Trải qua một phen đánh nhau thì Mộ Chỉ Ly cũng biết được vài phần thực lực của Lí Tiêu, lúc nàng thi triển tuyệt chiêu Cường Long Ngao Thiên thì thực lực của nàng cũng không hề kém Lí Tiêu. Lúc trước vì thực lực bị suy yếu nên trong một thời gian dài nàng và bọn Mộ Dật Thần bị rơi vào tình huống bị động, nhưng bây giờ đã khôi phục được sức lực thì nàng có cảm giác cực tốt.
Lí Tiêu nhìn thấy gương mặt tươi cười của Mộ Chỉ Ly thì không biết tại sao trong lòng dấy lên một sự lo lắng, theo lý thuyết mà nói thì thực lực của hắn so với Mộ Chỉ Ly mạnh hơn thì chắc chắn không thể sinh ra loại cảm xúc như vậy được, nhưng nó vẫn xuất hiện mà xuất hiện một cách nồng đậm.
Một lúc sau, Mộ Chỉ Ly tiếp tục tập kich về phía Lí Tiêu, kiếm ý sắc bén từ thanh vị ương kiếm bắn ra, kim sắc thiên lực trong nháy mắt từ thân kiếm biến thành kiếm quang dài hơn mười trượng hung hăng đâm về phía Lí Tiêu.
Lúc kiếm ý sắc bén mạnh mẽ kia bùng nổ thì cây cối xung quanh đều bị ảnh hưởng bởi kiếm ý mà bị gãy hết, trong phạm vi hơn mười dặm đều nhanh chóng ngã rụi để lộ ra hai con người.
Triệu Hữu Minh thấy uy lực của kiếm Mộ Chỉ Ly bạo phát thì trong mắt hiện lên sự chấn động không hề nhẹ, uy lực của một kiếm này mà một tu luyện giả Nguyên Anh cảnh có thể thi triển được sao? Chỉ mới ảnh hưởng của nó mà đã mạnh như vậy thì một chiêu của nó sẽ mạnh đến nhường nào đây?
Sắc mặt Lí Tiêu cũng trở nên nghiêm trọng, lúc này hắn bắt đầu hiểu được nữ tử trước mặt không phải là một tu luyện giả Nguyên Anh Cảnh bình thường vì không có tu luyện giả Nguyên Anh Cảnh nào lại có thực lực mạnh như vậy cả.
Thiên lực cuồn cuộn được rút ra không ngừng từ trong đan điền Lí Tiêu rồi rót vào trong Li Long Đao, nhất thời đao ý cũng từ trong Li Long Đao bay ra, đảo ngược một vòng rồi chém thẳng về phía Mộ Chỉ Ly.
Một đao, một kiếm chạm vào nhau giữa không trung tạo ra một tiếng động thật lớn khiến màng nhĩ của hai người đau nhức.
Ầm!
Đùng đùng đùng!
Từng tiếng nổ mạnh phát ra từ hai người, vốn dĩ mặt đất bằng phẳng nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện vô số ổ gà, cát đá màu máu bay lên, mùi máu tươi cũng phát ra nồng nặc bay vào mũi mọi người, thậm chí máu tươi dưới lòng đất cũng bắn ra tứ phía.
Triệu Hữu Minh vội vàng bay về phía sau, cũng may tốc độ phản ứng của hắn nhanh, nhận thấy tình huống bất thường thì liền rời đi, nếu không thì không biết bây giờ sẽ gặp phải chuyện gì nữa. Đứng ở xa nhìn hai người giao chiến thì Triệu Hữu Minh thầm than trong lòng: nữ tử này đúng là mạnh mẽ, cấp bậc chiến đấu lại có thể mạnh như vậy, không biết môn phái nào lại có đệ tử nhân tài như vậy.
Tiếng nổ không dứt bên tai, sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn bình thản như trước, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc, thiên lực mênh mông trong cơ thể tiếp tục đâm một kiếm về phía Lí Tiêu.
Tốc độ của Lí Tiêu cũng không chậm, nghiêng người cản một kiếm nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên trợn tròn mắt, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ không tin được.
Máu tươi tràn ra từ khóe miệng Lí Tiêu, còn ở ngực hắn thì có một thanh kiếm màu vàng đâm xuyên qua ngực. Điều làm cho người ta khó có thể tin được chính là kim kiếm kia sau khi đâm xuyên qua ngực hắn thì dần hóa thành bột phấn, nhanh chóng biến mất…
Mộ Chỉ Ly chậm rãi thu hồi Vị Ương Kiếm, tâm thần khẽ động, Vị Ương Kiếm dần dần biến mất khỏi tay nàng, nhìn thấy Lí Tiêu bị trọng thương trước mặt thì khóe miệng nàng nở một nụ cười tươi, xem ra thực lực của nàng tiến bộ không ít.
– Kim khí thiên phú đệ tam trọng…
Lí Tiêu kinh ngạc nói, tay phải ôm lấy vết thương ở ngực, khuôn mặt đầy vẻ chấn động.
Nữ tử trẻ tuổi trước mặt này thực lực cũng chỉ Nguyên Anh Cảnh thôi, phải biết rằng tu luyện giả phải đạt đến Trúc Cơ Cảnh thì mới có thể lĩnh ngộ được quy luật thiên đạo. Nói chung tu vi như vậy có thể lĩnh ngộ đến nhị trọng đã là thiên phú hơn người rồi, vậy mà nữ tử này lại đạt đến tam trọng, chuyện này sao có thể?
Đúng là không thể ngờ được, trong một phút chưa sẵn sàng đã bị một kiếm của nữ tử kia đâm trúng. Kim khí thiên phú lĩnh ngộ đệ tam trọng lại có thể tan biến mất, Mộ Chỉ Ly đúng là đã dùng mũi kiếm kia biến thành kim thiết, trong lúc hắn không kịp đề phòng đã đâm vào ngực hắn.
– Ngươi đã thua.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên, cũng không vì vậy mà quá vui vẻ. Chỉ thấy Mộ Chỉ Ly giơ bàn tay trắng nõn lên, Lí Tiêu liền biến mất tại chỗ.
Triệu Hữu Minh nhìn thấy Lí Tiêu biến mất như vậy không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, hắn chỉ nhìn thấy nữ tử này vung tay lên và Lí Tiêu liền biến mất không còn dấu vết. Làm sao mà Lí Tiêu lại biến mất như vậy? Chuyện này đúng là kì lạ.
Nghĩ đến đây Triệu Hữu Minh nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, hắn cũng không muốn mình trở thành oan hồn tiếp theo.
Tuy nhiên ngay sau đó Mộ Chỉ Ly đột ngột xuất hiện trước mặt Triệu Hữu Minh, chặn đường hắn. Lúc nàng đánh nhau với Lí Tiêu thì đã chú ý đến Triệu Hữu Minh, bất luận thế nào thì nàng cũng không thể để cho Triệu Hữu Minh rời đi, nếu không chỗ của nàng sẽ bị bại lộ ra bên ngoài.
– Cô nương, chuyện này tôi tuyệt đối không nói ra, mong cô nương giơ cao đánh khẽ.
Triệu Hữu Minh ôm quyền nói, trên mặt khó nén sự sợ hãi.
Hắn không sợ đối đầu với những tu luyện giả có thực lực mạnh, nhưng với nữ tử khủng bố trước mặt này thì người bình thường vốn không thể lý giải được, không hiểu tại sao tay mình đột nhiên lại không có cảm giác, vì sao cơ thể của Lí Tiêu lại biến mất. Nghĩ đến tất cả chuyện này trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi.
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly lại cười nhạt, nói:
– Lúc ngươi đuổi theo ta thì nên nghĩ đến hậu quả này, còn bây giờ thì quá muộn rồi.
Vừa dứt lời trong mắt Mộ Chỉ Ly liền có một tia máu đột nhiên bắn vọt vào trong mắt Triệu Hữu Minh. Cùng với tiếng la hét thảm thiết của Triệu Hữu Minh thì cơ thể hắn cũng hoàn toàn biến mất trong Huyết sắc địa ngục.
Sau khi giải quyết xong hai người thì Mộ Chỉ Ly phát hiện ra có một tiếng động vang lên cách đó không xa đang tiến rất nhanh vào bên trong này. Chắc hẳn lúc nãy bọn họ đánh nhau đã tạo nên tiếng động khiến không ít người chú ý đến, những người khác đã bị âm thanh đánh nhau lúc nãy hấp dẫn.
Mộ Chỉ Ly vừa rời đi không bao lâu thì đã có mấy bóng người xuất hiện tại chỗ nàng vừa đánh nhau lúc nãy.
Sở Lê Hiên nhìn thấy đống hỗn độn trước mặt thì trong mắt hiện lên vẻ khiếρ sợ, thản nhiên nói:
– Hai người vừa đánh nhau lúc nãy thực lực hẳn không yếu, ít nhất đều ở tu vi Hoa Thân Cảnh trung kì. Nhìn cảnh này thì ngay cả tu luyện giả tu vi Hóa Thân Cảnh cũng không phải đối thủ của nàng, mọi người nên cẩn thận. Truyền lệnh của ta, nếu phát hiện ra cô gái kia thì đừng đuổi theo, lập tức phóng đạn tín hiệu, đơn độc đấu sẽ nguy hiểm rất lớn.
– Vâng!
Nếu Mộ Chỉ Ly ở đây chắc chắn sẽ bị sốc với Sở Lê Hiên, hắn lại có thể nhanh chóng phân tích ra tu vi của bọn họ như vậy, nếu là người bình thường thì không có khả năng phán đoán đến vậy.
Thời gian sau đó Mộ Chỉ Ly liên tục bị đuổi giết, nhưng khác với lúc trước nàng bắt đầu tìm kiếm những người đơn lẻ, đội ngũ chỉ có một, hai người chính là mục tiêu của nàng, hễ cứ phát hiện ra tu luyện giả như vậy thì đều bị nàng bắt vào trong căn cứ bí mật.
Căn cứ bí mật lúc này đã náo nhiệt hơn lúc trước rất nhiều, Hàn Dĩnh Nhân, Bạch Thừa Duẫn cùng với Mộ Hàn Mặc nhiều ngày qua không được nghỉ ngơi vì không biết lúc nào sẽ có thêm tu luyện giả bị Mộ Chỉ Ly bí mật đưa vào căn cứ.
Lúc có tu luyện giả mới đưa vào thì Hàn Dĩnh Nhân sẽ khiến cho bọn họ hôn mê trước để tránh phiền toái, đương nhiên lúc có nhiều tu luyện giả thì bọn họ sẽ đưa mấy tu luyện giả đó vào trong túi Càn Khôn.
– Mấy ngày nay chị dâu thu hoạch được cũng không nhỏ à. Mấy tu luyện giả đó thực lực cũng mạnh thế nhưng đều bị chị dâu giải quyết hết, chuyện này đúng là…
Hàn Dĩnh Nhân cảm khái nói.
Bạch Thừa Duẫn khẽ gật đầu, trên mặt Tuấn Dật cũng hiện lên vẻ kính nể, nói:
– Thực lực của Mộ Chỉ Ly đúng là rất mạnh, trong tình huống bị hai môn phái đuổi giết mà còn có thể một mình phản công lại, đây không phải là việc mà tâm trí của một người bình thường có thể làm được.
Mộ Hàn Mặc nhìn lại mấy tu luyện giả mới, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào, cho đến nay hắn biết Chỉ Ly cực kì mạnh mẽ, đến bây giờ thì loại chuyện này không phải là lần đầu tiên nàng trải qua, nếu không thì không thể có một cái đầu lạnh như vậy được.
Lúc mọi người đang nói chuyện thì một bóng người lại xuất hiện trước mặt bọn họ, Hàn Dĩnh Nhân gần như không hề nghĩ ngợi mà liền chuẩn bị dùng thuốc mê.
– Từ từ, là ta.
Mộ Chỉ Ly vội lên tiếng, bất lực nhìn thấy thuốc mê rắc đầy người mình và đầy trên mặt đất.
Lúc Hàn Dĩnh Nhân nghe thấy giọng nói quen thuộc thì đã nhận ra người đến là Mộ Chỉ Ly nhưng lúc ấy việc đã làm muốn thu hồi cũng không kịp:
– Ai da, ta…
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng ăn giải dược nên lúc này mới không bị bất tỉnh, nhìn vẻ mặt hối lỗi của Hàn Dĩnh Nhân thì nàng bật cười thành tiếng:
– Dĩnh Nhân, dùng thuốc mê này cũng phải nhìn người chứ, ta thấy nếu không phải ta đến đây trước thì đến lúc bọn Hàn Như Liệt tới đây sợ là cũng bị ngươi làm cho bất tỉnh luôn.
Hàn Dĩnh Nhân thè lưỡi, lúng túng nói:
– Mấy ngày nay ta vẫn làm việc này nên thành thói quen, không hề nghĩ ngợi gì mà cứ làm, thật là…
Bạch Thừa Duẫn cũng buồn cười, vội hỏi:
– Chỉ Ly, ngươi không sao chứ? Tình hình trong Huyết sắc địa ngục bây giờ ra sao rồi, có cần chúng ta đi ra ngoài hỗ trợ không?
Mộ Chỉ Ly lắc đầu, cười thoải mái, nói:
– Thuốc mê này là do ta chế tạo nên đối với ta không có vấn đề gì cả. Các người hãy cứ ở lại căn cứ bí mật đi, lúc trước đó có hai môn phái đuổi giết ta, một khi các ngươi xuất hiện, đột nhiên xuất hiện gương mặt mới có thể khiến cho bọn họ hoài nghĩ, đến lúc đó các ngươi cũng bị đuổi giết thì gay to.
– Bằng không thì thế này, bây giờ ngươi cứ ở lại trong căn cứ bí mật, không cần đi ra ngoài nữa. Như vậy sẽ tránh được nguy hiểm bên ngoài, ta đã đồng ý với muội phu là chăm sóc cho ngươi, không để cho ngươi gặp phải chuyện gì cả.
Bạch Thừa Duẫn chậm rãi nói, ánh mắt lúc đó đầy sự lo lắng. Vốn chỉ có Sất Trá Điện và Huyết Khấp Minh đuổi bắt nàng thôi, nhưng đệ tử của hai môn phái cứ liên tục biến mất thì cái này không còn là đuổi bắt nữa mà là đuổi giết. Mộ Chỉ Ly cười hiền, thản nhiên nói:
– Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không gặp phải chuyện xấu gì đây. Mặc dù tu luyện giả của hai môn phái kia đều đuổi giết ta nhưng đối một người, một mục tiêu nhỏ thì bọn họ muốn tìm ta cũng không dễ. Huống chi nếu ta gặp địch thủ mà không thể đánh lại thì cũng có thể nhanh chóng bỏ chạy, không cần lo lắng.
Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy vẻ tự tin của Mộ Chỉ Ly thì vốn muốn nói vài lời khuyên bảo giờ cũng phải nuốt xuống. Sống chung với nhau lâu như vậy hắn đối với tính cách của muội muội chắc chắn cũng hiểu, nếu ý nàng đã quyết thì hắn cũng không cần phải khuyên giải nhiều làm gì.
– Tỷ, bây giờ tỷ về đây thì bên ngoài không phải sẽ rất khó khăn khi đối phó với địch thủ sao?
Mộ Hàn Mặc hỏi.
Mộ Chỉ Ly khoát tay nói:
– Không phải, bên ngoài tạm thời an toàn cho nên ta vào đây để nhiếρ hồn những tu luyện giả đem vào lúc trước, đợi thương thế bọn họ lành lại thì các ngươi bắt đầu dẫn bọn hắn tiến hành việc huấn luyện và tu luyện đi.
Nghe vây Mộ Hàn Mặc nghi ngờ hỏi:
– Huấn luyện bọn họ? Với thực lực của chúng ta thì làm sao huấn luyện được bọn họ?
Để huấn luyện bọn họ chúng ta còn yếu lắm…
Hàn Dĩnh Nhân và Bạch Thừa Duẫn tuy rằng chưa hỏi ra miệng nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ nghi hoặc. Bất luận là thực lực hay kinh nghiệm thì so ra bọn họ đều kém hơn tu luyện giả, vậy thì làm sao huấn luyện họ được?
Mộ Chỉ Ly lại cười, nói:
– Ta không phải muốn các ngươi huấn luyện bọn họ chiến đấu, với kinh nghiệm chiến đấu thì nhất định là bọn họ có không ít rồi, ta muốn các ngươi huấn luyện cho bọn họ khả năng hợp tác tập thể.
Sau này chúng ta có cơ hội sẽ lấy bọn họ gây dựng thế lực, có bọn họ tương trợ thì nhất định phối hợp sẽ rất tốt, vả lại phải có tính phục tùng tuyệt đối nữa. Đương nhiên nếu như có người không chịu nghe lời thì liền giết đi.
Dứt lời, trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua một tia kiên quyết, tàn nhẫn, giết gà dọa khỉ là thủ đoạn rất cần thiết trong nhiều thời điểm.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì ba người lúc này mới hiểu được vài phần, Hàn Dĩnh Nhân hỏi:
– Chúng ta phải bồi dưỡng năng lực hợp tác tập thể của bọn họ như thế nào đây?
Tính phục tùng này cũng không tồi nhưng hợp tác tập thể không phải là chuyện dễ.
Đối với việc này Mộ Chỉ Ly đã sớm có tính toán, nhất thời cười nói:
– Yên tâm đi, ta đã nghĩ ra cách rồi, ta sẽ nói sơ qua cho các ngươi rồi có cơ hội hãy tiến hành huấn luyện.
Bây giờ trên người những tu luyện giả kia đều bị trọng thương, cho dù có nàng điều trị nhưng muốn hồi phục thì nhất định cần thời gian.
Sau khi nói xong tất cả thì Mộ Chỉ Ly cũng không lãng phí thời gian mà đi rất nhanh đến phía các tu luyện giả khác, tiến hành nhiếρ hồn từng người một. Trong lúc họ bị trọng thương và hôn mê thì tiến hành nhiếρ hồn với bọn họ rất đơn giản.
Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly lần lượt tiến hành nhiếρ hồn, sau khi nhiếρ hồn thành công thì tiện thể đưa cho bọn họ thuốc giải, dù sao sau khi nhiếρ hồn thì cũng không có ảnh hưởng đến việc bất tỉnh.
Nhìn hơn hai mươi người trước mặt, Mộ Chỉ Ly rất hài lòng. Nếu hơn hai mươi người này đều biến thành như nàng nói thì sẽ có rất nhiều chuyện có thể bắt đầu làm. Dù sao những người này cũng không phải là tu luyện giả bình thường mà đều là người nổi bật trong các môn phái.
Sau khi Bùi Ý dần tỉnh lại thì không khỏi choáng vàng đầu óc, nhưng khi hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trước mặt thì trong mắt liền hiện lên sự cảnh giác, vội vỗ vỗ Tần Lai bên cạnh, Tần Lai sau khi tỉnh dậy cũng rất cảnh giác khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly.
Cùng lúc đó những tu luyện giả khác cũng đều tỉnh lại, nhất thời nhìn về phía Mộ Chỉ Ly với khuôn mặt đầy vẻ oán hận, không ít người nắm chặt vũ khí trong tay muốn đối phó với Mộ Chỉ Ly nhưng trên người đang bị trọng thương khiến cho bọn họ bắt đầu do dự.
Mọi người nhìn thấy vết thương trên người mình đã được băng bó, trong lòng nghi ngờ không thôi. Bọn họ vốn tưởng sẽ bị Mộ Chỉ Ly chém giết, không nghĩ là bây giờ vẫn còn sống, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
Nhất là thấy hoặc đồng môn sư huynh, sư đệ ở bên cạnh, hoặc là tu luyện giả Huyết Khấp Minh thì trong mắt càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên hơn. Thế những có nhiều người bị bắt đến đây thì thực lực của nữ tử này đúng là khủng bố. Hơn nữa nơi này là nơi nào? Rõ ràng không phải là Huyết sắc địa ngục.
Mộ Chỉ Ly nhìn toàn bộ phản ứng của mọi người, sắc mặt bình thản, nói:
– Để ta giải đáp nghi ngờ của các ngươi trước, điều đầu tiên ta muốn nói là bây giờ các ngươi đã bị ta không chế, thuận ta thì sống, chống ta thì chết, nếu các ngươi muốn chống đối lại ta thì người chết đầu tiên chính là các ngươi.
Vừa dứt lời thì một gã tu luyện giả liền tức giận nói:
– Nực cười, người nghĩ là bọn ta sẽ tin sao? Ngươi nghĩ rằng bọn ta là kẻ ngốc sao?
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly khẽ nhướng mày, nhìn tên tu luyện giả kia, thản nhiên nói:
– Nếu như ngươi không tin thì có thể thử một lần, chẳng qua cái giá phải trả chính là tính mạng của ngươi.
Lời nói của Mộ Chỉ Ly cũng không làm cho tên tu luyện giả kia trở nên cảnh giác, chỉ thấy hắn cầm vũ khí đánh về phía Mộ Chỉ Ly. Nhìn thấy tên tu luyện giả kia nhanh chóng tiến về phía mình thì đôi mắt sáng như sao của Mộ Chỉ Ly hiện lên màu tàn nhẫn.
Vừa mới di chuyển thì tên tu luyện giả kia liền ngã lăn xuống giữa đường, đầu nổ tung, máu tươi và óc nhất thời bắn ra bốn phía, rơi vào mắt mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Mộ Chỉ Ly không chút dao động, nói:
– Nếu các ngươi ai còn không tin thì có thể tử thêm một lần nữa. Hễ trong đầu các ngươi xuất hiện suy nghĩ có hại cho ta thì chính các người sẽ là người ngã xuống đầu tiên. Đây là lần cuối cùng ta khuyên các ngươi, các ngươi hãy tự mình lo liệu đi.
– Ngươi bắt chúng ta về đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Bùi Ý vội hỏi, hắn càng ngày càng thấy nữ tử này khó hiểu, cả người nàng hầu như đều là bí mật, đến ngay cả thủ đoạn này cũng cực kì quỷ dị.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười, dáng dấp đẹp như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ trần nhưng lúc này lại khiến cho trái tim mọi người thấy lạnh trong người, hiện giờ tính mạng của bọn họ đã bị khống chế, cảm giác này không dễ chịu chút nào.
– Hỏi rất hay, ta bắt các ngươi đến đây, các ngươi sẽ là người của ta, sau này phải nghe ta chỉ huy. Tất nhiên ta sẽ cũng cấp cho các ngươi điều kiện tu luyện, bất luận là đan dược hay tinh thạch. Hoặc là các ngươi sẽ được phát triển thành một thế lực mới, hoặc là các ngươi có thể trở thành một môn phái rồi vùng lên, nhưng các ngươi, trước hết phải là người ở đây. Trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự tự tin, bộ dạng thể hiện rất thuyết phục.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì mọi người giật mình, nữ tử này lại có khát vọng to lớn như vậy sao?