Chẳng qua là Mộ Chỉ Ly cũng không có chen vào nói câu nào. Vẫn lẳng lặng đứng yên sau lưng Khang Hiếu Nghị, sau đó, trực tiếp rời khỏi mỏ tinh thạch. Nhiều người nắm quyền đã có mặt ở đây, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đứng ở đó cũng không tiện.
Đứng ở bên ngoài mỏ tinh thạch, Mộ Chỉ Ly nhìn mỏ tinh thạch đã bị phong tỏa, khẽ nhếch môi. Lúc này nàng mới chính thức hiểu rõ tầm quan trọng của tinh thạch cực phẩm với môn phái, nhưng nghĩ tới số tinh thạch cực phẩm trong trụ sở bí mật, khóe miệng của nàng cũng không ngăn được mà nở một nụ cười.
Chuyến đi lần này tới mỏ tinh thạch thật sự là không tệ, tuy rằng không thể vét sạch mỏ tinh thạch, nhưng lần này cũng thu hoạch được số tinh thạch đủ để bọn họ tu luyện trong một thời gian ngắn mà không cần lo lắng về chuyện tài nguyên tu luyện. Về phần sau này, cứ đợi đến sau này rồi tính tiếp!
Hôm nay, có lẽ là ngày hưởng thụ nghỉ ngơi nhàn rỗi mà nhiều năm qua, đám cu li tại mỏ tinh thạch chưa từng có được, lúc này tất cả mọi người đều ngồi ở bên ngoài, quan sát tình hình bên trong mỏ tinh thạch. Có được khoảng thời gian để nghỉ ngơi mà không cần đào quặng như thế này cũng không dễ dàng gì.
Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ đã không còn hăng hái như lúc mới tới, một tháng này bọn họ đã có cảm giác giống như một lần đi tới Địa Ngục. Từ sau khi bị quất mấy roi thì lúc đào quặng các nàng cũng đã không dám nghỉ ngơi chút nào nữa, cũng may tu vi hai người đều không tệ, cho nên cũng có thể duy trì được thiên lực trong một thời gian dài. Tuy có thể kiên trì được một thời gian dài nhưng lại không thể chống đỡ được cả ngày.
Cho nên, các nàng vẫn như trước khó mà đạt được mục tiêu đào được một trăm khối tinh thạch hạ phẩm, trừ phi may mắn đào được tinh thạch trung phẩm hoặc là tinh thạch thượng phẩm, giây phút đó chính là lúc các nàng vui mừng nhất. Hai tay các nàng bây giờ đã rách tươm, khuôn mặt cũng gầy gò và sắc mặt cũng đã vàng như nghệ, gần như đã bắt đầu giống bộ dạng của những tu luyện giả khác. Tin tưởng không được bao lâu, niềm tin trong lòng các nàng sẽ hoàn toàn bị tiêu tan, từ đó đờ đẫn sống một cuộc sống khủng khiếρ ở mỏ tinh thạch.
Ánh mặt lạnh lẽo của Mộ Chỉ Ly rời khỏi người các nàng, tất cả những kết quả này cũng đều là do các nàng gieo gió gặt bão. Nếu không phải bản thân mình phản ứng nhanh, sợ rằng người chịu cảnh sống ở mỏ tinh thạch cả đời chính là mình rồi, cho nên với hai người các nàng, Mộ Chỉ Ly cũng không có chút đồng tình nào.
Tại đường hầm bên trong mỏ.
Trên mặt Diệu Thừa Ninh hiện lên một nụ cười nói: “Trước đó vài ngày, ở Thiên Ma Tông đã xuất hiện tinh thạch cực phẩm, không nghĩ tới Thiên Âm Môn cũng nhanh chóng xuất hiện. Xem ra chúng ta và Thiên Ma Tông thật sự là trời sinh ra để đối đầu với nhau. Khang Hiếu Nghị, lần này phát hiện tinh thạch cực phẩm, công lao của ngươi đúng là không thể bỏ qua.
Vấn đề lúc này không phải chỉ là giá trị của tinh thạch cực phẩm mà còn là thể diện của Thiên Âm Môn. Với một môn phái lớn, đôi lúc thể diện mới là quan trọng nhất!
Nghe vậy, Khang Hiếu Nghị cũng thật thà cười một tiếng, rồi nhìn về phía Thủ tịch trưởng lão để xem thái độ của hắn, xem ra tiếp theo cơ hội thăng chức của mình sẽ rất cao. Ít nhất không cần tiếp tục tại mỏ tinh thạch làm Tổng đốc nữa.
Mặc dù tu luyện ở xung quanh mỏ tinh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, nhưng ở chỗ này mỗi ngày đều phải nhìn những người kia cố gắng đến cực khổ, kiểm kê mấy cuốn sổ đã mục nát, quả thực vô cùng nhàm chán, đây cũng không phải là điều hắn muốn. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn tìm cơ hội để rời khỏi mỏ tinh thạch. Cuối cùng, cơ hội đó cũng đã xuất hiện.
Khang Hiếu Nghị nhìn Thủ tịch trưởng lão, lập tức vội vàng lên tiếng nói: “Nhưng ta cũng chỉ là người giám sát quá trình lấy tinh thạch tại mỏ mà thôi, lần này phát hiện tinh thạch cực phẩm vẫn là Mộ Chỉ Ly của Bách Thảo Viên. Một tháng xử phạt của nàng ta sắp kết thúc thì phát hiện ra tinh thạch cực phẩm.”
Hắn cũng muốn một mình độc chiếm cơ hội tốt này, nhưng nhìn bộ dáng Thủ tịch trưởng lão với Mộ Chỉ Ly giống như có chút chiếu cố. Hắn đã ở Thiên Âm Môn này nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhân tình thế sự, điểm ấy đương nhiên có thể nhìn ra.
Nghe lời Khang Hiếu Nghị nói, trên mặt Diệu Thừa Ninh hiện lên vẻ kinh ngạc, “Là tu luyện giả của chúng ta phát hiện ra sao ?”
Hạ Trường Thanh cười ha ha, “Lão Diệu, ngươi đánh bậy đánh bạ cũng ra được một quyết định không tệ đấy. Nếu ngươi không phái Mộ Chỉ Ly tới, những khối tinh thạch cực phẩm này không biết đến lúc nào mới có thể xuất hiện, chỉ là ta rất tò mò vì sao nàng lại bị phạt đến mỏ tinh thạch này vậy ?”
Nhìn bộ dáng quan tâm của Hạ Trường Thanh, Diệu Thừa Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ đem những chuyện xảy ra lúc đó giải thích từng chuyện một. Sau khi Mộ Chỉ Ly đến mỏ tinh thạch, hắn cũng đã khẳng định được những gì Mộ Chỉ Ly nói là thật.
Sự thật là nàng vừa đến Bách Thảo Viên thì đã bị phân đến viện Minh Mạt, về chuyện Băng Tâm thảo hắn cũng đang nghiêng về hướng tin tưởng. Đang ở Thiên Âm Môn, nàng lấy dược liệu này cũng vô dụng, không thể nào cầm đi bán, cũng không thể cầm đi luyện đan.
Nếu nàng ta là dược sư, đã sớm đi Vạn Đan Các, dù sao dược sư so với người gieo trồng dược thảo tại Bách Thảo Viên có địa vị cao hơn rất nhiều. Lại nói tiếp, sở dĩ nàng bị đối xử như vậy, cũng là do chưởng môn như hắn thất trách. Chỉ là tu luyện giả tại Bách Thảo Viên nhiều như thế, hắn không thể nào chiếu cố được tất cả mọi người. Vì vậy, với chuyện lần này hắn cũng không có cảm xúc gì lớn.
Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện, Hạ Trường Thanh mới hiểu rõ. Chẳng trách Diệu Thừa Ninh sẽ cho nàng hình phạt kỳ quái như thế. Những việc Mộ Chỉ Ly làm nếu xét về tình về lý thì có thể thông cảm được, thế nhưng làm như thế thì quả thật có chút sai lầm rồi.
Nhưng hắn lại nghe nói mấy tiểu tử kia sống ở Vạn Đan các đều không tệ, lúc ấy hắn còn nghi ngờ vì sao vẫn luôn chưa từng nghe tới tên của Mộ Chỉ Ly. Phải biết rằng, ban đầu ở Vô Tận Hải, hắn trước hết chính là coi trọng Mộ Chỉ Ly, hiện tại mới biết đứa trẻ này nửa năm qua căn bản chính là không có cơ hội thi triển.
“Lão Diệu, nói đến việc này, nghi trượng Đồng Mẫn Nhi của Bách Thảo Viên các người dường như làm việc không được tốt đâu nhỉ. Thân là nghi trượng, làm việc tất nhiên là phải công bằng, có chuyện mở một con mắt nhắm một con mắt thì cũng thôi đi, nhưng không hiểu rõ chuyện mà lại cứ nhằm vào người khác là không đúng.” Hạ Trường Thanh chậm rãi nói.
Nghe lời Hạ Trường Thanh nói, Diệu Thừa Ninh cả kinh. Mặc dù Hạ Trường Thanh không trực tiếp nói ra, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng. Diệu Thừa Ninh hơi do dự nói: “Ta hiểu được, những năm gần đây, Bách Thảo Viên vẫn luôn như thế, bản thân ta cũng đã quên mất những thứ này.”
Hạ Trường Thanh nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì. Hắn cũng chỉ là nhắc nhở cho Diệu Thừa Ninh hiểu, nếu để những chuyện như thế này xảy ra nhiều lần, sợ là sẽ truyền tới tai những người khác. Đến lúc đó danh tiếng của Bách Thảo Viên sẽ không tốt lắm.
Có ai lại muốn đi đến một nơi công tư lẫn lộn? Trong lòng mọi người nhất định sẽ nghĩ rằng, vạn nhất mình bị giống như Mộ Chỉ Ly, vừa đi đến nơi này, chưa phạm phải lỗi lầm gì đã bị đuổi đến viện Minh Mạt.
Mộ Chỉ Ly xem như may mắn, bị phạt ở lại mỏ tinh thạch một tháng rồi sau đó có thể trở về, đổi lại nếu là người không may mắn, phải ở lại đó cả đời thì phải làm sao? Vừa nghĩ như vậy, sợ rằng dù đây chỉ là một khả năng thì nhất định cũng sẽ không có ai có nguyện ý đâu!
Sắc trời đã dần dần chuyển sang giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi lên người mọi người, phủ lên trên mặt đất một màu vàng rực rỡ.
Mộ Chỉ Ly đứng ở bên ngoài lều vải, mặc dù Hạ Trường Thanh đã nói nàng có thể trở về, nhưng hắn còn chưa nói rõ cho Chưởng môn biết mà nàng đã tự động trở về thì cũng sẽ không tốt. Dù sao bây giờ Chưởng môn Diệu Thừa Ninh cũng đang ở bên trong, đợi lúc bọn hắn đi ra, mình quay lại hỏi thăm một chút cũng được. Dù sao lần này mình cũng đã lập công, cho dù trong lòng hắn không thoải mái, cũng không thể nói được gì.
Trong lúc Mộ Chỉ Ly đang mải mê suy nghĩ, bên trong mỏ tinh thạch đột nhiên có tiếng động truyền ra ngoài. Mộ Chỉ Ly lập tức đảo mắt nhìn qua, quả nhiên, đám Hạ Trường Thanh đã rối rít đi từ mỏ tinh thạch ra.
Lúc Mộ Chỉ Ly đang chuẩn bị đi về phía trước, Diệu Thừa Ninh liền vẫy tay với Mộ Chỉ Ly: “Mộ Chỉ Ly, ngươi tới đây.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lập tức đi tới, cúi người thi lễ với Hạ Trường Thanh và tất cả các vị Chưởng môn một cái, lúc này mới nói: “Bái kiến trưởng lão, chưởng môn.”
“Mộ Chỉ Ly! lần này ngươi lập công lớn, cũng không cần ở lại mỏ tinh thạch này làm gì nữa, trực tiếp đi theo ta trở về Bách Thảo Viên đi.” Diệu Thừa Ninh nhìn Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, khuôn mặt bình thản trước kia vốn nghiêm túc bây giờ lại nhiều thêm mấy phần hiền lành, ngược lại khiến cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc đến không nói nên lời.
“Đa tạ Chưởng môn.” Mộ Chỉ Ly kính cẩn nói.
Tâm trạng của Diệu Thừa Ninh lúc này cũng không tồi, trừ chuyện của Đồng Mẫn Nhi khiến cho hắn mất chút mặt mũi ra thì việc Mộ Chỉ Ly phát hiện tinh thạch cực phẩm thật ra lại khiến cho thể diện của hắn tăng lên rất nhiều. Chuyện mỏ tinh thạch và Bách Thảo Viên bọn họ vốn là quan hệ đánh đến tám cây gậy tre cũng không tới, bây giờ xem ra, công lao lớn nhất ngược lại là của Bách Thảo Viên bọn họ, tất cả cũng đều nhờ có Mộ Chỉ Ly.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Diệu Thừa Ninh, trong lòng Mộ Chỉ Ly nghĩ thầm: lần này sau khi trở về, cuộc sống của mình chắc cũng sẽ không phải không có người hỏi thăm giống như lúc trước nữa rồi, chắc hẳn đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn không ít. Quả nhiên là mỗi chuyện đều có hai mặt, hình phạt khó có thể chịu được trong mắt người khác này lại là cơ hội rất tốt của nàng.
Mộ Chỉ Ly đi theo sau lưng Diệu Thừa Ninh, một đường đi ra bên ngoài. Những tu luyện giả khác đều mang vẻ mặt hâm mộ khi nhìn Mộ Chỉ Ly, từ giây phút bọn họ tới đây, bọn họ đều đã biết, đời này bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội rời khỏi nơi đây, thế nhưng Mộ Chỉ Ly lại có thể rời đi, bọn họ có thể nào lại không hâm mộ?
Nếu người phát hiện ra tinh thạch cực phẩm là bọn họ, chắc hẳn lúc này người rời đi phải là bọn họ rồi! Chỉ tiếc rằng bọn họ không được may mắn như Mộ Chỉ Ly, sống ở mỏ tinh thạch đã nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng có chút tiến triển nào, Mộ Chỉ Ly mới tới nơi này chưa đến một tháng mà đã có thể phát hiện ra được, đây thật sự là là ý trời.
Hai người Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ chăm chú nhìn bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, trong lòng tràn đầy hận ý. Ngay sau đó, Quý Ngọc Thiến vội vàng chạy tới trước mặt Diệu Thừa Ninh, bịch một tiếng đã quỳ xuống mà cầu khẩn: “Chưởng môn, ta biết sai rồi, sau này ta cũng không dám nữa. Cầu xin chưởng môn cho ta trở về Bách Thảo Viên đi. Chỉ cần có thể trở về, cho dù bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm!”
Kiều Phương Kỳ cũng bám theo phía sau, bọn họ biết tâm trạng của Chưởng môn lúc này nhất định không tệ, nói không chừng trong lúc vui vẻ sẽ thả hai người bọn họ ra. Nếu như bỏ qua cơ hội này, cả đời này bọn họ đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi mỏ tinh thạch, cho nên dù là các nàng không còn cách nào để gánh chịu hậu quả, các nàng cũng sẽ không thèm để ý tới!
Hai người đột nhiên xuất hiện, chặn ngang đường đi của đám Diệu Thừa Ninh. Diệu Thừa Ninh cau mày nhìn hai người trước mắt, hắn vẫn còn có chút ấn tượng nhất định hai người này, lúc trước chính hắn đã đem hai người các nàng đày đến nơi này.
” Lúc trước ta đã nói ra quyết định rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe được sao?” Diệu Thừa Ninh lạnh giọng hỏi, mấy vị Chưởng môn và Thủ tịch trưởng lão đứng xung quanh đó đều đang nhìn mình, bọn họ làm như vậy chẳng phải là biến mình thành trò cười sao?