhi thỉnh thoảng sẽ nhắc tới hắn ta. Mỗi lần mình hỏi thỉnh thoảng nghĩ tới hắn nàng sẽ lên tiếng phủ nhận, mình cũng không phải là kẻ ngu, làm sao có thể nhìn chưa ra.
“Ta có cái gì mà gấp gáp .” Thiên Nhi lên tiếng nói
“Nha… Hóa ra là như vậy a.” Mộ Chỉ Ly kéo dài ngữ điệu, ngày thường không sợ trời không sợ đất Thiên Nhi dưới loại tình huống này vậy mà lại xấu hổ, bọn họ hoài nghi sống hơn ngàn năm nàng không phải là sống vô dụng rồi.
Song, nghe được lời của Thiên Nhi , sắc mặt Mộ Dật Thần cũng thay đổi: “Ngươi!”
Thiên Nhi trừng mắt liếc hắn một cái: ” Sói ngốc, ngươi còn có ý kiến?”
“Ta không có ý kiến, ta nào dám có ý kiến a!” Mộ Dật Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức cũng không để ý tới Thiên Nhi bước nhanh về phía trước.
Nhìn thấy thân ảnh Mộ Dật Thần rời đi , Thiên Nhi tức giận nói: “Sói ngốc, thật là một đầu sói ngu xuẩn!”
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ thở dài, xem ra hai người này còn một đoạn đường dài phải đi a. Nàng là người ngoài cuộc cũng chỉ có thể thỉnh thoảng thúc đẩy tiến độ của bọn họ một chút…
Kể từ khi biết Hàn Thành Hạo không trách nàng , nàng đã cảm thấy thoải mái rất nhiều. Lúc trước nàng lo lắng nhất chính là thái độ Hàn Thành Hạo, dù sao ông ấy cũng là phụ thân của Liệt, nếu là ông ấy đối với mình không hài lòng…, ngày sau chờ Liệt trở lại đây chẳng phải là…
Cũng may chuyện không có như nàng nghĩ, bây giờ nàng chỉ cần cố gắng chuẩn bị chuyện của Thiên Âm Môn cho tốt. Nàng nhất định sẽ phá hủy cả Lôi gia cũng vì mình báo thù!
Ở Hàn gia đạt được sự tha thứ , Mộ Chỉ Ly lần nữa từ Hàn gia lên đường đi đến Thần Quyết Cung.
Ở chỗ này nàng phải trở về khai báo rõ ràng, Thần Quyết Cung dù sao cũng là sư môn của nàng, bây giờ nàng muốn đi chấn hưng môn phái của mình, lúc này tất nhiên là phải báo .
Từ Trục Đỉnh Tái Sự đi ra ngoài nàng vốn nên trở về Thần Quyết Cung trước tiên, nhưng bởi vì nguyên nhân nàng bị thương phải đi Bạch gia chữa thương, khi nànggiải quyết tốt mọi chuyên cũng đã trễ thế này.
Thiên Nhi và Dật Thần vẫn phụng bồi mình chưa có trở về Thần Quyết Cung, cách làm của bọn họ như thế thật sự là quá không nên. Nàng đoán chừng trong mấy ngày nay Phong Hàn cũng nhận áp lực không nhỏ , khẳng định đem mọi chuyện cần thiết đè ép không cho truyền ra .
Chẳng qua không biết chuyện sau khi truyền ra có hay không gây ra sóng to gió lớn ở trong môn phái. Nàng ở Thần Quyết Cung sống cũng không coi là ngắn, Thần Quyết Cung cho nàng kỉ niệm thật sự quá nhiều.
Phong Hàn đối với nàng tốt như vậy, bây giờ nàng nói muốn rời đi thật sự khó mở miệng , chẳng qua là tình thế bây giờ đã như vậy, nàng nhất định phải làm .
Kế hoạch nhiều năm như vậy , làm sao có thể bởi vì mình mà buông tha đây?
Ba ngày sau.
Ba người Mộ Chỉ Ly thành công đi tới dưới chân núi Thần Quyết Cung , đứng ở phía dưới nhìn bộ dáng Thần Quyết Cung, Mộ Chỉ Ly không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc bọn họ mới tới . Thời gian trôi qua, bất tri bất giác đã biến hóa lớn như vậy.
Thời điểm ba người đi tới Thần Quyết Cung, Thần Quyết Cung so với ngày thường cũng không có gì biến hóa, ở bên ngoài đích xác rất ít người, tuyệt đại đa số đệ tử sống ở bên trong phòng của mình tu luyện.
Ba người Mộ Chỉ Ly xuất hiện đương nhiên là dẫn tới không ít người chú ý, hiện tại Mộ Chỉ Ly ở Thần Quyết Cung là chân chính danh nhân.
Lần này kết quả tại Trục Đỉnh Tái Sự bọn họ đã sớm biết được, Thần Quyết Cung đứng thứ ba , mà người nhận được ma nhãn chính là Mộ Chỉ Ly! Có thể nói, lần này Mộ Chỉ Ly lập được công lớn cho Thần Quyết Cung.
Trong tam đại danh hào, có hai gia tộc một môn phái, không nghi ngờ chút nào Thần Quyết Cung chính là đệ nhất môn phái.
Thông qua cuộc thi Trục Đỉnh Tái Sự này, trong mười năm tới địa vị của Thần Quyết Cung chắc chắn sẽ không thay đổi , thậm chí còn có thể cao hơn!
Khi tin tức kia truyền ra, tất cả đệ tử Thần Quyết Cung sôi trào. Chư vị Điện chủ đang nói đến Mộ Chỉ Ly cũng nhịn không được tán thưởng , có thể thấy được ở trong mắt bọn họ Mộ Chỉ Ly vô cùng ưu tú .
Biết được mọi chuyện của đệ tử trở về, mọi người còn biết chuyện của Hàn gia Thiếu chủ, trong lúc nhất thời, Mộ Chỉ Ly lại càng trở thành nhân vật được bàn tán.
Tiêu điểm của Trục Đỉnh Tái Sự phảng phất đã chuyển dời đến trên người Mộ Chỉ Ly, lần này tại Trục Đỉnh Tái Sự giống như dành cho Mộ Chỉ Ly biểu diễn, tiền nhiệm tam đại danh hào toàn bộ cùng Mộ Chỉ Ly có liên lạc.
Từ lần Mộ Chỉ Ly bị thương đi Bạch gia , mọi người thế mới biết thì ra là Mộ Chỉ Ly vẫn luôn là thâm tàng bất lộ, thông qua chiến trường Thiên Huyền mà gia nhập Thần Quyết Cung , dĩ nhiên nàng ấy là đệ tử thế gia của Bạch gia !
“Nhìn, đây không phải là Mộ Chỉ Ly sao? Bọn họ đã trở lại!”
“Đúng vậy a, nếu không phải ngươi nói ta cũng không tin. Này Mộ Chỉ Ly làm sao mặc một thân màu đỏ, so với trước kia thật có chút không giống .”
“Ta đây cũng không rõ ràng, bất quá nàng ấy mặc cái gì nhìn cũng rất đẹp a. Chẳng qua là đáng tiếc một đại mỹ nhân như vậy là danh hoa có chủ rồi, nếu không ta nhất định theo đuổi nàng.”
“Không phải là truyền đến tin tức Hàn Như Liệt đã mất tích sao? Ở Trục Đỉnh Tái Sự mất tích trên căn bản đó là một con đường chết, ngươi có thể đi a!”
“Được rồi , ta không có lá gan kia.”
Hai gã nam đệ tử Thần Quyết Cung nói vô cùng là vui vẻ, chẳng qua là sau một khắc hai người cũng không cười được.
Kiếm của Mộ Chỉ Ly đặt trên bả vai nam tử : “Ngươi lặp lại lần nữa thử. Liệt tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may !” Nếu bọn hắn nói những chuyện khác của nàng thì nàng cũng sẽ không để ý, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác nói Liệt không thể nào trở lại.
Điểm này nàng không thể nhẫn nhịn! Liệt nhất định sẽ bình an trở lại, nhất định sẽ.
Những người này không có tư cách đem chuyện này ra cười giỡn! Ai cũng không được!
Trên đầu nam tử kí không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lúc trước bọn họ nói cũng không nhỏ, làm cho Mộ Chỉ Ly chú ý . Không nghĩ tới bây giờ lực chú ý lhấp dẫn nàng đến, nhưng cái mạng nhỏ của bọn hắn cũng treo lơ lửng.
Thực lực Mộ Chỉ Ly, bọn họ căn bản không có biện pháp đối kháng.
“Mộ sư tỷ, có lời gì từ từ nói, trước tiên ngươi để kiếm xuống đi!” Nam tử không khỏi lên tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương . Kiếm này là thần binh sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng đụng phải, thì không bảo vệ được cái mạng nhỏ .
“Ta với ngươi không có chuyện gì để nói, hoặc là thu hồi lời ngươi nói mới rồi, hoặc là chết.” Mộ Chỉ Ly lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía nam tử trong mắt tràn đầy lạnh lùng, bộ dáng kia giống như là nhìn một người chết.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn của Mộ Chỉ Ly, nam tử giật mình, lập tức nói gấp: “Ta thu hồi, ta thu hồi! Là ta nói mò , Mộ sư tỷ hãy bỏ qua cho ta một lần .”
Nghe vậy, lúc này Mộ Chỉ Ly mới chậm rãi thu kiếm trong tay về, cũng không quay đầu lại mà hướng bên trong đi tới. Nếu không phải bởi vì bọn họ là đồng môn …, mới vừa rồi kiếm của nàng tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Thiên Nhi và Mộ Dật Thần nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng thầm than trải qua sự kiện kia Chỉ Ly xảy ra chút biến hóa. Hàn Như Liệt đã trở thành nghịch lân trong lòng nàng ấy, nếu ai không có mắt…, tin tưởng nàng ấy tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
****
Nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi, nam tử thở phào nhẹ nhỏm, cả người phảng phất mất đi tất cả khí lực mà xụi lơ xuống: “Này Mộ sư tỷ lúc nào trở nên kinh khủng như thế ? Ánh mắt kia như dao đâm vào trên mặt ta.”
Người bên cạnh cũng một trận hoảng sợ: “Sau này nói chuyện phải chú ý một chút, nếu không chết như thế nào cũng không biết!”
…
Đi qua đoạn nhạc đệm này, trên mặt Mộ Chỉ Ly giống như bị một tầng băng sương bịt kín.
Đối với nàng hôm nay mà nói, chuyện này đã trở thành nỗi đau đớn vĩnh viễn trong lòng nàng. Nàng thản nhiên đối mặt với thực tế, nhưng không cách nào tiếp nhận người bên cạnh có thái độ cười nhạo mà nói chuyện này.
Ngày sau, nếu có người dám nói như vậy, bất luận là người nào, giết không tha!
Tin tức Mộ Chỉ Ly trở lại rất nhanh truyền ra ở Thần Quyết Cung, mà chuyện hai gã đệ tử kia làm cho Mộ Chỉ Ly động sát cơ cũng không thể bỏ qua rồi.
Từ chuyện này, mọi người ở cảm khái Mộ Chỉ Ly cường thế đồng thời cũng quyết định ngày sau tuyệt đối không thể nói chuyện này ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, nếu không thì tuyệt đối là hành động tìm chết.
Kể từ khi từ Trục Đỉnh Tái Sự trở về, tâm thần của Lăng Lạc Trần vẫn không yên , ngay cả tu luyện cũng không có biện pháp tập trung.
Lúc ấy Mộ Chỉ Ly một thân quần áo dính máu, đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ ràng bộ dáng đó, một màn kia đã hoàn toàn khắc sâu trong đáy lòng của hắn. Trong khoảng thời gian đó tới nay, hắn vẫn một mực lo lắng cho thương thế của Mộ Chỉ Ly.
Nhưng phàm là người đều có thể nhìn ra lúc ấy Mộ Chỉ Ly bị thương nghiêm trọng như thế nào, đổi lại là người bình thường trọng thương như thế đã sớm chết chắc rồi, hắn tận mắt thấy Mộ Chỉ Ly té xỉu.
Hắn hi vọng người có thể theo bên nàng là hắn , đáng tiếc mình cũng không có tư cách kia. Vốn là hắn muốn đem Mộ Chỉ Ly về Thần Quyết Cung , nhưng lại bị người Bạch gia ngăn trở, khi đó bọn họ cường thế cộng thêm Mộ Chỉ Ly lúc ấy căn bản chịu không được hành hạ, mới khiến bọn họ có thể đem người đón đi.
Cũng từ ngày đó hắn mới biết thì ra Mộ Chỉ Ly là người của Bạch gia,mà dĩ nhiên Bạch Mạt Lăng là mẫu thân của Mộ Chỉ Ly.
Tin đồn hai mươi năm trước bị đào lên, thế hắn mới biết nguyên nhân Chỉ Ly liều mạng tu luyện như vậy.
Bởi vì nàng có chuyện rất quan trọng phải hoàn thành, bởi vì nàng ấy muốn báo thù, cho nên nàng phải thời thời khắc khắc bắt buộc bản thân tiến lên phía trước. Chỉ có cố gắng tu luyện mới có thể hoàn thành mong muốn hết thảy, bây giờ hắn mới hiểu được Mộ Chỉ Ly những năm này thừa nhận hết thảy.
Cùng so với nàng, mình thừa nhận những thứ này căn bản không coi là cái gì.
Dường như hắn phát hiện mình đến tột cùng ở phương diện nào so ra cũng kém Hàn Như Liệt, hắn không thể trách lão Thiên, bởi vì … này hết thảy cũng do chính hắn tạo thành .
Hắn tin tưởng hắn không biết những chuyện này nhưng nhất định Hàn Như Liệt đều biết , chỉ điểm này hắn đã không bằng Hàn Như Liệt.
So sánh lên, mình biết Mộ Chỉ Ly sớm hơn so với Hàn Như Liệt, nhưng mình đối với tình cảm phát giác so với hắn ta chậm quá nhiều. Cái loại nhận định này không buông tha cho quyết tâm để hắn bội phục, nhưng hắn bỏ lỡ cơ hội như vậy…
Chưa từng có tình cảnh hắn phát sinh tình yêu, lại không cách nào phát hiện, thói quen vắng lạnh của hắn cũng không biết để biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, chuyện này đã làm hắn nhất định thất bại.
Bây giờ hắn suy nghĩ cẩn thận hết thảy, hắn chỉ muốn quan tâm Mộ Chỉ Ly tốt hơn, khi nàng đau đớn có thể theo bên cạnh nàng. Mà bây giờ hắn không có nhận được bất cứ tin tức gì của Mộ Chỉ Ly, làm sao hắn có thể yên lòng?
Song, mới vừa rồi hắn nghe nói từ đệ tử khác Mộ Chỉ Ly trở lại! Nàng trở lại có phải hay không là ý nghĩa thương thế của nàng ấy đã hoàn toàn khỏi hẳn?
Nghĩ tới đây, trên mặt Lăng Lạc Trần lộ ra vẻ tươi cười. Trong lòng lo lắng lúc này cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, trong lòng chỉ có bình yên.
Đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đi gặp Phong Hàn, cũng thấy người hồi lâu không gặp – Tạ Vãn Phong.
Tròng mắt của Tạ Vãn Phong híp lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Chỉ Ly nha đầu, ngươi đi chuyến này thời gian thật lâu a!”
Thấy Tạ Vãn Phong, trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm than mình đã bao lâu chưa đi Luyện Đan Thất rồi, kỳ vọng của Tạ tiền bối sợ là muốn cô phụ a…
“Tạ ơn Thất chủ, lúc trước bởi vì bị thương nên trì hoãn đến tận bây giờ mới có thể trở về.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười thi lễ một cái, nàng cực kỳ tôn kính vị tiền bối này.
“Sự kiện kia ta cũng nghe nói, nhìn dáng vẻ của ngươi hiện tại thương thế đã bình phục chưa! Nhớ ngày đó nghe được, sư phụ ngươi lão già khọm lại cũng cuống cuồng a.”
“Tạ ơn Thất chủ và sư phụ đã quan tâm, đệ tử may mắn tránh được một kiếp.”
Tạ Vãn Phong vỗ vỗ bả vai Mộ Chỉ Ly: “Ở trước mặt ta không cần khách sáo như thế, bây giờ thanh danh của ngươi rất lớn a, lần Trục Đỉnh Tái Sự này chuyện một mình ngươi đánh toàn bộ người Lôi gia, ngay cả chúng ta nghe nói cũng sợ hết hồn.
Phong Hàn tìm được đồ đệ tốt a! Lần này ngươi làm vẻ vang cho Thần Quyết Cung rồi!” Nói tới đây, nụ cười trên mặt Tạ Vãn Phong tăng thêm mấy phần gian trá: “Thực lực của ngươi tự nhiên là không cần nhiều lời, nhưng ngươi cũng không thể quên mất luyện đan thuật a! Sau khi trở về nên đến Luyện Đan Thất nhiều, ta muốn xem xem ngươi có hay không quên luyện đan thuật đi!”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng do dự một chút: “Cái này đợi sau khi ta gặp sư phụ rồi nói sau.” Nàng rất nhanh sẽ phải rời đi Thần Quyết Cung đến Thiên Âm Môn, nó trong mắt thế nhân đã biến mất quá lâu, hiện tại cũng đến thời điểm nên quật khởi rồi!
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói…, Tạ Vãn Phong chỉ cho là nàng muốn Phong Hàn đồng ý, lập tức cũng là cười nói: “Đi đi! Ai bảo ngươi là đồ đệ Phong Hàn không phải là đồ đệ của ta đây!”
Nếu là có thể hắn cũng muốn đoạt lấy Mộ Chỉ Ly từ chỗ Phong Hàn, một đệ tử có tư chất và tâm trí tuyệt hảo cũng không phải dễ tìm , có thể nói vạn năm khó gặp cũng không quá đáng.
Mộ Chỉ Ly thi lễ một cái liền đi tới điện Chu Tước. Chẳng qua là mới rời khỏi điện Chu Tước có mấy tháng thôi, hiện tại lần nữa lại tới đây lại có cảm giác như cách một thế hệ .
Đi trong thông đạo quen thuộc, trong lòng Mộ Chỉ Ly dâng lên một tia cảm giác an toàn. Có thể nói, trừ Mộ gia ra, nơi này là nơi nàng dạo chơi nhiều nhất, coi như là cái nhà thứ hai của nàng.
Ở chỗ này nàng có một loại cảm giác an tâm, bởi vì nàng biết ở chỗ này nàng tuyệt đối an toàn . Nơi này có sư phụ của nàng ái hộ, vị kia ở võ đạo vẫn trợ giúp mình còn không cầu hồi báo.
Đương nhiên Phong Hàn tin tức cũng rất linh thông, lúc Mộ Chỉ Ly vừa bước vào Thần Quyết Cung cũng nhận được tin tức.
Ông cũng không có đi ra cửa tìm kiếm, bởi vì chính ông biết tính tình đệ tử bảo bối tuyệt đối sẽ gặp mình trước tiên, điểm này mặc dù cho tới bây giờ ông không có nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng cực kỳ vui mừng .
Dù sao đây là biểu hiện đồ đệ quan tâm sư phụ, đời này ông chỉ có một thân một mình, mà Mộ Chỉ Ly người đệ tử này xuất hiện chẳng những để cho ông cảm thấy là đệ tử mình, mà còn là cháu gái của mình!
Quả nhiên, không lâu lắm, ngoài cửa chính Phong Hàn có tiếng gõ cửa.
Phong Hàn đứng dậy tự mình mở cửa, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly hoàn hảo đứng ở trước mặt mình, lo lắng lúc trước của ông cũng hoàn toàn buông xuống: “Bị thương đã hoàn toàn bình phục?”
Lúc ông nghe thấy tin tức kia chỉ cảm thấy mệnh của đồ đệ của ông thật sự quá khổ rồi, nhất là nghe được quần áo dính máu, tim của ông cũng cảm thấy từng đợt đau đớn.
Mộ Chỉ Ly cười gật đầu: “Để cho sư phụ lo lắng, hiện tại đã hoàn toàn tốt lắm.”
“Vậy thì tốt, sau này phải cẩn thận chút . Tên tuổi là trọng yếu, mà dù sao tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.” Nói ra lời nói này Phong Hàn giống như mấy bà mẹ già khuyên nhủ: ” Chuyện của Hàn Như Liệt ta cũng nghe nói, con phải bảo trọng, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào vi sư hi vọng con có thể thừa nhận được.
Dù sao cả đời con người có rất nhiều đau khổ, mà kinh nghiệm cuộc sống đau khổ mới là nhân sinh. Chỉ có thông qua khảo nghiệm mới có thể chân chính trưởng thành.” Từ lúc Mộ Chỉ Ly không tiếc tự mình hại mình phá hủy Lôi gia, mọi người cũng có thể thấy được Hàn Như Liệt trong lòng nàng quan trọng như thế nào, ông thật lo lắng con bé chống đỡ không nối.
Mộ Chỉ Ly biết Phong Hàn nói lời này có dụng ý, lập tức hồi đáp: “Sư phụ, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, con cũng sẽ chống đỡ .” Nàng sẽ không hoàn toàn suy sụp, nếu như Liệt mất, nàng sống ở Hàn gia vì Hàn gia tẫn một phần lực.
Thấy Mộ Chỉ Ly đứa nhỏ này thông minh như vậy, Phong Hàn cũng thở dài một hơi, tại sao nhiều đau khổ đều phủ xuống người của con bé như vậy.
“Sư phụ, lần này tới con có một việc cần nói.” Nàng vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng mặc dù khó hơn nữa cuối cùng vẫn phải nói, chi bằng nói thẳng ra.
“Chuyện gì? Nói đi.” Phong Hàn rất là hiền lành nói, bộ dáng kia giống như là ông nội nhìn về phía cháu gái của mình.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy ánh mắt nóng lên. Ở trên thế giới này, người đối tốt với nàng không nhiều lắm, nhưng Phong Hàn cũng là một người trong đó. Loại tình cảm không cầu hồi báo thật là tốt, thường thường làm cho người khác cảm động.
Trầm ngâm một lát sau, lúc này mới do dự nói ra ý nghĩ của mình: “Sư phụ, con nghĩ muốn rời Thần Quyết Cung.”
Phong Hàn ngẩn ra, sắc mặt nhanh chóng biến hóa, song lúc nói chuyện vẫn như cũ bình thản: “Tại sao?” Chính đồ đệ của ông, ông hiểu, nếu không phải là có nguyên nhân cực kỳ trọng yếu, nàng sẽ không làm như vậy .
Nhưng nếu có chuyện tình không thể không làm, ông ngăn trở cũng vô dụng, huống chi ông cũng sẽ không ngăn trở.
“Con muốn đi chấn hưng môn phái của mình, đối phó Lôi gia.” Mộ Chỉ Ly nói rất đơn giản, cũng nói rõ lý do.
Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly, chân mày của Phong Hàn cũng nhíu lại: “Xây dựng một môn phái cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nếu không đủ nội tình khó mà làm được. Mặc dù con có Bạch gia làm hậu thuẫn, muốn làm được vẫn còn quá khó khăn.”
Người trẻ tuổi có mục tiêu điểm này ông ủng hộ, nhưng cái mục tiêu này tựa hồ quá xa xôi một chút. Coi như là Cung chủ Thần Quyết Cung cũng là có sư phụ ủng hộ , có đủ thực lực cùng nội tình lúc này mới xây dựng Thần Quyết Cung.
Dù vậy, Thần Quyết Cung cũng cần hơn ngàn năm trưởng thành mới được đến trình độ hôm nay, từ đó có thể biết lập môn phái đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn. Nếu Mộ Chỉ Ly có quyết tâm từ từ phát triển còn chưa tính, hết lần này tới lần khác muốn phát triển môn phái là vì đối phó Lôi gia.
Rất hiển nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không đợi đến ngàn năm sau mới đối phó Lôi gia, như thế xem ra điểm này căn bản cũng không có khả thi! Ngay lúc này, Phong Hàn cũng không có để ý Mộ Chỉ Ly rời đi sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất cho Thần Quyết Cung, trên người của mình sẽ thêm bao nhiêu áp lực.
Ông chẳng qua là lo lắng Mộ Chỉ Ly có thể thành công hay không. Những thứ khác hết thảy giao cho ông tới thừa nhận là tốt, đồ đệ có việc, chính ông cũng muốn khiêng !
“Điểm này sư phụ không cần lo lắng, con muốn chấn hưng môn phái mà tên môn phái đó người cũng đã nghe nói, nó gọi là Thiên Âm Môn! Ban đầu ta ở chiến trường Thiên Huyền nhận một vị sư phụ, bà ấy chính là Môn chủ Thiên Âm Môn.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, chợt trên mặt lộ ra một tia xấu hổ: “Sư phụ, thật xin lỗi.”
Nàng đối với Phong Hàn có thẹn, cũng không phải một câu đơn giản xin lỗi là có thể . Phong Hàn tận tâm tận lực bồi dưỡng nàng, mà từ lúc nàng mới bắt đầu tiến vào Thần Quyết Cung cũng chưa có tính toán lưu lại ở chỗ này. Dù sao vốn nàng muốn ở chỗ này thanh danh lan truyền lớn sau lại đi chấn hưng Thiên Âm Môn.
Nhưng nếu Môn chủ Thiên Âm Môn chỉ là một hạng người vô danh…, Thiên Âm Môn sẽ trưởng thành bất lợi, mà bây giờ trạng huống không giống nhau, nàng đã có tên tuổi, sau này chiêu thu đệ tử sẽ dễ dàng hơn không ít.
Nói trắng ra chút, căn bản mình lợi dụng Thần Quyết Cung, lợi dụng Thần Quyết Cung đạt được thành tựu bây giờ! Đối mặt Phong Hàn, nàng cảm thấy thẹn.
“Thiên Âm Môn?” Phong Hàn luôn luôn lạnh nhạt mà khi nghe thấy ba chữ kia trên mặt cũng là hiện lên vẻ khiếρ sợ, ông không nghĩ tới đồ đệ của mình dĩ nhiên làm là tiếp nhiệm Môn chủ Thiên Âm Môn.
Trước kia Thiên Âm Môn ở trong tất cả môn phái tuyệt đối là đứng đầu, Thiên Âm Môn các đệ tử mỗi một người đều là người mang tuyệt kỷ, tu luyện phần lớn tu luyện kiếm, đao, nhưng là Thiên Âm Môn là dựa vào tu luyện âm luật, y như tên môn phái bọn họ.
Song, chính là như vậy một cùng người khác bất đồng môn phái, tu luyện nhìn như không có chút nào lực công kich, nhưng không có một người dám chạy tới trêu chọc nó! Bởi vì … nhìn như vũ khí vô hại lực sát thương cũng vô cùng kinh người!
Ban đầu ông đã từng thấy tận mắt một lần, cho tới bây giờ ông cũng không có quên. Ban đầu mấy cái môn phái liên minh cùng nhau đi trước tiễu trừ còn không có hoàn toàn bị diệt sạch môn đồ bọn họ, bởi vậy có thể thấy được chỗ cường đại.
Hiện tại Thiên Âm Môn hẳn là muốn quật khởi sao? Tầm mắt của Phong Hàn chuyển vào trên người Mộ Chỉ Ly, ông có thể xác định Mộ Chỉ Ly nói cũng là thật. Lập tức cũng thầm than một tiếng, đứa nhỏ này sớm có chuẩn bị a! Như thế xem ra, có Thiên Âm Môn vì mình muốn phá vỡ Lôi gia tuyệt đối không phải là một chuyện khó khăn.
Cho dù là mới vừa xuất thế Thiên Âm Môn cũng không phải là một môn phái nhỏ có thể đối phó !
Nhìn vẻ mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy xấu hổ, Phong Hàn không khỏi vỗ vỗ bả vai Mộ Chỉ Ly “Hài tử, không cần cảm thấy xấu hổ. Con cũng không tính là phản bội sư môn, ta đã sớm biết con có sư phụ mà, phải không?
Lấy tình huống ban đầu của con mà muốn chấn hưng Thiên Âm Môn tuyệt đối không phải dễ dàng như vậy, hết thảy mọi chuyện cần nói kết quả không nói quá trình, đổi lại vi sư cũng sẽ quyết định như vậy.
Muốn cường đại, cũng đừng có đi quan tâm những thứ này! Tuy nói vi sư tiếc nuối, nhưng là vi sư cũng ủng hộ, bởi vì ở nơi đâu con cũng có thể giương cánh lớn! Ta thật cao hứng đệ tử của ta có thể tạo ra một mảnh bầu trời riêng của mình!
Vi sư chỉ hy vọng, sau khi con rời đi chớ để quên mất sư phụ ta đây. Có rãnh rỗi có thể trở về xem ta một chút.” Lời nói này đổi lại một sư phụ ích kỷ tuyệt đối sẽ không nói ra, có một đệ tử như Mộ Chỉ Ly …, địa vị của hắn có thể nói lần nữa tăng lên không ít.
Nhưng Phong Hàn không phải , ông sẽ không bởi vì chính mình đi ngăn trở bước chân của đồ đệ mình , cũng sẽ không khiến đệ tử của mình vác trên lưng danh nhơ phản bội sư môn.
Nghe lời Phong Hàn nói…, ánh mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ ấm áp. Phần này tình thầy trò, nàng Mộ Chỉ Ly có tài đức gì có thể có được. Nàng chưa bao giờ dễ dàng quỳ người khác, nhưng lúc này nàng cũng là nặng nề quỳ xuống.
Cái quỳ này, đáng giá!
“Đa tạ sư phụ! Ân tình sư phụ con đem cả đời nhớ kỹ! Ngày sau con nhất định sẽ hiếu kính ngài , bởi vì ở trong lòng của con ngài không riêng là sư phụ con, mà là ông của con!”
Phong Hàn nghe câu nói sau cùng của Mộ Chỉ Ly thì nước mắt tuôn đầy mặt, phảng phất người này cô độc cả đời, đến cuối cùng cũng có được một thân nhân! Lập tức đỡ Mộ Chỉ Ly lên: “Đứa bé ngoan!”
…
Mộ Chỉ Ly cẩn thận mỗi bước đi rời đi phòng Phong Hàn, nàng biết, một khi Thần Quyết Cung biết mình muốn ra đi sẽ khiến cho phong ba trỗi dậy.
Từ lúc gặp Tạ Vãn Phong, có thể nhìn ra thái độ của Thần Quyết Cung, hiện giờ mình nghiễm nhiên đã trở thành đệ tử bồi dưỡng trọng điểm của Thần Quyết Cung, có thể nói mình đã trở thành chiêu bài thứ hai trừ Lăng Lạc Trần!
Lần này ở Trục Đỉnh Tái Sự chuyện mình nhận được ma nhãn khiến cho Thần Quyết Cung địa vị cao lên, lần này Thần Quyết Cung khẳng định có thể chiêu mộ đến rất nhiều đệ tử tư chất thật tốt, dù sao danh tiếng tác dụng là khổng lồ !
Ngay tại lúc này mình lèm nhèm rời đi mà nói…, ảnh hưởng đối với Thần Quyết Cung có thể nghĩ đến. Nàng thật xin lỗi, nhưng cũng không thể làm gì.
Phong Hàn có ý tứ là nàng cứ như vậy rời đi, ông đợi đến khi mình rời đi mới nói ra chuyện này, nếu không nàng muốn rời khỏi sợ là không có dễ dàng như vậy.
Đi Thiên Âm Môn, cho dù Thần Quyết Cung muốn làm cho nàng trở lại, cũng sẽ bận tâm không ít, đợi đến khi đó, Mộ Chỉ Ly đã an toàn .
Đúng, cứ như vậy nàng Mộ Chỉ Ly an toàn , nhưng Phong Hàn muốn thừa nhận áp lực nặng nề cỡ nào? Không cần nghĩ nàng cũng biết! Nàng cố gắng cự tuyệt, nhưng lần đầu tiên Phong Hàn ra lệnh cho nàng!
Nếu như nàng không rời đi …, như vậy tình cảm thầy trò bọn họ ngay từ hôm nay hoàn toàn kết thúc!
Cuối cùng nàng khuất phục rồi, trong lòng âm thầm thề Thần Quyết Cung dám đối với Phong Hàn như thế nào …, cho dù đối địch sư môn thì như thế nào! Trong lòng của nàng, chỉ có Phong Hàn là sư phụ của nàng!
Vừa mới rồi nàng cũng có nói với Phong Hàn để cho ông rời đi cùng mình nhưng bị cự tuyệt. Ông ở Thần Quyết Cung ngây người hơn nửa đời người, ở chỗ này ông có quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều dứt bỏ không được. Ở chỗ này còn có huynh đệ tốt của ông, cho nên hắn sẽ không rời đi, cũng không thể rời đi!
Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly cũng tỏ vẻ hiểu.
Nàng ở Thần Quyết Cung chỉ mới ngây người có hai năm ngắn ngủi, lúc rời đi như vậy cũng khó mà dứt bỏ, huống chi Phong Hàn đã ngây người mấy chục năm ở chỗ này?
Nàng quyết định đi, cứ như vậy gọn gàng linh hoạt tiêu sái , nàng có thời thời khắc khắc chú ý đến chuyện Phong Hàn, một khi có cái gì bất lợi, nàng tuyệt đối sẽ gấp trở về trước tiên!
Ra khỏi cửa điện điện Chu Tước, Mộ Chỉ Ly cũng thấy thân ảnh màu trắng phiêu dật.
Lăng Lạc Trần biết Mộ Chỉ Ly trở lại chính là nhanh chóng đi tới điện Chu Tước, cứ như vậy đứng ở cửa chờ nàng đi ra ngoài!
Chào đón Mộ Chỉ Ly khi xuất hiện, Lăng Lạc Trần trước tiên đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly. Nhìn người nàng mặc một bộ áo đỏ, hắn phát hiện Mộ Chỉ Ly trở nên tiều tụy không ít, mi tâm nồng đậm ưu sầu.
Nàng ấy mặc áo đỏ là vì Hàn Như Liệt, tiều tụy là vì Hàn Như Liệt, mà nàng ưu sầu cũng là vì Hàn Như Liệt. Trong lòng Lăng Lạc Trần hiện lên vẻ khổ sở nhưng cũng không ghen tỵ, chẳng qua là nhìn nàng ấy tiều tụy như vậy, hắn cảm thấy rất là đau lòng.
“Chỉ Ly, ngươi trở lại. Thương thế đã toàn bộ khỏi hẳn sao? Có để lại di chứng gì không?” Trên mặt Lăng Lạc Trần không che dấu được lo lắng, hắn không phải là một dược sư, đương nhiên cũng không có biện pháp đoán được .
Tuy nói ngoài mặt Mộ Chỉ Ly thoạt nhìn là không có chuyện gì , nhưng là hắn cũng không biết có còn hay không những thương thế khác.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Đa tạ sư huynh quan tâm, ta đã hoàn toàn bình phục rồi, không có bất kỳ vấn đề.”
Nghe sư huynh hai chữ, Lăng Lạc Trần rõ ràng ngẩn ra, chợt chính là gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ban đầu thương thế của ngươi nặng ra sao, tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi.”
“Đa tạ mọi người quan tâm! Kính xin Lăng Sư huynh giúp ta chuyển cáo người khác.”
“Sư muội! Ngươi đây là muốn đi nơi nào?” Mộ Chỉ Ly thay đổi xưng hô đối với hắn, hiển nhiên là bởi vì Hàn Như Liệt, cho nên hắn cũng sửa lại xưng hô. Đây là thể hiện tôn trọng đối với Chỉ Ly!
“Ta còn có một số việc muốn xuống núi một chuyến, mới vừa khai báo cho sư phụ xong.” Chuyện nàng muốn làm giấy không thể gói được lửa, không bao lâu mọi người sẽ biết. Mặc dù Phong Hàn gạt không nói, Cung chủ biết mình trở về sợ là cũng sẽ hỏi thăm Phong Hàn, đợi đến khi đó hết thảy cũng không kịp .
Cho nên nhất định phải trong thời gian nhanh nhất rời đi, nếu không nỗi khổ tâm sư phụ liền uổng phí rồi!
Lăng Lạc Trần có một loại trực giác, chuyện cũng không phải đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không có đi hỏi, bất luận nàng ấy muốn làm cái gì, hắn đều ủng hộ: “Thì ra là như vậy, sư muội hãy bảo trọng thân thể, sớm ngày trở lại.”
Chỉ cần xác định nàng ấy bình yên vô sự đối với hắn mà nói là đủ rồi! Bất luận nàng bây giờ muốn đi làm cái gì, ít nhất hắn biết nàng mạnh khỏe.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly tăng thêm một nụ cười: “Sư huynh cũng bảo trọng!” Lăng Lạc Trần đối với nàng thật tốt, nàng hiểu, chẳng qua là đời này nàng chỉ có thể thật xin lỗi hắn.
Như vậy một nam tử như tranh, tất sẽ có một cô gái đầy đủ ưu tú làm bạn ở bên cạnh , còn nữ tử kia trong lòng tất chỉ có một mình hắn, cô gái như vậy mới đáng giá ở cùng hắn!
Song, Mộ Chỉ Ly cũng không biết, trên cái thế giới này trừ nàng không còn có người nào có thể đi vào tim của hắn. Hắn tu luyện công pháp, nhất định hắn vốn là người vô tình, người vô tình mặc dù hữu tình cũng chỉ một người mà thôi.
Mặc dù người khác khá hơn nữa, trong lòng của hắn đều kém Mộ Chỉ Ly, huống chi hắn căn bản là không tin trên đời sẽ có cô gái tốt hơn so với nàng ấy.
Nói vậy nam tử yêu Mộ Chỉ Ly cũng sẽ không nhìn lại những cô gái khác, bởi vì cô gái đẹp nhất , tốt nhất đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ở trong lòng bọn hắn căn bản không có người nào có thể so với nàng một phần vạn!
Nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi, trên mặt Lăng Lạc Trần lộ ra nụ cười thản nhiên. Nghĩ đến loại ý nghĩ này, Hàn Như Liệt hẳn là cùng mình giống nhau, nếu không bên cạnh có nhiều mỹ nữ vờn quanh làm sao hắn ta có thể duy nhất Mộ Chỉ Ly?
Nghĩ kỹ mà nói, hắn và Hàn Như Liệt cũng là tri kỷ. Hắn cũng hi vọng Hàn Như Liệt có thể chống đỡ, nhất định phải từ Trục Đỉnh Tái Sự mà thoát ra ngoài!
Thiên Nhi và Mộ Dật Thần vẫn ở bên ngoài chờ nàng, cứ như vậy Mộ Chỉ Ly cũng không cần đi tìm bọn hắn. Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly nhanh như vậy sẽ trở lại, hai người trên mặt cũng nhiều một tia kinh ngạc: “Điện chủ Phong Hàn nói như thế nào?”
“Sư phụ kêu chúng ta rời đi trước, chuyện còn lại ông sẽ chuyển cáo những người khác sau.” Mộ Chỉ Ly nói ra lời nói này , giọng nói cũng thấp mấy phần, cho dù là hiện tại nàng vẫn cảm thấy thật sự là quá…
Nghe vậy, trong lòng Thiên Nhi và Mộ Dật Thần không hẹn mà cùng sinh ra một cổ kính nể Phong Hàn, hơn nữa còn cảm tạ ông, có sư phụ như vậy quả nhiên là may mắn của Mộ Chỉ Ly.
“Đã như vậy, chúng ta cũng đừng có lãng phí thời gian, mau chút rời đi thôi! Nếu uổng phí khổ tâm của Điện chủ Phong Hàn…, vậy cũng không phải.” Thiên Nhi lên tiếng nói, bọn họ rõ ràng dụng ý Phong Hàn làm như vậy, không phải không thừa nhận ở tình huống bây giờ đây thật là phương pháp thích hợp nhất!
Lập tức ba người chính là nhanh chóng đi về phía ngoài Thần Quyết Cung …
Khi Thiên Cẩn Thần đến nơi, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng đám người Mộ Chỉ Ly biến mất, không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Ta đây tốc độ cũng không chậm rồi, bọn họ làm sao vừa trở về rồi lại đi! Ngươi nói đi là đi sao, lưu cho ta một bóng lưng tiêu sái, tặng cho ta tình cảnh này làm sao ta chịu nổi!”
Kết quả là, mọi người chỉ thấy Thiên Cẩn Thần một người đứng ở tại chỗ vừa mắng vừa giơ chân , ngây người một hồi lâu lúc này mới rời đi.
Vốn là ở Thần Quyết Cung hắn cùng Mộ Dật Thần mấy người quen thuộc, hết lần này tới lần khác mấy người này cũng là người bận rộn, luôn là một hồi sẽ chỉ thấy bóng , lần này vừa rời đi đã là mấy tháng!
Thật vất vả nghe được bọn họ trở lại, hắn chính là hưng phấn trùng trùng chạy tới! Vừa gặp lại bằng hữu của mình, cũng có thể từ trong miệng của bọn hắn hiểu rõ một chút Trục Đỉnh Tái Sự.
Phải biết rằng Trục Đỉnh Tái Sự lần này kết quả vừa truyền tới, cả Thần Quyết Cung sôi trào, mặc dù chỉ nghe được đôi câu vài lời , nhưng hắn cũng kich động nhiệt huyết sôi trào. Đáng tiếc người quen biết không nhiều lắm, biết được cũng không nhiều, nghĩ tới bọn họ đều tham gia, tìm hiểu từ bọn họ mới là chân thật nhất .
Không nghĩ tới mình vừa tới bọn họ đã đi, thật sự quá tiếc nuối! Cũng không biết lần này đi, lúc nào bọn họ mới có thể trở lại.
Nếu Thiên Cẩn Thần biết bọn họ lần này rời đi hoàn toàn không trở lại…, sợ là sẽ phải tức giơ chân …
Mộ Chỉ Ly ba người từ thần quyết Cung đi ra ngoài không bị trở ngại, ba người bọn họ vừa rời đi, Cung chủ Lăng Phong tìm Phong Hàn hỏi thăm Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên ông cũng là nhận được tin tức, Mộ Chỉ Ly vừa tới liền rời đi.
Nếu là bình thường…, vậy cũng không có gì, nhưng bây giờ địa vị của Mộ Chỉ Ly không tầm thường, đương nhiên là cao hơn một chút. Trước kia Mộ Chỉ Ly cũng thường xuyên rời Thần Quyết Cung, cho nên lần này cũng coi như không quá kỳ quái, ông chỉ cho rằng nàng ấy lại đi ra ngoài lịch lãm .
Song, khi ông từ trong miệng Phong Hàn biết được Mộ Chỉ Ly lần này dĩ nhiên là muốn rời môn phái, người luôn luôn lạnh nhạt như ông, thế nhưng trên mặt cũng hiện lên vẻ tức giận: “Chuyện lớn như vậy vì sao ngươi không nói cho ta!”