– Linh San à! Thời gian qua, lúc ta bế quan, tính tình của con đã thay đổi rất nhiều, rốt cuộc là ai đã dạy con ngang tàng xấc xược như vậy?
Lúc này, vẻ yêu thương trong mắt Cổ Ngữ Dung đã thay đổi, bà rất nuông chiều Linh San, nếu Linh San chỉ phạm chút lỗi nhỏ ngược lại cũng không sao, nhưng hiện tại tính tình Linh San đã không còn giống như lúc xưa nữa. Mặc dù tuổi nó không còn nhỏ nhít gì nữa, nhưng hành động lại luôn lỗ mãng như vậy, xem ra lúc trước bà nuông chiều Linh San như thế thật sự là một sai lầm, sau này bà tuyệt đối sẽ không tiếp tục sai lầm như thế nữa.
Nghe Cổ Ngữ Dung khiển trách mình, Mạc Linh San cúi đầu, nói lí nhí:
– Bà bà à! Con chỉ là…
– Đừng ở đó nói chỉ là! Bắt đầu từ hôm nay, con hãy ở lại Lưu Ly Viện cùng với những đệ tử khác phụ trách việc chăm sóc dược thảo, con không còn bất cứ quyền lợi nào khác nữa, có nghe hay không?
Cổ Ngữ Dung lớn tiếng nói, tuổi tác của bộ xương già bà đã không còn nhỏ nữa rồi, bà cũng không biết mình còn sống được bao nhiêu năm nữa.
Với tính tình hôm nay của Mạc Linh San, về sau không biết là nó sẽ đắc tội bao nhiêu người. Nếu có một ngày bà cưỡi hạc về tây thiên, chỉ sợ không có mình che chở thì nha đầu này có thể yên ổn sống được bao lâu đây?
Lần này, Mạc Linh San thật sự luống cuống, vội hỏi:
– Bà bà à! Linh San biết sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa đâu, người đừng cách chức Linh San mà!
– Ta đã nói con thế nào và con đã làm gì? Nếu có bất cứ lời dị nghị nào khác nữa, ta sẽ đuổi con đi đến một nơi vắng vẻ hơn!
Giọng nói lạnh như băng ngàn năm truyền vào tai của Mạc Linh San, sắc mặt nàng ta nhất thời trắng bệch.
Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ bà bà hiền từ của mình lại vì một cô gái xa lạ mà đối xử với mình như thế, nàng ta lại càng căm hận Mộ Chỉ Ly hơn! Mạc Linh San dùng ánh mắt hung tợn nhìn Mộ Chỉ Ly, âm thầm nói:
– Sau này, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến cho Mộ Chỉ Ly ngươi trả giá thật lớn!
Mộ Chỉ Ly cũng vô cùng ngạc nhiên, từ thái độ của Cổ Ngữ Dung đối với Mạc Linh San lúc trước, nàng có thể nhìn ra được Cổ Ngữ Dung cực kỳ sủng ái Mạc Linh San, nhưng quyết định hiện tại của bà ta có chút kỳ quái. Cùng lúc đó, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt chất chứa nghìn vạn thanh đao của mạc Linh San đang nhìn chằm chằm mình, nhưng nàng chả thèm quan tâm đến.
– Mấy ngày nữa chính là thời gian Thiên Âm Phái đến Huyết Sắc Địa Ngục lịch lãm, nếu như ngươi có thể giúp ta trồng được Hoa Vi Thảo thì trong danh sách lần này sẽ có thêm ngươi, thế nào?
Cổ Ngữ Dung chậm rãi nói.
Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, cho tới tận bây giờ, nàng cũng chưa từng nghe nói qua về Huyết Sắc Địa Ngục, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Cổ Ngữ Dung thì chỗ này chắc chắc không tệ, bằng không thì bà ta cũng sẽ không ung dung dùng nó làm điều kiện trao đổi như vậy.
Vừa đúng lúc, mấy ngày nay nàng vẫn luôn tìm cơ hội rời khỏi Thiên Âm Môn, mà vừa vặn cơ hội này cũng không tệ. Mộ Chỉ Ly do dự một lúc rồi gật đầu ưng thuận:
– Ta đáp ứng bà.
Khóe miệng Cổ Ngữ Dung khẽ nhấc lên một nụ cười, chợt lấy ra một tấm lệnh bài, giao cho Mộ Chỉ Ly, sau đó nói:
– Nếu ngươi có thể thành công trồng được Hoa Vi Thảo thì hãy cầm ngọc bội này đến Nguyệt Minh Viện tìm ta là được. Ta không cần ngươi trồng đến trưởng thành, mà chỉ cần ngươi trồng thành công mầm non thì có thể đến tìm ta. Một tháng sau chính là ngày Huyết Sắc lịch lãm, ngươi hãy nắm chắc thời gian.
Nhìn ngọc bội trong tay, trong ánh mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kiên định, gật đầu đáp:
– Bà yên tâm đi, ta nhất định sẽ trồng được.
Có căn cứ bí mật, đừng nói là một tháng, chỉ cần thời gian một ngày, nàng cũng có thể trồng ra được.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Mộ Chỉ Ly, trong ánh mắt Cổ Ngữ Dung hiện lên vẻ vui mừng, chợt quay sang Mạc Linh San, nói:
– Con ở Ngọc Lưu Ly Viện xử lý công việc thật tốt, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì, ta sẽ không ra mặt giúp con dàn xếp nữa.
Dứt lời, Cổ Ngữ Dung liền xoay người rời khỏi, không thèm để ý đến Mạc Linh San nữa.
Mạc Linh San nhìn theo bóng lưng của Cổ Ngữ Dung, hai viền mắt có hơi phiếm hồng, sớm biết có kết quả như thế thì lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không làm vậy! Đã không còn sự che chở của bà bà, cuộc sống sau này của nàng nhất định sẽ rất khổ sở.
– Mộ Chỉ Ly! Tất cả đều tại ngươi!
Mạc Linh San tức giận nói.
Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Mạc Linh San một cái, giọng nói vô cùng bình thản:
– Bây giờ, thân phận của ngươi không cao hơn ta, nếu như lúc trước ta đối với ngươi có chỗ kiêng dè thì tình huống hiện tại chính là một chút kiêng dè cũng không có. Tự ngươi hãy nghĩ cho kỹ càng xem mình phải làm như thế nào đi!
Nghe ra ý tứ đe dọa trong lời nói của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San chợt ngẩn ra, nàng ta chỉ có thể nổi giận đùng đùng rời đi. Với địa vị cùng với thực lực bây giờ của nàng, quả thực là chưa đủ tư cách đấu với Mộ Chỉ Ly.
Đợi sau khi Mạc Linh San rời khỏi, lúc này Tử Di mới lên tiếng:
– Chỉ Ly à! Huyết Sắc Địa Ngục đó không phải là nơi người bình thường có thể đến được, nghe đâu đệ tử gia nhập Thiên Âm Môn chưa tới mười năm thì căn bản không được phép đi, tỷ chỉ mới tới đây chưa đến một năm lại có cơ hội đến đấy, tỷ nhất định phải quý trọng!
– Hả?
Mộ Chỉ Ly hơi nhíu mày, nói:
– Muội biết tin tức về Huyết Sắc địa ngục à?
Tử Di khẽ gật đầu, nói:
– Đó là chuyện đương nhiên, Huyết Sắc Địa Ngục thế nhưng là nơi lịch lãm cực kỳ nổi danh ở Bồng Lai Bí Cảnh, chỉ có những đệ tử bài danh trước năm của Ma Môn Phái mới có thể đi vào, tổng cộng có hơn mười môn phái. Có thể tiến vào trong đó đều là người có thực lực siêu phàm, chỉ có điều Huyết Sắc Địa Ngục này thật ra nguy hiểm trùng trùng, có nói đó là một nơi thập tử nhất sinh cũng không hề quá đáng.
– Nếu là thập tử nhất sinh thì tại sao lại có nhiều người đi vào như vậy chứ?
Mộ Chỉ Ly nghi ngờ hỏi, không biết là trong Huyết Sắc Địa Ngục kia có chỗ tốt gì?
– Đó là bởi vì người nào có thể từ Huyết Sắc Địa Ngục trở về thì địa vị trong môn phái của người đó sẽ được nâng lên rất cao, ngay cả đãi ngộ cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Sau khi trở về nhất định sẽ không cần phải xử lý dược điền, ngoài ra địa vị sẽ cao hơn rất nhiều so với Đồng Mẫn Nhi!
Tử Di dừng một chút, chợt cười xán lạn nói:
– Thật sự muội cũng không hiểu biết về Huyết Sắc Địa Ngục này nhiều lắm, muội cũng không biết chút gì về tình hình cụ thể bên trong đó, những thông tin này muội cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi.
– Những tin tức này của muội cũng đã giúp tỷ rất nhiều rồi, đa tạ muội!
Mộ Chỉ Ly nói, cho dù cuối cùng nguyên nhân Tử Di thân thiết với nàng là có mục đích hay không thì tin tức này quả thật rất quan trọng với nàng.
Trên mặt Tử Di xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, vừa đơn giản vừa thuần khiết, nói:
– Không cần cảm tạ muội, tỷ vừa đến Thiên Âm Môn nên không biết, nhưng những người khác đều biết, cho nên đây cũng không tính là giúp đỡ gì cả.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, cũng không nói tiếp nữa.
Sau khi trở lại phòng, việc trước tiên là Mộ Chỉ Ly tiến vào căn cứ bí mật, bắt đầu trồng Hoa Vi Thảo. Nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân Cổ Ngữ Dung khẩn cấp muốn có được Hoa Vi Thảo. Từ dáng dấp của bà ấy, nàng có thể nhìn ra được tuổi của bà đã rất lớn, chắc chắn sắp gặp phải đại nạn, mà đây cũng chính là cơ hội duy nhất của nàng.
Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền.
– Ly nhi à! Hôm nay, huynh nghe nói chấp sự Bách Thảo Điền dùng mọi cách làm khó dễ muội phải không?
Thời điểm hắn nghe được chuyện này, hắn chỉ cảm thấy cơn tức giận dâng trào tới cổ, quả thực là đáng ghét đến cực điểm mà!
– Không có việc gì, muội ở Lưu Ly Điện vô cùng tốt.
Mộ Chỉ Ly nói, nàng không muốn Hàn Như Liệt vì nàng mà lo lắng không yên.
– Còn nói là không có việc gì à! Huynh đã nghe tất cả rồi, hay là muội đến Chế Giáp Đường của bọn huynh đi, thế nào?
Hàn Như Liệt lo lắng nói. Một mình Chỉ Ly ở Bách Thảo Điền khiến hắn vô cùng lo lắng.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng đã chăm sóc xong dược điền, nàng đi đến bên cạnh Hàn Như Liệt, hai tay vòng lên cổ của Hàn Như Liệt, miệng hơi cong lên, nói:
– Liệt! Tình cảm yếu đuối như vậy không giống huynh chút nào cả, chút chuyện nhỏ này muội có thể ứng phó được mà, huynh không cần lo lắng đâu. Phải biết rằng trước đây, muội cũng là cung chủ của Thiên Âm Môn đấy, nếu như chút chuyện lặt vặt này cũng không xử lý được, vậy thì còn có tư cách gì mà liều mạng chứ?
Hàn Như Liệt vươn hai tay ôm chặt lấy hông của Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra nụ cười tà mị, nói:
– Vi phu lo lắng cho nương tử không được sao? Nếu nương tử có thể đến Chế Giáp Phường thì vi phu cũng không cần phải ôm nổi khổ tương tư nữa rồi!
– Huynh bớt lắm mồm đi!
Mộ Chỉ Ly mỉm cười mắng.
– Đúng rồi, hôm nay đã xảy ra một chuyện!
– Chuyện gì?
– Hôm nay, một vị bà bà đã đến nhờ muội trồng Hoa Vi Thảo, một khi trồng thành công thì muội có thể đến Huyết Sắc Địa Ngục lịch lãm.
Mộ Chỉ Ly lời giản dị, ý sâu xa nói, về phần chuyện của Mạc Linh San thì nàng trực tiếp bỏ qua.
– Huyết Sắc Địa Ngục?
Hàn Như Liệt kinh ngạc nói, đôi mắt hẹp dài nhất thời mở to vài phần, vội vàng nói:
– Huyết Sắc Địa Ngục không phải là chỗ mà người bình thường có thể đến được, huynh nghe nói chỉ có những đệ tử gia nhập Thiên Âm Môn trên mười năm mới được phép đến đó, muội lại có thể đến đó sao?
– Muội cũng không biết nhiều thông tin về Huyết Sắc Địa Ngục, chờ sau khi muội thăm dò xong, lúc đó muội sẽ nói cho huynh biết.
Hàn Như Liệt thốt lên:
– Huynh nghe nói rất nhiều người đều tranh nhau danh ngạch đi đến Huyết Sắc Địa Ngục, nơi này chắc hẳn không tệ, nhưng nương tử chắc chắn có thể trồng được Hoa Vi Thảo này chứ?
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười thản nhiên, nói:
– Đó là đương nhiên, thiên hạ này, không có dược thảo nào mà muội không trồng được!
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt kìm lòng không đặng muốn hôn lên bờ môi ngọt ngào của Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly vươn tay chặn đôi môi mỏng của Hàn Như Liệt lại, thẹn thùng nói:
– Huynh cho rằng nơi này chỉ có hai chúng ta sao? Nếu bị bọn người Dĩnh Nhi thấy được thì làm sao? Huynh muốn muội bị cười nhạo hả?
– Chẳng phải là vi phu cũng bị cười nhạo sao?
Hàn Như Liệt cợt nhả nói.
– Đó không giống nhau, da mặt của huynh dày như vậy, chẳng phải huynh đã thừa nhận huynh là tên vô lại sao? Sao có thể so sánh với muội được chứ?
Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, cho đến bây giờ, lần đầu tiên nàng gặp được một người da mặt dày như Hàn Như Liệt vậy!
– Đó là do nương tử nói huynh mặt dày nên huynh mới nhận, đổi thành người khác thì huynh chắc chắn sẽ rất tức giận.
Hàn Như Liệt chậm rãi nói, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn giữ nụ cười tà mị như cũ, nói tiếp:
– Nếu nương tử thẹn thùng như vậy thì chúng ta đi đến một nơi khác không có người đi!
– Này!
Mộ Chỉ Ly vội vàng lên tiếng.
Nhưng mà Hàn Như Liệt cũng không để ý tới lời nói của Mộ Chỉ Ly, trực tiếp ôm Mộ Chỉ Ly vào trong ngực, đi đến hướng cung điện của bọn họ…
Gương mặt hoàn mỹ của Mộ Chỉ Ly càng thêm phiếm hồng, trong đáy mắt cũng hiện lên vẻ hờn dỗi, ngón tay trắng ngần của nàng bấm lên gò má của Hàn Như Liệt, thỏ thẻ:
– Thật không biết là huynh làm sao luyện đến da mặt dày như vậy nữa?
Nghe vậy, Hàn Như Liệt cười xấu xa nói:
– Nương tử à! Vi phu vẫn còn rất nhiều bãn lãnh chưa thi triển ra, kế tiếp vi phu nhất định sẽ cho nương tử mở rộng tầm mắt!
– Huynh không biết xấu hổ!
Mộ Chỉ Ly cong môi mắng.