– Hai trăm năm mươi mốt vạn!
Môi nàng giương lên một đường cong, giọng nói thanh nhã nhàn nhạt truyền vào trong tai mọi người.
Trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Phó Dịch Hùng thoáng xuất hiện vẻ tức giận, đối phương dùng phương thức kêu giá này rõ ràng là muốn khiêu khích hắn, chẳng lẽ đối phương chính là kẻ thù của mình, cho nên mới cố tình nhắm vào mình?
– Hai trăm sáu mươi vạn!
Phó Dịch Hùng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng trở lên băng lãnh, đợi đến khi hội đấu giá chấm dứt, hắn muốn nhìn xem đến tột cùng là tên nào dám khiêu khích Phó Dịch Hùng – hắn!
– Hai trăm sáu mươi mốt vạn!
Mộ Chỉ Ly tiện đà nói tiếp, khóe môi vẫn nở một nụ cười rực rỡ.
– Hai trăm bảy mươi vạn!
– Hai trăm bảy mươi mốt vạn!
Cho dù Phó Dịch Hùng có nhẫn nại thế nào đi nữa, mà bị đối phương khiêu khích ba lần liên tiếp như vậy thì hắn cũng tức giận đến sôi máu lên.
– Ba trăm vạn!
Trong giọng nói của hắn xen lẫn cơn tức giận đang được kềm nén, đa số mọi người ở đây đều có thể nghe ra được.
Chẳng biết là Phó Dịch Hùng này cùng với nam tử trong phòng khách quý rốt cuộc có mâu thuẫn gì mà đối phương lại cố tình nâng giá cả lên như vậy, mà giá cả đã lên đến một con số cao như thế, chắc chắn người ngồi trong phòng khách quý kia cũng không xem số tiền này là gì cả.
Mộ Chỉ Ly khẽ cười, nụ cười nơi khóe miệng của nàng càng thêm lộng lẫy, cũng không thèm lên tiếng nữa. Giá cả đã đến giới hạn cao nhất mà Phó Dich Hùng có thể chi trả, nếu như giá cả nâng lên nữa thì Tử Đan Tham nghìn năm này sẽ không tới tay mình rồi.
Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần dường như có cùng suy nghĩ, cùng nhau nhìn về phòng khách quý ở sau lưng, tuy rằng giọng nói này đã có chút biến đổi, nhưng bọn họ vẫn có thể đoán được đây chính là giọng nói của Mộ Chỉ Ly.
Trên gương mặt yêu nghiệt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, tác phong yêu nghiệt không đúng đắn này rất giống phong cách của Chỉ Ly, nàng không bao giờ buông tha cho những người đắc tội mình, chẳng qua là hắn không biết cái tên đó đã làm gì đắc tội Ly Nhi mà thôi.
Sau khi tìm được nơi ở của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cũng cảm thấy yên lòng, chuyên tâm xem xét buổi đấu giá này. Trước đó bọn họ vẫn luôn không yên lòng, dù sao thì ở đâu đó trong buổi đấu giá này chắc chắn sẽ có thân ảnh của Chỉ Ly.
Thấy phòng khách quý trước giờ chưa từng lên tiếng, giờ lại ra giá, Kiều Nhã vội nói:
– Gốc Tử Đan Tham nghìn năm này có giá ba trăm triệu, bán cho vị tiền bối này. Ba trăm triệu là một con số rất cao mà vị tiền bối này lại không thèm để ý chút nào, thật sự khiến cho người ta khâm phục!
Những người có mặt ở đây đều biết sở dĩ Phó Dịch Hùng mua với một cái giá cao như vậy là vì người nam tử ở phòng khách quý, bằng không thì hắn cũng sẽ không bị tổn thất nhiều tiền bạc như vậy, quả thật là tiêu tiền như nước mà. Nhưng Kiều Nhã vừa nói những lời này thì sắc mặt của Phó Dịch Hùng cũng dễ nhìn hơn vài phần, sau đó hắn khẽ gật đầu một cái rồi lần nữa ngồi xuống ghế, sáp nhập vào trong bóng tối kia.
– Mộ Ly, ngươi có xung đột với Phó Dịch Hùng sao?
Ích Hàn không nhịn được mà lên tiếng hỏi, bản lĩnh ra giá cao hơn một ngón tay vừa rồi của Mộ Chỉ Ly quả thật rất tuyệt vời, khiến cái tên Phó Dịch Hùng kia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
– Cứ xem là như vậy đi.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nói:
– Ích Hàn, ngươi cũng biết tên đó là ai sao?
– Hắn chính là độc sư của Quỳnh Hảo Cốc – Phó Dịch Hùng, tuy danh tiếng của hắn rất vang dội trong giới độc sư, nhưng thuật luyện đan của hắn cũng cực kỳ cao siêu. Từ trước đến giờ tất cả dược sư không thể nào vừa giỏi thuật dụng độc vừa giỏi thuật luyện đan được. Trước đây ta đã từng mời hắn xem bệnh cho Ích Quỳ, ở chốn Bồng Lai tụ địa này, rất ít người dám đắc tội hắn, nghe nói thuật dụng độc của hắn vô xùng xuất thần nhập hóa, khiến cho người ta vô cùng run sợ.
Giọng nói của Ích Hàn mang theo một chút lo âu, đắc tội với một độc sư không phải là một hành động sáng suốt.
Mộ Chỉ Ly âm thầm gật đầu, quả nhiên giống với suy đoán của nàng, cái tên Phó Dịch Hùng đó vừa là một dược sư vừa là một độc sư, hơn nữa còn nghiên cứu rất sâu sắc, bằng không thì hắn cũng sẽ không nhận ra hoa Thanh Anh mà tìm đến Vạn Hoa đại hội này.
– Quỳnh Hải Cốc là nơi nào?
Mộ Chỉ Ly nghi ngờ hỏi, lúc trước nàng chưa từng nghe về Quỳnh Hải Cốc.
– Quỳnh Hải Cốc là một tồn tại gần giống với Tuyệt Tình Cốc, nhưng mà Quỳnh Hải Cốc là nơi tập họp rất nhiều dược sư và độc sư. Ngày thường, người đến Quỳnh Hải Cốc rất nhiều, đương nhiên cơ bản đều đến tìm dược sư chữa bệnh.
Mộ Chỉ Ly cau mày, nói:
– Nói như thế thì đa số mọi người ở Bồng Lai tụ địa này đều chịu ân của Quỳnh Hải Cốc này rồi?
Ích Hàn lắc đầu, nói:
– Thực tế không giống như ngươi nghĩ đâu, Quỳnh Hải Cốc chính là một nơi vơ vét của cải, mỗi lần bọn họ ra tay chữa trị cho một người đều cần phí rất cao, nếu như không giao ra được thì cho dù ngươi có chết ở trên Quỳnh Hải Cốc, cũng không coi là gì cả. Lại nói tiếp, Quỳnh Hải Cốc mới chính là người máu lạnh. Tất cả tu luyện giả ở Bồng Lai tụ địa đều không có hảo cảm gì với người của Quỳnh Hải Cốc, chẳng qua bọn họ không biết là có một ngày nào đó trong tương lai, bọn họ có phải đến Quỳnh Hải Cốc cầu xin cứu mạng hay không, cho nên những người bình thường không ai dám đắc tội với bọn họ.
Trong đôi mắt lạnh lùng của nàng thoáng hiện lên một tia châm chọc, nói:
– Thảo nào Phó Dịch Hùng lại có nhiều tiền tài như vậy, mười triệu thượng phẩm tinh thạch mà hắn cũng không thèm để vào mắt.
– Mười triệu thượng phẩm tinh thạch thì làm sao hắn có thể để vào mắt được chứ! Trước đây, cái giá mà hắn xem bệnh cho Ích Quỳ còn hơn số tiền này nhiều. Tuy rằng cuối cùng hắn không thể chữa khỏi cho Ích Quỳ nhưng hắn chẳng những không giảm giá mà còn lấy tất cả.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Ích Hàn xuất hiện vẻ khinh bỉ, rõ ràng chuyện ấy đã khiến hắn không hề có chút ấn tượng tốt nào đối với Phó Dịch Hùng.
– Quỳnh Hải Cốc này quả thật là có thủ đoạn, dùng phương thức đó để vơ vét của cải, chắc chắn đa số dược sư và độc sư đều bị bọn họ chiêu mộ cả rồi.
Mộ Chỉ Ly thầm than, thủ đoạn này chẳng khác nào buôn bán độc quyền, như vậy thì bọn chúng nhất định kiếm được vô số tiền tài.
– Chỉ có điều ngươi làm sao lại chống đối với Phó Dịch Hùng thế? Hắn không phải là người dễ trêu chọc đâu, nếu như chuyện không nghiêm trọng thì ngươi nên nhịn một chút cho qua chuyện đi!
Ích Hàn lo lắng nói, hắn không phải e sợ Phó Dịch Hùng mà chẳng qua là lấy cứng chọi cứng với một độc sư thật sự là một chuyện không hề có lợi.
– Nếu như không phải ta cũng có chút hiểu biết về độc thuật thì hôm qua, ta đã bi hắn hạ độc trở thành môt cổ thi thể rồi.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, gương mặt tuấn mỹ vẫn hờ hững bình tĩnh như trước, nhưng lời nàng nói ra lại khiến cho Ích Hàn hoảng sợ.
– Tại sao hắn lại hạ độc ngươi chứ?
– Hôm qua, ta mua một gốc dược liệu ở một sạp nhỏ, vừa vặn là thứ hắn cần, nên hắn đã đến Tuyệt Tình Lâu bàn bạc với ta. Hắn đem tiền mua lại nhưng lại hạ độc trên tiền, chắn chắn hiện tại hắn nghĩ ta đã trở thành người chết từ lâu rồi.
– Cái tên Phó Dịch Hùng này quả thật là một tên hàn hạ bỉ ổi, ngươi cũng không có thâm thù đại hận gì với hắn mà hắn cũng hạ độc.
Ích Hàn ở Bồng Lai tụ địa nhiều năm như vậy, đương nhiên có hiểu biết về danh tiếng của Phó Dịch Hùng, phàm là người nào bị Phó Dịch Hùng hạ độc thì đối phương chắc chắn sẽ không còn cách cứu chữa, mà trước mắt Mộ Ly đã trở thành người đầu tiên có thể làm được điều đó.
– Bỏ đi, chẳng qua chỉ biết chút y thuật cùng với độc thuật thôi mà, có gì sợ chứ, cùng lắm thì đấu với hắn một trận!
Mộ Chỉ Ly cười ngạo nghễ, mang theo một chút tự tin kiêu ngạo. Ở phương diện y thuật cùng với độc thuật, nàng chưa từng phải sợ người nào cả.
Ích Hàn khẽ run, ngay sau đó nghĩ đến chứng bệnh mà Phó Dịch Hùng cũng không cách nào chữa trị, nhưng vào tay Mộ Chỉ Ly lại trở nên dễ như trở bàn tay, ai mạnh ai yếu cuối cùng đã có kết quả, Mộ Chỉ Ly không e ngại Phó Dịch Hùng cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc hai người nói chuyện, một món đồ mang ra đấu giá đã hấp dẫn sự chú ý của Mộ Chỉ Ly. Đó là một món đồ rất cổ xưa, tuy da trâu đã biến sắc, nhưng hình vẽ trên đó vẫn rõ ràng như cũ, khi mọi người nhìn thấy bức tàn đồ này thì trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mộ Chỉ Ly cũng không hề xa lạ gì với bức tàn đồ này, trước đây nàng đã từng lấy được một phần tư bức tàn đồ. Nàng đã từng nghiên cứu qua bức tàn đồ kia, chẳng qua là dù nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu được mặt trên tấm tàn đồ kia vẽ gì, nên nàng đã quyết định dẹp sang một bên, không ngờ hôm nay lại lần nữa nhìn thấy nó.
Bức tàn đồ này khác với bức mà nàng nhìn thấy ở hội đấu giá trước đó, ngược lại nó rất kỳ lạ. Hôm nay, nàng đã ngộ ra một điều một khi nàng tập hợp đủ bốn tấm tàn đồ thì nơi cất giấu bảo tàng sẽ xuất hiện, mà giá trị bảo tàng tuyệt đối sẽ vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.
– Bởi vì tấm tàn đồ này cũng không có giá trị rõ ràng lắm, cho nên cũng không có giá khởi đầu, nếu như mọi người cảm thấy hứng thú thì đừng ngại thu thập nó, biết đâu mai sau có thể lấy được bảo tàng ở nơi nào đó cũng không chừng.
Kiều Nhã trêu chọc, mọi người nghe được tiếng cười tươi đẹp thanh thúy như ánh mặt trời ấy khiến cho tinh thần bọn họ chấn động, dường như thật sự có khả năng đó vậy.
– Mười vạn!
Một nam tử dẫn đầu ra giá, ngược lại mục tiêu của hắn không phải là bức tàn đồ đó mà là vì Kiều Nhã. Mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy, không thể để cho bảo bối của nàng không ai muốn mua được.
Kiều Nhã hướng người đàn ông đó, nở một nụ cười xinh đẹp, nhất thời người đàn ông đó giống như gà đá vậy. Cái giá mười vạn thượng phẩm tinh thạch có thể khiến cho Kiều Nhã nở một nụ cười, có thể nói là vô cùng đáng giá.
Lúc này, Tống Nghi Kiệt kinh ngạc nhìn bức tàn đồ, nói:
– Sư phụ à! Chẳng phải năm rồi chúng ta cũng nhận được một tấm tàn đồ giống như vậy sao?
Trước đây Phó Dịch Hùng đã giết chết một vị tu luyện giả, từ túi càn khôn của hắn lấy được tấm tàn đồ này. Lúc ấy, bọn họ đã nghiên cứu rất lâu, chẳng qua chỉ có một phần tư tấm tàn đồ nên họ không thể nhìn ra chút manh mối nào. Sau đó hắn cũng không tìm thấy bức tàn đồ nào khác cả, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới hôm nay, hắn sẽ nhìn thấy nó ở hội đấu giá.
Phó Dịch Hùng liếc nhìn Tống Nghi Kiệt một cái, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút. Ở chỗ này có nhiều người như vậy, không biết là những người khác có hiểu biết về bức tàn đồ này không? Nhưng bất kể thế nào thì hắn cũng nhất định phải đoạt được bức tàn đồ này.
Hàn Như Liệt nhìn thấy bức tàn đồ kia được mang ra, trong lòng hắn cũng có chút cảm ngộ, hắn cũng có chút ấn tượng đối với bức tàn đồ này. Hàn Như Liệt không kềm được mà đưa ánh mắt nhìn về phía sau, hắn suy nghĩ không biết vì sao mà đến bây giờ Chỉ Ly còn chưa ra giá, tin rằng nàng đối với lần này cũng là tình thế bắt buộc.
Cuối cùng, bức tàn đồ này dừng ở mức giá ba mươi vạn mà không ai kêu giá nữa, những người kêu giá đều không biết bức tàn đồ này là vật có giá trị. Bọn họ chỉ vì muốn giành được một nụ cười của Kiều Nhã mà thôi, giá cả cao thế này đã là chuyện không dễ rồi, mà việc này cũng chứng minh sáng kiến của Ích Hàn rất hiệu quả.
Mộ Chỉ Ly híp mắt lại, dùng đôi mắt sắc bén đảo khắp mọi người trong đại sảnh, chẳng biết là trong số nhiều người ở đây như vậy, có người nào biết được giá trị thực sự của bức tàn đồ này không? Sau đó Mộ Chỉ Ly thấy bọn họ im lặng cả buổi mà không có ai mở miệng thì mối lo trong lòng của nàng cũng dần dần buông xuống, xem ra không ai biết được bí mật của bức tàn đồ này.
Phó Dịch Hùng cũng có cùng suy nghĩ với nàng, trong lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị ra giá thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên:
– Năm mươi vạn!
Tầm mắt của Mộ Chỉ Ly lại chợt dừng ở trên thân ảnh màu đen kia, lại là Phó Dịch Hùng! Mục đích của Phó Dịch Hùng hiển nhiên không phải là muốn giành lấy nụ cười của Kiều Nhã rồi, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, chính là hắn biết được bí mật của bức tàn đồ này.
Nói như thế thì trong buổi đấu giá hôm nay, nàng đã tìm ra được tung tích của hai bức tàn đồ nữa, bức đang đấu giá cộng với bức mà Phó Dịch Hùng đang giữ trong tay, một khi lấy được thì nàng đã có ba bức tàn đồ rồi! Vừa suy nghĩ đến điểm đó thì dần dần nàng cảm thấy rất may mắn vì mình không phải là người ra giá trước.
Khóe miệng nàng phác họa một nụ cười ưu nhã, giọng nói thanh lịch tao nhã lại lần nữa vang lên:
– Năm mươi mốt vạn!
Mộ Chỉ Ly vừa thốt lên thì Phó Dịch Hùng đột nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn khó mà che giấu được nỗi tức giận, một tia ác độc thoáng xẹt qua nơi đáy mắt. Bất luận tên này là người phương nào, đợi đến khi hội đấu giá kết thúc thì hắn nhất định phải giết chết tên đó cho bằng được!
Từ khi Phó Dịch Hùng hắn có danh tiếng đến nay, chưa từng có ai dám có hành động khiêu khích hắn như vậy, bởi vì tất cả người khiêu khích hắn đều bị biến thành thi thể. Mà cái tên không biết trời cao đất rộng ở phòng khách quý kia cũng không ngoại lệ.
Tống Nghi Kiệt không tự chủ được mà nhíu mày nói:
– Sư phụ! Cái tên này quả thật không biết tốt xấu là gì!
Phó Dịch Hùng hừ lạnh một tiếng, nói:
– Rất nhanh hắn sẽ không thể nào lớn lối như thế được nữa.
Tuy nói thì nói như vậy, nhưng giọng nói của hắn cũng tiếp tục vang lên, không hề chậm chạp chút nào:
– Một trăm vạn!
Mộ Chỉ Ly gần như theo sát Phó Dịch Hùng lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người hết nhìn sang Phó Dịch Hùng rồi lại đảo sang phòng khách quý, trong lòng bọn họ âm thầm nghĩ hai người này quả thật là đang phân cao thấp mà. Vị công tử ở phòng khách quý kia chắc chắn là cố ý ra giá cao hơn Phó Dịch Hùng một chút, hắn chỉ tăng giá hơn một vạn khiến người ta cảm thấy vô cùng bực bội.
Lúc này, mọi người dần dần đã chuyển sự chú ý của mình từ bức tàn đồ, sang hai người đang tranh đấu kia.
Trên gương mặt tinh xảo của Kiều Nhã giương lên một nụ cười câu hồn đoạt phách, hai người ra giá như vậy khiến nàng rất vui, như vậy thì thành tựu của hội đấu giá hôm nay nhất định sẽ được nâng cao lên một phần.
Khi giá cả đạt tới ngưỡng hai trăm vạn thì Mộ Chỉ Ly không ra giá nữa, nàng để cho Phó Dịch Hùng lấy được bức tàn đồ này, sau đó nàng sẽ không mất một đồng xu nào mà đoạt lại hai bức tàn đồ từ trong tay của hắn!
Tầm mắt của mọi người đều nhao nhao rơi trên hai người Phó Dịch Hùng và Mộ Chỉ Ly đang ngồi ở trong phòng khách quý, lấy hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đi mua một bức vẽ rách nát không có chút tác dụng nào, đây tuyệt đối là lần đầu tiên. Mà cái tên Phó Dịch Hùng đó quả thật là một người vung tiền như rác.
Song Phó Dịch Hùng lại không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, hắn thấy dùng hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để mua bức tàn đồ này không hề thua thiệt, chỉ là kẻ ngồi trong phòng khách quý kia đã khiến cơn giận hắn tuôn trào! Hắn chẳng những phải độc chết đối phương mà còn muốn đem thi thể treo ở nơi này, để cho tất cả mọi người biết người đắc tội với hắn phải trả một cái giá rất cao.
– Xem ra cái tên Phó Dịch Hùng đó đã bị ngươi chọc đến vô cùng tức giận rồi.
Ích Hàn cười nói, Phó Dịch Hùng luôn luôn kiêu căng ngạo mạng, bình thường có rất ít người dám đắc tội hắn. Nhưng hôm nay, Mộ Chỉ Ly lại trực tiếp khiêu khích hắn ba lần liên tiếp, hắn chắc chắn đang ở trong tình thế lửa giận bốc lên đỉnh đầu rồi.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, cũng không thèm để ý chút nào, nói:
– Chọc đến cơn giận của hắn thì sao chứ, từ ngày hôm qua, ta đã bị hắn chọc tức rồi, ta thật sự muốn thử một chút coi rốt cuộc là thuật dụng độc của hắn lợi hại, hay là bản lĩnh của ta còn cao hơn đây?
Trong đôi mắt cơ trí của nàng thoáng hiện lên vẻ tự tin ngạo mạng. Từ khi nàng chuyển kiếp, nàng đã từng so tài y thuật, tỷ thí về thực lực, nhưng duy chỉ có dụng độc là chưa thôi. Nàng muốn lĩnh giáo xem rốt cuộc bản lĩnh độc thuật của độc sư Quỳnh Hải Cốc như thế nào?
Song, không một ai biết trong một góc ở phòng đấu giá có hai gã hắc y vệ đang nhìn chằm chằm vào Phó Dịch Hùng, trong mắt lóe lên sát ý lạnh như băng.
– Đem bức tàn đồ này ra bán đấu giá quả nhiên là một ý kiến hay! Qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng thu được những bức tàn đồ khác, không ngờ hôm nay lại có thể phát hiện tung tích của một bức tàn đồ ở hội đấu giá này! Phó Dịch Hùng đó chắc chắn có một bức tàn đồ khác, bằng không thì hắn tuyệt đối sẽ không cố gắng đoạt lấy nó!
Một giọng nói lạnh như băng truyền ra.
– Trước tiên hãy đem tức tin tức này báo cáo lại, hai ngày này, Phó Dịch Hùng chắc chắn sẽ không rời khỏi Bồng Lai tụ địa. Hắn là một dược sư, muốn hành động thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng!
Trong đôi mắt lạnh buốt của nam tử kia lóe lên một tia cơ trí.