Hai người cũng không rời đi ngay, mà lại đi tới một chỗ khác —— Luyện Đan thất, Tạ Vãn Phong vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền nhiệt tình chào đón, tuy rằng rất lâu rồi không gặp, nhưng mọi người cũng không cảm thấy quá xa lạ.
Hạ Tử Thanh vẫn ồn ào đòi đi cùng với Mộ Chỉ Ly đến Chủ thế giới, nhưng mà tu vi của nàng còn lâu lắm mới đạt tới Càn Khôn cảnh, dù sao trước giờ nàng vẫn luôn coi trọng việc luyện đan hơn.
Mộ Chỉ Ly cũng tính đưa Hạ Tử Thanh đi đến Chủ thế giới trợ giúp nàng, nhưng mà Tạ Vãn Phong đã tìm được người nối nghiệp Luyện Đan Thất, mà người đó lại là An Nhật Ngự, Hạ Tử Thanh thì sẽ không muốn rời xa An Nhật Ngự, cho nên, tính toán này của Mộ Chỉ Ly cũng không thể nói ra.
Ở Thần Quyết Cung, Mộ Chỉ Ly gặp được đám người Hiên Viên Dật, bọn họ đều đã trở lại điện của mình, lúc trước địa vị của họ ở tứ điện cũng không thấp, bây giờ lại càng không phải nói.
Hiên Viên Dật, Nguyễn Ngọc Hành và Mộc Thiên Nam dự định trong hôm nay sẽ trở về Thiên Thăng quốc một chuyến, dù sao gia đình bọn họ cũng ở tại Thiên Thăng quốc, đã trở lại rồi thì cũng phải về thăm nhà. Cao Chính Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, hắn cũng không có người thân, cũng không có nơi nào để nhớ tới, cho dù có trở về cũng chẳng được gì.
Mộ Chỉ Ly cũng không có hạn định thời gian của bọn họ, hiện giờ thông đạo đã khôi phục, bọn họ có thể quay về Chủ thế giới bất cứ lúc nào, cho dù nàng có đi về trước, bọn họ đến sau cũng không có ảnh hưởng gì.
Mộ gia cùng với Thiên Thăng quốc đã nổi lên, Mộ Chỉ Ly có trở về hay không cũng không còn quan trọng lắm. La Thiên thành, nhớ lại lúc xưa cái thành trì này đã cho nàng biết bao nhiêu kỉ niệm khoái hoạt và thống khổ, có lẽ sau này khi không còn gì vướng bận nàng hẵng trở về cũng không quá muộn.
Hiện giờ Thiên Thăng quốc cũng đã mạnh lên rất nhiều, là nhờ Mộ Chỉ Ly, đám người Hiên Viên Dật dần dần đứng trên đỉnh cao của Thiên Huyền đại lục, địa vị Thiên Thăng quốc cũng như thuyền gặp nước thì lên, cảnh tượng thù trong giặc ngoài khi xưa cũng hoàn toàn biến mất.
Chủ thế giới, tại một nơi như tiên cảnh, mọi vật đều bị bao phủ bởi ánh sáng, tựa như không có nửa điểm âm u.
Bất luận kẻ nào đi đến nơi đây đều có cảm giác bị ánh sáng loá mắt bao phủ, không giống với những nơi khác, ở đây không có phân tranh hay bụi bặm, chỉ có ánh sáng chiếu rọi tới tận thâm tâm.
Bên trong toà cung điện thuỷ tinh to lớn, một vị nữ tử dung nhan xinh đẹp nằm phía trên chiếc giường trong suốt.
Quần áo màu trắng mặc trên người nàng, làm lộ ra mắt cá chân trong suốt mà khéo léo, xuing quanh ánh sáng bao vây, khoé miệng nữ tử hiện ra nụ cười nhợt nhạt, bộ dáng thật tuỳ ý.
Đột nhiên, nữ tử xinh đẹp nhíu mày liễu lại, trong mắt xẹt qua quang mang chần chờ mà sắc bén , nàng đột nhiên ngồi dậy , trong mắt tràn đầy vẻ suy tư.
– Đó là hơi thở của không gian thuộc tính, bên cạnh còn có hơi thở của thời gian thuộc tính.
Quang Minh lão nhân lẩm bẩm nói, khóe miệng lặng yên gợi lên độ cong nguy hiểm.
– Nhiều năm qua như vậy, người thừa kế của Không Gian lão nhân rốt cục cũng xuất hiện, ta còn tưởng nàng đã buông tha truyền thừa, vậy thì trò chơi này kết thúc không vui vẻ.
– Lưu Nhan Ngọc, trước khi chết ta đã cảnh cáo ngươi, không biết ngươi đã tìm được người thừa kế như thế nào, bất quá…
Quang Minh lão nhân xinh đẹp cười khẩy một tiếng
– Cho dù nàng là ai, ta cũng sẽ không để ngươi mang truyền thừa lại xuất hiện trên thế giới, ta muốn khiến cho ngươi vĩnh viễn hối tiếc.
Trong con ngươi của Quang Minh lão nhân loé ra tia tàn nhẫn mà yêu mị, cho dù thời gian đã qua mấy ngàn năm, nhưng không làm phai mờ những khúc mắc trong lòng nàng, hình ảnh Lưu Nhan Ngọc và Ti Hạo Quân thân mật với nhau vẫn luôn in hằn trong tâm trí.
Đối với nàng mà nói, chuyện đó chính là một nỗi nhục. Mỗi khi có Không Gian thuộc tính xuất hiện, nàng sẽ lại nghĩ tới cảnh tượng kia, Ti Hạo Quân vì Lưu Nhan Ngọc, nguyện chết cùng nàng ta cũng không nguyện ở cùng với nàng, đó chính là đả kich và vũ nhục lớn nhất.
Nàng rõ ràng không hề thua kém Lưu Nhan Ngọc, nhưng trong mắt Ti Hạo Quân lại chưa từng chứa nàng, nếu bọn họ đã đối đãi với nàng như thế, nàng nhất định phải khiến cho bọn họ hối hận, vĩnh viễn hối hận. Ít nhất thì bây giờ nàng vẫn sống tiêu dao, còn hai người bọn họ đã trở thành vong hồn.
Quang Minh lão nhân Cầm Uyển chậm rãi đứng dậy, dung nhan xinh đẹp hiện lên vẻ âm ngoan tàn độc
– Không gian chi nữ, mau cho ta biết ngươi đang ở đâu đi.
Hắc Ám thánh điện, khoé miệng Hắc Ám lão nhân giương lên tươi cười
– Không gian chi nữ đã nhận truyền thừa a, tốc độ này quả thực rất nhanh, ngay cả Thời gian chi tử cũng nhận truyền thừa xong, Cầm Uyển chắc cũng đã phát hiện ra rồi, sắp có trò hay để xem đây.
– Một lần xuất hiện ba người thừa kế thuộc tính, từ trước tới nay vẫn là lần đầu tiên.
Hắc Ám lão nhân Hắc Sơ Dương cười cười.
– Người thừa kế Thời Gian lão nhân cùng Không Gian lão nhân cùng xuất hiện cũng không kỳ quái, lúc trước bọn họ vẫn luôn ân ái như vậy, chỉ là bây giờ ân ái như vậy không biết là tốt hay xấu đối với bọn chúng.
Trong đôi mắt đen của Hắc Sơ Dương xẹt qua tia hào quang, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ ngoan tuyệt.
– Mấy ngày nay Mộ Dật Thần cũng đã lớn mạnh hơn, trò chơi cũng bắt đầu được rồi.
Chỉ thấy Hắc Sơ Dương vung tay lên, một đám Hắc y nhân liền ra trước mặt Hắc Sơ Dương
– Tìm Mộ Dật Thần, giết chết hắn, nếu lần này còn làm không được, các ngươi không cần trở về nữa.
– Dạ!!
Bọn người đó đồng loạt lên tiếng trả lời, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin.
– Thuộc hạ thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!
Hắc Sơ Dương khẽ gật đầu.
– Bọn họ hiện tại không ở Chủ thế giới, mà là ở chỗ phân thế giới, căn cứ vào tình báo, các ngươi tự mình lo liệu đi.
Hắc Sơ Dương vung bàn tay to lên lần thứ hai, một đám hắc y nhân liền nhanh chóng biến mất trước mặt của hắn, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Đại điện lại khôi phục yên tĩnh, màu đen sẫm bao trùm không có nửa điểm ánh sáng, Hắc Sơ Dương mặc y phục màu đen, trong bóng tối cơ hồ thấy không rõ hắn.
Bỗng dưng, Hắc Sơ Dương nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía xa xa, mà theo tầm mắt Hắc Sơ Dương, căn bản nhìn không rõ có thứ gì đang tồn tại.
Thời gian dần dần trôi qua, trong mắt Hắc Sơ Dương hiện lên tia sáng, tầm mắt dừng lại ở bên kia, một đoàn ánh sáng chói mắt không ngừng tới gần.
Cùng với người đang tới gần, Hắc Ám đại sảnh nhất thời sáng sủa lên không ít.
Hắc sơ dương giật mí mắt, lẳng lặng nhìn thân ảnh phía trước, trầm mặc.
Cầm Uyển cau mày, cực kỳ khó chịu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
– Nơi này của ngươi thật khiến người khác khó chịu,
Bị bao phủ bởi bóng đen, dơ bẩn, âm lãnh, làm cho lòng người đều bị phủ trong bóng ma.
Đối với lời nói không chút khách khí của Cầm Uyển, Hắc Sơ Dương cũng không để ý
– Để ngươi uỷ khuất đến Hắc Ám thánh điện, quà là không dễ dàng.
– Không gian chi nữ xuất hiện , chuyện này ngươi biết không?
Cầm Uyển hỏi.
– Biết.
Hắc Sơ Dương thản nhiên nói.
– Ngươi khi nào thì biết?
Gương mặt Cầm Uyển hiện lên vẻ chán ghét, cho tới nay nàng ghét nhất chính là Hắc Sơ Dương âm u lạnh lùng như băng, trên người của hắn chỉ có thể nhìn ra hai thứ, cho dù nói cái gì, vẻ mặt của hắn mãi mãi luôn bị che phủ như vậy, ngay cả cười cũng tạo áp lực lớn cho người khác.
– Đã sớm biết.
Hắc Sơ Dương cười khẩy một cái.
– Sau khi Hắc Ám chi tử xuất hiện không bao lâu.
Nghe vậy, Cầm Uyển biến sắc.
– Nếu ngươi đã biết Không gian chi nữ xuất hiện, vì sao không nói sớm cho ta biết?
– Hắc Ám chi tử xuất hiện ngươi cũng không hỏi đến, vì sao muốn ta nói cho ngươi tin tức của Không Gian chi nữ? Nếu ngươi tự mình phát hiện không phải sẽ thú vị hơn sao?
Hắc Sơ Dương khặc khặc cười, hắc ám bao phủ trên khuôn mặt khiến người ta không thể đoán ra suy nghĩ của hắn.
Cầm Uyển hừ lạnh một tiếng.
– Hiện giờ bọn họ đã xuất hiện , ngươi có tính toán gì không?
– Lúc trước Hắc Ám chi tử như thế nào, bây giờ cũng như thế ấy.
Hắc Sơ Dương thản nhiên nói, trong đôi mắt hiện lên kết cục bi thương của kẻ địch, bình tĩnh, lạnh như băng, u tĩnh, âm u.
– Ngươi vẫn không thay đổi, chưa bao giờ buông tha quyền lợi trong tay.
Cầm uyểncười cười, khóe miệng cong lên độ cung xinh đẹp.
– Bất quá, ta cũng tán thành.
– Nói đi, lần này ngươi đến đây có mục đích gì?
– Khả năng thu thập tin tức của ta không linh thông, ngươi giúp ta tra xem Không gian chi nữ hiện tại đang ở nơi nào.
Cầm Uyển nói chuyện không chút khách khí, thản nhiên đi tới một bên ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp mà quyến rũ xếch lên nhìn Hắc Sơ Dương.
– Nàng hiện tại ở cùng một chỗ với Hắc Ám chi tử, thủ hạ của ta vừa mới đi kiếm. Ngươi phái người đi theo bọn họ là được, Không gian chi nữ bất quá cũng chỉ là không gian thuộc tính thứ sáu trọng, ta tin ngươi đối phó với nàng cũng không có vấn đề gì.
Hắc Sơ Dương chậm rãi đứng dậy, áo choàng màu đen hoa lệ vung lên, che mất thân hình cao lớn của hắn, ngay sau đó liền biến mất ở bên trong đại điện.
Cầm Uyển nhíu mày nhìn Hắc Sơ Dương biến mất, nhìn hắn như vậy suốt nàng cũng đã tập thành tói quen, hắn vốn là một người lười nói, hôm nay có thể nói nhiều như thế đã là kỳ tích rồi.
Những thứ nàng muốn biết bây giờ đã được biết, không hề lưỡng lự, xoay người, thân hình Cầm Uyển liền biến mất, giống như một chùm ánh sáng, lặng yên tiêu thất không còn tăm hơi.
Trên đường trở về, Cầm Uyển cũng suy nghĩ lại ý tứ của Hắc Sơ Dương, hắn nói rất đúng, là “bọn họ “, mà không phải là “nàng “, ý tứ này chính là Không gian chi nữ , Thời gian chi tử và Hắc Ám chi tử đang ở cùng một chỗ chăng?
Chuyện này thật kỳ quái , ba người thừa kế đồng thời xuất hiện, mà cả ba lại tụ họp tại một chỗ, nếu là khi xưa, tình huống thế này quả thực là không thể nào xuất hiện.
Cầm Uyển lắc lắc đầu, bỏ qua nghi hoặc trong lòng, nàng mặc kệ hai người bọn họ như thế nào, nhất định phải phải làm cho Không gian chi nữ biến mất khỏi thế giới này, như vậy thì cả truyền thừa cũng sẽ biến mất.
Chỉ cần một ngày nàng vẫn còn là Quang Minh lão nhân, thì sẽ không cho phép không gian thuộc tính lực lượng lại tồn tại, trong mắt của nàng, Quang Minh cùng Không Gian thuộc tính chính là hai thuộc tích không đội trời chung.
Giờ phút này Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đang ở Mộ gia hưởng thụ an lạc, lần này Mộ gia Thủ tịch trưởng lão Mộ Tuần Quân cũng dự định đi tới Chủ thế giới, thực lực của lão quả thực không tồi, lão nghĩ rằng bản thân nên ở lại trông coi Mộ gia, để cho Mộ Kình Lệ đi tới Chủ thế giới trước.
Nhưng mà Mộ Kình Lệ lại không dự định đi tới đó, chuyện xử lý gia tộc sự vụ thích hợp với ông hơn, sau mấy lần thương lượng, Mộ Tuần Quân liền quyết định rời đi.
Mộ Chỉ Ly rất là vui vẻ đồng ý, Mộ Tuần Quân ở trong lòng nàng là vị sư phụ có ý nghĩa nhất, ngày đó ở đảo yêu thú nếu không nhờ Mộ Tuần Quân vẫn luôn giúp đỡ nàng, nàng đã không tiến bộ nhanh như vậy.