Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly lấy túi Càn Khôn ra thì Ngụy Tuấn Trạc cũng phát hiện ra chỗ kì quái, liền nói:
– Không đúng, hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch thì làm sao có thể để trong túi Càn Khôn được?
Túi Càn Khôn này cũng giống như những túi Càn Khôn khác, ai cũng biết là một túi Càn Khôn bình thường chỉ có thể đựng được một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, nhất định không có khả năng chứa được hai trăm vạn. Tuy rằng không phải ai cũng có được túi Càn Khôn nhưng chuyện đó thì ai cũng biết. Mộ Chỉ Ly đưa ra một túi Càn Khôn thì đúng là lạ.
Mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, chuyện này đúng là không thể giải thích nổi. Có thể nào vị công tử này và ông chủ quen biết nên hay người cố ý làm vậy để ép Ngụy Tuấn Trạc? Hoặc trên thực tế vị công tử này không có đủ hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch nên chỉ có thể trả trước một nửa?
Nghe vậy ông chủ liền nhìn Mộ Chỉ Ly, thấy Mộ Chỉ Ly vẫn không có ứng gì, một lúc sau mới giải thích:
– Vị công tử này, đây chính là cực phẩm tinh thạch, chứ không phải là thượng phẩm tinh thạch cho nên có thể đựng đủ trong một túi Càn Khôn.
– Sao có thể như vậy được?
Ngụy Tuấn Trạc mở to hai hai mắt, nam tử này nhìn vậy mà có đến hai vạn cực phẩm tinh thạch sao? Nếu nói hai trăm thượng phẩm tinh thạch thì đã có thể chứng minh được nam nữa này cực kì giàu có rồi, nhưng hai vạn cực phẩm tinh thạch không chỉ chứng minh sự giàu có mà còn chứng minh được cả địa vị của công tử này nữa, nếu là người bình thường thì căn bản không thể có được cực phẩm tinh thạch chứ đừng nói là lấy ra nhiều cực phẩm tinh thạch để mua một bộ trang sức như vậy.
Ngụy Tuấn Trạc giật lấy túi Càn Khôn trong tay ông chủ, nhìn thoáng qua để xác định bên trong có phải là cực phẩm tinh thạch thật hay không, chỉ một lúc sau hắn đứng sững người, chỗ tinh thạch đó đúng là cực phẩm tinh thạch.
Rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn về phía nam tử mặc đồ xanh kia, bàn luận sôi nổi.
Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ngụy Tuấn Trạc một cái:
– Trạc Tuấn Ngụy, đây sẽ là tên mới của ngươi về sau đấy, cái tên cũng không xấu lắm nhỉ?
Lúc này nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy thì Ngụy Tuấn Trạc cũng không dám nói nửa câu. Những gì mà Mộ Chỉ Ly vừa thể hiện ra thì có thể thấy được là thân phận của người này thật không tầm thường chút nào, đến cuối cùng là mình đã đắc tội với nhân vật nào đây?
Mãi đến khi đám người Mộ Chỉ Ly đi khỏi thì lúc này hồn vía của Ngụy Tuấn Trạc mới trở về, lúc này hắn cứ nghĩ đến là thấy sợ, hy vọng nam tử kia ngàn vạn lần đừng ghi hận mình. Nếu sau này hắn về tìm mình để gây chuyện thì đúng là tai họa.
Đi ra khỏi Trân Bảo Các, Mộ Chỉ Ly phát hiện ra ngoài cửa không có bóng dáng Mộ Hàn Mặc, trong mắt hiện lên một vẻ nghi ngờ.
– Mộ Hàn Mặc chạy đâu rồi? Với tính cách của Mộ Hàn Mặc thì sẽ không chạy lung tung đâu.
Đám người Hàn Dĩnh Nhân cũng nhìn về bốn phía nhưng không thấy Mộ Hàn Mặc đâu cả. Thấy vậy Mộ Chỉ Ly liền nhíu mày, nói:
– Chúng ta chia nhau ra đi tìm, ở Tuyệt Tình Cốc tốt xấu lẫn lộn, nếu nó gặp phải rắc rồi thì có thể đã…
Ba người Thiên Nhi gật đầu:
– Được, chúng ta sẽ chia nhau ra tìm ở bốn hướng, một lát nữa bất luận là có tìm được hay không thì đều phải tập trung lại đây, thế nào?
Thiên Nhi nói.
Trong lúc nhất thời, bốn người liền chia nhau ra tìm Mộ Hàn Mặc, tốc độ của Mộ Chỉ Ly rất nhanh, Mộ Hàn Mặc rất quan trọng với nàng. Nếu hôm nay nàng không để Mộ Hàn Mặc đứng ở ngoài thì sẽ không phát sinh chuyện như thế này.
Nghĩ đến đây Mộ Chỉ Ly đột nhiên thấy chán ghét Ngụy Tuấn Trạc, nếu không phải do hắn gây rối thì bọn họ cũng sẽ không ở lại Trân Bảo Các lâu như vậy. Tuy nhiên lúc Mộ Chỉ Ly đi tìm người thì một bóng người xinh đẹp mặc đồ màu đỏ xuất hiện trước mặt nàng, mùi phấn son cực kì nồng đậm xộc vào mũi khiến Mộ Chỉ Ly nhíu mày.
– Công tử, sao lại đi một mình thế này?
Một giọng nói hút hồn truyền vào tai Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly nhìn kỹ lại thì phát hiện ra nữ tử trước mặt chính là người đã đi cùng với Ngụy Tuấn Trạc lúc nãy. Không ngờ là lại gặp mặt ở đây:
– Ta ra ngoài tìm người thôi.
Cổ Vũ Yến mặt tươi cười, quyến rũ nói:
– Công tử muốn tìm người nào? Nếu công tử muốn tìm một mỹ nhân thì trước mặt ngươi đã có một người rồi đấy.
Chỉ có Cổ Vũ Yến mới hiểu rằng gặp Mộ Chỉ Ly ở đây không phải là tình cờ mà là do nàng cố ý đợi ở đây.
Vốn dĩ nàng đứng cách Trân Bảo Các không xa, sau đó nhìn thấy Mộ Chỉ Ly và ba người khác tách nhau ra thì liền giả vờ ngẫu nhiên gặp ở đây. Nam tử anh tuấn cỡ này, lại nhiều tiền thì đúng là mơ ước của nàng.
Nếu có thể ở bên cạnh nam tử này thì nàng thật sự một lòng đi theo hắn. Nàng trở nên như bây giờ cũng là vì tình thế bức bách, nếu không phải vì hoàn cảnh khó khăn của tán tu ở Bồng Lai Bí Cảnh thì nàng cũng sẽ không giống như bây giờ.
Mộ Chỉ Ly tất nhiên có thể hiểu được ý tứ của Cổ Vũ Yến, cũng cảm thấy có chút lúng túng nên nói:
– Cô nương chắc cũng biết ta đã có người yêu nên mong là trong tương lai cô nương có thể tìm thấy một nửa thật tốt của mình. Ta còn có chuyện phải làm nên xin cáo từ.
Vừa dứt lời Mộ Chỉ Ly liền lướt qua người Cổ Vũ Yến.
Mặc dù với hành động của Cổ Vũ Yến thì nàng không thể đồng ý được, nhưng dù sao đều là nữ tử, phần lớn trong lòng nữ tử nếu không suy nghĩ kĩ thì sẽ không nói ra như vậy đâu. Nhưng bây giờ nàng còn vội đi tìm Mộ Hàn Mặc nên tất nhiên là không có thời gian để suy nghĩ chuyện này rồi.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cứ như vậy mà đi thì Cổ Vũ Yến há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng nhìn bóng dáng bước đi rất nhanh của Mộ Chỉ Ly thì nàng cũng không nói được gì. Chỉ là nàng không ngờ được Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, tìm một nửa thật tốt cho mình, cuộc đời này của nàng còn có thể tìm được một nửa thật tốt cho mình hay sao?
Nhất thời Cổ Vũ Yến nhìn về phía Mộ Chỉ Ly với ánh mắt đầy cảm tình. Nàng phiêu bạt ở Bồng Lai Tụ Địa đã lâu, gặp qua không ít nam tử, loại nam tử ghê tởm cỡ nào nàng cũng gặp qua rồi, nhưng chỉ duy nhất người như nam tử áo xanh kia là nàng chưa từng gặp qua.
Phong trần nhiều năm như vậy nên đã sớm quên mất nội tâm của mình, nhưng nhìn theo bóng người mặc đồ xanh kia thì trong lòng nàng không biết tại sao lại dâng lên nhiều cảm xúc như vậy, thái độ của nàng so với lúc trước khác rất nhiều.
Mộ Chỉ Ly căn bản không hề biết được tâm tình của Cổ Vũ Yến, tầm mắt của nàng không ngừng quan sát chung quanh để tìm kiếm bóng dáng Mộ Hàn Mặc. Rốt cuộc Mộ Hàn Mặc đi đến nơi nào? Chung quanh Tuyệt Tình Cốc này tuy rằng có chút náo nhiệt nhưng hình như cũng không có thứ gì đặc biệt để hấp dẫn người khác cả.
Đi được một lúc thì ngay lúc Mộ Chỉ Ly có suy nghĩ phải quay về tập trung với đám người Thiên Nhi, có lẽ bọn họ đã tìm được Mộ Hàn Mặc rồi cũng nên thì khóe mắt đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, ngoài trừ Mộ Hàn Mặc thì còn có thể là ai?
Tuy nhiên lúc này Mộ Hàn Mặc không phải một mình mà bên cạnh hắn còn có mộ nữ tử nữa, nhưng vì khoảng cách quá xa nên Mộ Chỉ Ly không nhìn rõ lắm. Nàng bước nhanh hơn về phía Mộ Hàn Mặc, thế nhưng ngay lúc nàng vừa bước đến thì nữ tử kia cũng rời đi rất nhanh.
Mộ Hàn Mặc tươi cười bước đến trước mặt Mộ Chỉ Ly, khuôm mặt anh tuấn mang theo nhiều áy náy, nói:
– Chỉ Ly tỷ, lúc nãy thấy mọi người ở trong Trân Bảo Các hơi lâu nên đi dạo một chút, không ngờ là tỷ đến tìm đệ.
Nghe Mộ Hàn Mặc nói thì Mộ Chỉ Ly mỉm cười:
– Vùng lân cận Tuyệt Tình Cốc loại người nào cũng có, ngươi nên cẩn thận một chút. Lúc chúng ta đi ra không thấy ngươi thì đã rất lo lắng, giờ ngươi không sao là tốt rồi.
– Ta là một đại nam nhi thì làm sao có chuyện gì được? Tuy nhiên chung quanh đây đúng là náo nhiệt thật.
Mộ Hàn Mặc cười nói, tuy nhiên ánh mắt lại nhìn về hướng khác.
Tất nhiên Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra hành động của Mộ Hàn Mặc nên hỏi:
– Vừa rồi ta thấy bên cạnh ngươi còn có một nữ tử khác, sao lại đi mất rồi?
Mộ Hàn Mặc giật mình, lập tức giải thích:
– Đó là một bằng hữu đệ mới quen nhưng cũng không thân thiết lắm. Đệ nói là có tỷ sắp đến nên nàng ấy liền rời đi.
– Ra là thế.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu.
– Kết giao bằng hữu là chuyện của ngươi, ra sẽ không hỏi đến nữa, lần sau gọi nàng cùng đến chơi đi.
Tuổi của Mộ Hàn Mặc giờ cũng không còn nhỏ nữa, bất luận là mình, Thiên Nhi hay Dĩnh Nhân cũng đều có đôi cả rồi, chỉ còn Mộ Hàn Mặc lẻ bóng, nàng là tỷ tỷ thì tất nhiên là không muốn nhìn thấy cảnh này rồi.
Mặc dù ngày thường Mộ Hàn Mặc không nói gì nhưng trong lòng nàng rất hiểu, nếu Mộ Hàn Mặc có thể tìm được người của lòng mình thì đó là một chuyện tốt. Nàng hy vọng đệ đệ sẽ có được hạnh phúc, vả lại một nam tử như Mộ Hàn Mặc xứng đáng được hạnh phúc mà.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì Mộ Hàn Mặc mỉm cười:
– Ha ha, về rồi nói sau, hôm nay đệ chỉ vừa mới quen thôi.
– Đi thôi, chúng ta mau trở về, bọn Thiên Nhi chắc đang chờ chúng ta đấy.
Quả nhiên khi hai người họ đến trước cửa Trân Bảo Các thì bọn Thiên Nhi và Hàn Dĩnh Nhân đã đứng đó đợi. Nhìn thấy Mộ Hàn Mặc và Mộ Chỉ Ly đi chung thì lúc này bọn họ mới thở ra nhẹ nhõm, Thiên Nhi lên tiếng:
– Hàn Mặc, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta tìm ngươi lâu lắm rồi đấy.
Trong mắt Mộ Hàn Mặc hiện lên vẻ lúng túng, nói:
– Do lúc nãy thấy các ngươi chưa đi ra nên đi dạo một chút cho đỡ buồn, không ngờ là lại làm cho các ngươi lo lắng, thật có lỗi.
Thiên Nhi liếc Mộ Hàn Mặc một cái, nói:
– Ngươi bây giờ cũng biết nói như vậy à?
Thiên Nhi ở cùng Mộ Hàn Mặc đã lâu nên sớm xem hắn là đệ đệ của mình, nhìn thấy Mộ Hàn Mặc tự nhiên ăn nói chừng mực như vậy thì liền tức giận.
– Hắc hắc, ta chỉ đùa thôi mà. Sao các ngươi lại nổi giận với ta chứ?
Mộ Hàn Mặc tất nhiên là hiểu được ý tứ của Thiên Nhi, lập tức cười nói:
– Lúc nãy các ngươi mua được gì ở Trân Bảo Các vậy? Sao đi lâu như vậy mới ra?
Nghe Mộ Hàn Mặc hỏi thì Hàn Dĩnh Nhân trả lời:
– Lúc nãy ngươi không vào là đã bỏ lỡ mất một hồi náo nhiệt rồi. Ngươi không biết tẩu tẩu ở bên trong khí phách nhường nào đâu. Chính xác là vung tiền như rác vì Thiên Nhi, mua rất nhiều châu báu ở Trân Bảo Các về.
Nghe vậy Mộ Hàn Mặc nhướng mày lên, có chút hứng thú nhìn Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi, nói:
– Không ngờ là các ngươi lại có tình ý với nhau như vậy đấy. Không biết là Hàn Đại Ca và Dật Thần ca đã biết chuyện này chưa nhỉ?
– Bây giờ ta đang là nam nhân chân chính nên ngươi đừng nói lung tung.
Mộ Chỉ Ly ra vẻ đứng đắn nói, tuy nhiên đáy mắt của nàng cũng hiện lên một tia vui vẻ.
– Chuyện trong Trân Bảo Các cũng thú vị quá nhỉ, vì mỹ nữ mà vung tiền như rác, nếu truyền ra ngoài chắc cũng là một giai thoại à.
Mộ Hàn Mặc trầm giọng xuống, ánh mắt của Mộ Chỉ Ly cũng thay đổi vài phần, trong lòng đã có tính toán.
– Chuyện vung tiền như rác xưa nay không hề xấu, bất quá nếu ngươi biết tẩu tẩu rốt cuộc đã chi ra bao nhiêu tiền thì sẽ thấy hoảng sợ đấy.
Hàn Dĩnh Nhân không khỏi cảm khái nói, cho tới bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy bỏ ra hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để mua một bộ trang sức thì đúng là xa xỉ.
– Hết bao nhiêu tiền?
Mộ Hàn Mặc liền hỏi, bây giờ tài sản của Mộ Chỉ Ly rất nhiều nên dùng một ít cũng không thành vấn đề.
– Hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch.
Hàn Dĩnh Nhân nói.
– Này, là hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch à?
Mộ Hàn Mặc cười nói nhưng ngay sau đó hắn liền đột nhiên mở to hai mắt:
– Ngươi nói cái gì? Hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch? Thật hay đùa vậy?
– Ta nói dối ngươi để làm gì? Lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy đấy.
Hàn Dĩnh Nhan nhìn thấy bộ dạng đó của Mộ Hàn Mặc thì liền phì cười, lúc nãy làm cho hắn dửng dưng thì bây giờ lại khiến hắn bị sốc.
Mộ Hàn Mặc đờ đẫn quay đầu lại nhìn Mộ Chỉ Ly:
– Chỉ Ly tỷ, đúng là tỷ bỏ ra hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để mua một bộ trang sức sao?
Mộ Chỉ Ly cười gật đầu:
– Ây da, các ngươi đừng cảm thấy là ta coi tiền như rác. Nếu không phải bởi vì bộ trang sức này có một tác dụng khác thì ta cũng không thể mua với cái giá đó đâu.
Mặc dù có thể lấy ra hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch nhưng không thể dùng lung tung được.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì lúc này đám người Mộ Hàn Mặc mới yên lòng, nếu thật sự Mộ Chỉ Ly cứ làm với những lý do vớ vẩn thì đúng là sẽ sớm phá sản mất. Tuy nhiên nếu nàng đã nói như vậy thì chắc chắn là đã có quyết định của riêng mình.
Hàn Dĩnh Nhân nhìn về phía Bạch Thừa Duẫn, lúc nãy Bạch Thừa Duẫn đã cảm thấy tẩu tẩu làm như vậy là có nguyên nhân, hiện tại thì đúng như vậy. Lại nói tiếp, vẫn là Bạch Thừa Duẫn nhìn thấu mọi chuyện, từ đầu đến cuối hắn không nói câu gì, cho dù lúc Mộ Chỉ Ly vung tiền như rác thì hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì cả.
Bởi vì đối với tính cách của biểu muội thì hắn cũng hiểu, thời gian dài qua chưa khi nào bọn họ thấy Mộ Chỉ Ly làm việc bất lợi cả. Cho dù rời khỏi Thiên Âm Môn rồi ở lại trong Huyết sắc địa ngục phát triển thì đã tốt hơn so với lúc ở Thiên Âm Môn rất nhiều.
– Cái gì mà có thể dùng hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để đổi vậy?
Mộ Hàn Mặc không khỏi tò mò.
Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi liếc nhìn nhau, hiểu ý:
– Nếu dùng tốt cái này thì trong lương lai sẽ có khả năng vượt qua giá trị hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đấy.
Nếu lúc nãy Mộ Hàn Mặc ngạc nhiên vì chuyện chi ra hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch thì bây giờ nghe Mộ Chỉ Ly nới hắn lại càng sốc hơn:
– Gấp hơn nhiều lần sao?
– Bây giờ cũng không nói trước được, đến lúc đó các ngươi sẽ khắc biết, chúng ta cứ về trước đi.
Mộ Chỉ Ly nói, nhóm người bọn họ đứng ở ngã tư đường này đúng là gây sự chú ý của mọi người.
Đợi đến lúc mọi người trở về Vạn Đan Các thì Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi liền về phòng, đối với Trấn điếm chi bảo vừa mới bỏ ra hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để mua này bọn họ cũng rất tò mò.
– Thiên Nhi, cái vòng cổ này là vật chứa đựng không gian sao? So với túi Càn Khôn là lớn hay nhỏ?
Mộ Chỉ Ly hỏi.
Thiên Nhi do dự một lúc rồi nói:
– Lúc trước ta chỉ cảm giác được vòng cổ này có chứa đựng không gian, tuy nhiên cũng không biết phạm vi không gian trong đó như thế nào. Thứ này với túi Càn Khôn nhất định khác nhau. Túi Càn Khôn thì ai cũng có thể mở ra được, nhưng hình như vòng cổ này chỉ có một người mở được. Chuyện này đồng nghĩa với việc chỉ có một người dùng được, những người khác không thể dùng.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một vẻ hứng thú:
– Như vậy thì rất tốt, như vậy cho dù có bị người khác cướp đi thì những thứ trong đó người khác cũng không có cách nào lấy ra được.
Thứ này chắc chắn là rất thú vị với tu luyện giả, bình thường túi Càn Khôn để trên người rất dễ bị lấy mất.
– Để ta mở nó ra nhé?
Thiên Nhi cất tiếng nói.
Ánh mắt nhìn sang dò hỏi, Mộ Chỉ Ly cười nói:
– Cái vòng cổ này vốn là tặng cho ngươi, không phải ngươi mở thì ai mở nữa đây?
Thiên Nhi mỉm cười, ngay sau đó liền mở vòng cổ có chứa không gian ra, vừa mở ra thì trong mặt Thiên Nhi liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
– Vật chứa không gian này còn lớn hơn túi Càn Khôn gấp mấy lần đấy, trong túi Càn Khôn chỉ có một sức chứa một phòng, chi dù là túi Càn Khôn tốt hơn thì cũng chỉ chứa được hai phòng thôi, còn nơi này có không gian là mười phòng lớn.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến, đây đúng là vật chứa không gian lỡn nhất mà họ nhìn thấy, đương nhiên là vật này không thể đánh đồng với trụ sở bí mật được. Nói trụ sở bí mật là vật chứa không gian lớn nhất vì nó có thể chứa đựng được một thế giới to lớn.
– Thiên Nhi, ngươi thử xem có thể nhìn thấu không gian trong vòng cổ này được không đi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, Thiên Nhi vốn là luyện khí sư nên đối với đồ vật đó rất mẫn cảm. Từ lúc Thiên Nhi tiếp xúc với Trấn điếm chi bảo thì liền phát hiện ra sự siêu phàm trong đó. Trên thực tế thì ngoài Liễu Thiên Sát thời cổ giới và truyền thừa chi giới của Hàn Như Liệt thì đúng là nàng chưa từng gặp qua trang sức có chứa đựng không gian.
Thiên Nhi khẽ gật đầu:
– Nói vậy thì chế tạo ra bộ trang sức này nhất định là một luyện khí sư có tay nghề cực kì cao, sở dĩ bán với giá cao như vậy chắc hắn biết nhất định sẽ có một luyện khí sư chịu chi ra một khoản tiền lớn để mua nó. Chỉ có luyện khí sư mới hiểu được giá trị của tay nghề này, nếu chúng ta có thể nghiên cứu ra điểm này thì sau này có thể làm ra những đồ vật chứa đựng không gian khác, so với việc dùng đến túi Càn Khôn thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hình như nghĩ đến cảnh trong tương lai thì ánh mắt Thiên Nhi hiện lên sự vui mừng, lúc này Mộ Chỉ Ly nói:
– Thiên Nhi, nếu về phương diện không gian có gì không hiểu thì cứ hỏi ta.
Thiên phú của nàng chính là không gian nên đối với loại vật chứa không gian này tất nhiên là có hiểu biết, tuy nhiên về luyện khí thì nàng dốt đặc cán mai.