Biết được tình hình của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt có vẻ rất tức giận, nhưng dưới sự khuyên bảo của Mộ Chỉ Ly, lý trí đã chiến thắng tức giận. Hàn Như Liệt chỉ đành phải để cho Mộ Chỉ Ly hiện tại ở Bách Thảo Viên uất ức một thời gian ngắn, đợi sau khi hắn có được thành tích nhất định ở Chế giáp phường, liền tới trợ giúp Chỉ Ly.
Đối với việc này, Mộ Chỉ Ly tất nhiên cười gật đầu. Trên thực tế, những thứ này đối với nàng cũng không phải quá nghiêm trọng. Tuy nói bị lạnh nhạt, nhưng là sẽ không có ai đắc tội nàng, như vậy cũng không tính là khổ sở.
Song, mọi thứ đã hoàn toàn vỡ tan vào sáng hôm nay!
Mộ Chỉ Ly sớm rời khỏi trạng thái tu luyện liền chuẩn bị đi quản lý dược điền, đã ngày nay nàng vẫn luôn làm như vậy, cũng đã quen. Lúc Mộ Chỉ Ly đi ra cửa, liền thấy Kiều Phương Kỳ, Quý Ngọc Thiến và Hoa Trác Phỉ đều ở cửa, hiển nhiên, tất cả mọi người chuẩn bị đi canh tác.
Nhìn thấy ba người, Mộ Chỉ Ly cười nhạt chào hỏi, nói: “Ra mắt ba vị sư thúc.”
Kiều Phương Kỳ gật đầu với Mộ Chỉ Ly, “Nói về, lượng công việc của ngươi đều lớn hơn của ba người chúng ta, nhưng tốc độ của ngươi nhanh hơn chúng ta rất nhiều, mỗi ngày kết thúc gần như cùng lúc.”
“Đúng vậy a, ngươi tới Bách Thảo Viên này thật đúng là không sai, nếu như không bị Đồng Mẫn Nhi nhằm vào, chắc hẳn ngươi có thể đạt được thành tích không tệ.” Quý Ngọc Thiến có chút cảm khái, nếu tất cả mọi người đứng ở chỗ không thấy mặt trời này, tự nhiên cũng không cần thiết tiếc rẻ tán thưởng.
Mộ Chỉ Ly cười mà không nói, nhưng ngay sau đó liền chuẩn bị đi dược điền. Song, lúc nàng xuất phát, một giọng nói cuồng ngạo (ngông cuồng + kiêu ngạo) đột nhiên lọt vào tai nàng, “Này, Mộ Chỉ Ly, hôm nay ngươi giúp ta sửa sang lại dược điền.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly chậm rãi xoay đầu lại, nhìn vào Hoa Trác Phỉ vẫn luôn không nói chuyện, trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng không có biểu cảm gì. Con mắt lạnh nhạt bình thản không gợn sóng, khiến người ta không nhìn ra tâm trạng của nàng.
Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến đều đờ ra, có chút kinh ngạc nhìn Hoa Trác Phỉ, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy .”Trác Phỉ, ngươi đây là?” Kiều Phương Kỳ không khỏi lên tiếng hỏi.
Hoa Trác Phỉ nhìn Kiều Phương Kỳ một cái, lại đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly, nói: “Lời nói của ta ngươi nghe rõ chưa? Bắt đầu từ hôm nay, công việc của ta liền do ngươi đi làm.”
Một nụ cười nở ra trên mặt Mộ Chỉ Ly, dung nhan tinh sảo lập tức bách mỵ sinh hoa, nhưng mà giọng nói lại lạnh lùng không hề có độ ấm, “Tại sao?”
Hoa Trác Phỉ cười lạnh một tiếng, “Cái gì tại sao? Ngươi là đệ tử mới tới, ta bảo ngươi làm như vậy thì phải làm như vậy, trừ phi ngươi muốn chết!” Với năng lực của nàng, đối phó Mộ Chỉ Ly là một việc bình thường mà thôi.
Thật vất vả mới có một Tu Luyện Giả dễ bắt nạt được như Mộ Chỉ Ly tới, tất nhiên nàng muốn nắm lấy cơ hội. Từ lúc đến đây, thời gian tu luyện của nàng quá ít, với tốc độ tu luyện này, muốn quật khởi là không có khả năng.
Mặc dù Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến ngoài miệng đều nói lúc tới đây rồi thì gần như không có hi vọng gì, nhưng trong lòng bọn họ, ai cũng chưa từng buông tha hi vọng này.
Muốn ra mặt lần nữa, vậy cũng chỉ có cách duy nhất, năng lực! Bọn họ không có tài nguyên tu luyện phong phú của những Tu Luyện Giả khác, chỉ có thể không ngừng mà tu luyện mới có thể. Năng lực của Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến không kém nàng nhiều, cho nên mới luôn chưa từng động thủ, hiện tại sao lại bỏ qua cho?
Hoa Trác Phỉ vừa dứt lời, trong mắt Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến không khỏi xẹt qua vẻ kinh dị. Đề nghị của Hoa Trác Phỉ khiến các nàng cũng có chút dị động, mỗi ngày xử lý dược điền, đối với các nàng thật đúng là không có tác dụng gì. Ai cũng không muốn tiêu tốn thời gian này vào việc này, nếu như Mộ Chỉ Ly giúp Hoa Trác Phỉ làm việc, vì sao không thể giúp các nàng làm?
“Không thể nào.” Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, xoay người bước về phía trước, căn bản không để ý tới Hoa Trác Phỉ.
Thấy thế, Hoa Trác Phỉ ngẩn ra, chợt cười lạnh một tiếng, “Ta nói, ngươi là muốn chết đúng không?” Năng lực yếu hơn nàng, còn dám nói lời như vậy, thật không biết là nên khích lệ dũng cảm của nàng hay là cái gì.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi xoay đầu lại, nụ cười trên mặt đã tắt ngấm, vẻ rét lạnh ý lặng lẽ dâng lên, “Ta cho ngươi biết, tốt nhất đừng có đắc tội ta, nếu không hậu quả không phải là ngươi có thể chịu đựng được.”
Năng lực của Hoa Trác Phỉ đúng là mạnh hơn nàng, nhưng nếu thật sự động thủ, ai thắng ai thua còn chưa biết được đây. Nhưng mà, nếu Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến cùng động thủ, vậy thì có thể có khó khăn nhất định rồi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Hoa Trác Phỉ như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười, cười ha ha nói: “Nói đùa gì vậy! Ngươi cho rằng nơi này là ở vương quốc sao? Chúng ta có thể tiến vào Thiên Âm môn, năng lực kia cũng không kém ngươi.
Xem ra, thật là phải cho ngươi ăn đâu khổ một trận, mới có thể ngoan a.” Dứt lời, làn sóng Thiên Lực mạnh mẽ tuôn ra từ cơ thể Hoa Trác Phỉ, dồn ép về phía Mộ Chỉ Ly.
Đối mặt với sức ép mạnh mẽ kia, Mộ Chỉ Ly gần như chưa hề nháy mắt. Mọi người kinh ngạc phát hiện sức ép kia không hề ảnh hưởng tới nàng.
Nét mặt của Hoa Trác Phỉ cứng ngắc trong nháy mắt, đột nhiên một chưởng hung ác đánh tới Mộ Chỉ Ly!
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua tia tàn nhẫn, nếu Hoa Trác Phỉ không biết tốt xấu như thế, vậy liền không trách được nàng! Một quyền đột nhiên lộ ra, Thiên Lực màu trắng tuôn ra từ tay, lập tức kình khí mang theo cuồng mãnh mạnh mẽ va chạm với một chưởng kia!
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Hoa Trác Phỉ và Mộ Chỉ Ly rút lui một bước!
Gương mặt Hoa Trác Phỉ lộ vẻ khó tin, dường như là không ngờ tới năng lực của Mộ Chỉ Ly lại mạnh đến mức này, một phen giao thủ này, năng lực của hai người hẳn là không phân cao thấp. Phải biết rằng, năng lực của mình thế mà cao hơn Mộ Chỉ Ly cả một cấp đấy.
Trong mắt Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, âm tình bất định nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly và Hoa Trác Phỉ. Nếu như bọn họ trợ giúp Hoa Trác Phỉ, đối phó Mộ Chỉ Ly cũng không tính khó khăn.
Trợ giúp Mộ Chỉ Ly, khống chế được Hoa Trác Phỉ cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu quan hệ trong liên minh bọn họ không đủ chặt chẽ, vấn đề này cũng là không nhỏ. Cho nên hai người đều lặng im không nói suy xét đủ loại khả năng, trong chốc lát, hai người chưa hề ra tay.
Trong thời khắc hai người đang tự đánh giá, cuộc đại chiến giữa Mộ Chỉ Ly và Hoa Trác Phỉ cũng đã thực sự bắt đầu! Hai người hóa thành một cơn gió xoáy giao chiến với nhau, kình khí vô cùng mạnh mẽ lấy hai người là trung tâm, tỏa ra bốn phía!
“Hừ, cho dù năng lực của ngươi không kém, cũng không thể là đối thủ của ta!” Hoa Trác Phỉ lạnh lùng nói, trong đôi mắt, sát ý bắt đầu khởi động.
“Chuyện đến bây giờ, ngươi lại vẫn nói ra lời như thế, bản thân ta lại không biết ngươi thông minh hay là ngu dốt.” Mộ Chỉ Ly giễu cợt nói, chiến đấu vượt cấp, đối với nàng chưa bao giờ là vấn đề.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nắm chặt tay phải, kiếm Vị Ương màu xanh lam liền xuất hiện ở trong tay nàng! Ánh sáng lạnh lẽo chiếu ra từ bản thân kiếm, thân kiếm hơi rung lên tỏa ra sát khí âm hàn.
Mộ Chỉ Ly tâm thần vừa động, thân hình biến thành một cầu vồng đi tới trước mặt Hoa Trác Phỉ, trong lúc hai tay vung múa, kiếm Vị Ương giống như rắn độc nhằm vào các bộ phận quan trọng của Hoa Trác Phỉ!
Leng keng leng keng!
Tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang vọng ra, trong lúc nhất thời, hai người hẳn là chiến đấu đến khó mà tách ra, lộ ra trạng thái cân bằng!
Trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua tia màu vàng, vô số Thiên Lực thuộc tính Kim rót vào trong kiếm Vị Ương. Kèm theo Thiên Lực thuộc tính Kim tràn vào, ánh sáng của kiếm Vị Ương ngày càng đậm, ánh sáng xanh thẳm đột nhiên bộc phát ra, chói sáng mắt người.
Trong sự phối hợp của Mộ Chỉ Ly và kiếm Vị Ương, nhiều chiêu chỉ vào chỗ hiểm của Hoa Trác Phỉ! Hoa Trác Phỉ chỉ có thể nhìn mà cản lại, trong mắt hiện lên vẻ chấn động vô cùng! Nàng không rõ, lực chiến đấu của Mộ Chỉ Ly sao lại mạnh mẽ kinh khủng như thế!
Hoa Trác Phỉ kinh hãi, đồng thời, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng có chút kinh ngạc. Năng lực của Tu Luyện Giả trong Thiên Âm môn quả nhiên không bình thường, năng lực của nàng là được kế thừa, cho nên nắm vững Thiên Lực vẫn dừng lại ở trình độ nguyên bản, so với Tu Luyện Giả bình thường tất nhiên mạnh hơn rất nhiều. Năng lực của Hoa Trác Phỉ cũng không tính là dũng mãnh, có thể triền đấu với nàng lâu như vậy, liền có thể nhìn ra chỗ mạnh mẽ.
Dưới sự công kich linh lực của Mộ Chỉ Ly, Hoa Trác Phỉ khó khăn lắm mới ngăn cản được, trong lòng dâng lên tia lo lắng, tầm mắt không tự chủ nhìn về Kiều Phương Kỳ và quý Ngọc Thiến một bên, vội vàng lên tiếng nói: “Kiều Phương Kỳ, Quý Ngọc Thiến, các ngươi giúp ta chèn ép nàng! Sau này liền có thể để nàng giúp ba người chúng ta làm việc, chẳng phải là tốt hơn?”
Nghe Hoa Trác Phỉ nói, Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là đang suy tư tính khả thi của lời Hoa Trác Phỉ nói. Đúng vậy, bọn họ rất cần một Tu Luyện Giả tới giúp bọn họ làm tất cả.
Nhìn thấy Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến do dự, Hoa Trác phỉ la lớn: “Ta để nàng làm chuyện của hai ngươi trước, sau sẽ giúp ta làm việc, các ngươi còn do dự cái gì? Mau chút động thủ a!”
Vừa dứt lời, Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến hiển nhiên đều có chút dị động, chợt cùng nhau nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Cảm nhận được ánh mắt của hai người, Mộ Chỉ Ly rùng mình, xem ra bọn họ thật chuẩn bị muốn động thủ đối phó mình!
Đây vốn là vấn đề nàng lo lắng nhất lúc trước, nếu như chỉ có một mình Hoa Trác Phỉ, tất nhiên nàng không cần lo lắng gì cả, nhưng Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến cùng nhau động thủ, vậy nàng không có hy vọng gì rồi.
Nàng cũng rõ ràng, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối này, hòa nhã gì đó lúc trước đều lời nói suông! Mà lúc này, nàng cũng thực sự hiểu được mức độ lạnh nhạt của tình người ở Bồng Lai bí cảnh, so với những gì nàng chứng kiến trước kia, còn mạnh hơn không ít.
Nhìn thấy hai người Kiều Phương Kỳ chuẩn bị động thủ, vẻ lo lắng trên mặt Hoa Trác Phỉ hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là vẻ mừng rỡ. Có sự trợ giúp của hai người bọn họ, Mộ Chỉ Ly căn bản không đáng nhắc tới!
Cho dù để Mộ Chỉ Ly hoàn thành chuyện của hai người bọn họ trước, cũng có lợi không nhỏ cho nàng. Dù sao tất cả cứ quyết định rồi lại nói.
Cảm nhận được nguy hiểm tới gần, Mộ Chỉ Ly híp mắt lại, vẻ uy hiếρ nhàn nhạt tràn ra. Nhìn Hoa Trác Phỉ trước mắt, trong con ngươi đen nhánh trong suốt lặng lẽ dâng lên một tia màu đỏ tươi!
Một đường máu đỏ phảng phất một mảnh dài hẹp tinh mịn nhanh chóng lan tràn trong hốc mắt Mộ Chỉ Ly mang theo ít quỷ dị, vô cùng diêm dúa lẳng lơ.
Mộ Chỉ Ly chăm chú nhìn Hoa Trác Phỉ, mà tầm mắt Hoa Trác Phỉ cũng ngưng trọng nhìn vào đôi mắt Mộ Chỉ Ly, mơ hồ nhận thấy bị một thứ gì đó dắt đi. Cái tia huyết sắc kia nhanh chóng từ trong mắt Mộ Chỉ Ly kich động ra, thâm ngập vào trong mắt Hoa Trác Phỉ.
“A!”
Một âm thanh trong miệng từ Hoa Trác Phỉ truyền ra, hai tay vẫn không ngừng che đầu của nàng, hai tròng mắt bị huyết sắc bao bọc, kinh khủng vô cùng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người Lý Ngọc Thiến đang chuẩn bị hành động không khỏi giật mình hoảng sợ. Không rõ Mộ Chỉ Ly đã dùng phương pháp gì khiến Hoa Trác Phỉ gào khét kinh khủng như thế,.
Lẳng lặng đứng yên ở tại chỗ, Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nhìn Hoa Trác Phỉ đang đau đầu như muốn vỡ tung. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng nhiếρ hồn đại pháp, cụ thể tác dụng như thế nào nàng còn chưa rõ ràng lắm, vừa hay thí nghiệm thử lên người Hoa Trác Phỉ một lần.
Sau một hồi lâu, màu đỏ máu trong mắt dần dần tan đi, Hoa Trác Phỉ mới buông hai tay che đầu xuống, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly tỏ vẻ vô cùng sợ hãi!
“Ngươi… Ngươi đã làm gì ta?” Nàng hoảng sợ phát hiện mình trong đầu có thêm một tiểu cầu màu đỏ; kinh khủng nhất chính là nàng có thể cảm nhận được trong một chỗ nào đó của tiều cầu huyết sắc này có ý niệm của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly mắt lạnh cười một tiếng, “Trong cơ thể của ngươi xảy ra chuyện gì, ta nghĩ ngươi rõ rang. Chỉ cần ta muốn, ngươi nhất định phải chết!”
Nghe vậy, trên mặt ba người đều là hiện lên vẻ kinh hãi. Hai người Quý Ngọc Thiến đứng đó, nhất thời lúng túng không biết làm sao cho phải. Vốn là chuẩn bị ra tay, bọn họ giờ phút này chỉ có thể phẫn nộ thu tay lại. Thủ đoạn của Mộ Chỉ Ly khiến cho bọn họ đoán không ra, tùy tiện động thủ thật sự không sáng suốt.
Ánh mắt Hoa Trác Phỉ u ám nhìn Mộ Chỉ Ly, trong đầu không khỏi bộc phát ra một trận đau như bị kim châm khiến nàng hận không được lập tức chết đi, mà đau đớn kia chính là do tiểu cầu huyết sắc trong đầu nàng truyền ra .
“Không nên có ý đồ bất chính với ta, ngươi đã bị ta khống chế. Một khi có dị tâm với ta, ngươi sẽ đau đớn khắp tâm can, tiếp theo sẽ chết!” Lời nói lạnh nhạt từ trong miệng Mộ Chỉ Ly phát ra làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh.
Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt nhìn hai người Lý Ngọc Thiến, vẻ tàn nhẫn từ trong mắt xẹt qua khiến bọn họ không khỏi giật mình. Sao lúc trước bọn họ không phát hiện Mộ Chỉ Ly lại là một người kinh khủng như vậy?
” Bắt đầu từ hôm nay, công việc của ta giao hết cho ngươi. Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn chết, ta cũng không cản.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nhẹ nhàng đi vào trong nhà.
Vốn là nàng đang lo lăng khi mình đến Thiên Âm môn thì sẽ chuẩn bị nguyên tắc ít xuất hiện, bây giờ nhìn lại muốn ít xuất hiện cũng không dễ dàng. Nàng cũng không tin Hoa Trác Phỉ sẽ chọn tự vận. Sau khi trải qua lúc trước chuyện vừa rồi, có lẽ nàng đã biết không thể nào thoát khỏi khống chế của mình. Kể từ đó, nền tảng dược liệu mình vẫn có thể đạt được, hơn nữa chuyện không cần thiết tốn thời gian ở đây, thật là một điều tốt. Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền tiến vào trạng thái tu luyện, không thèm để ý đến tình huống ngoài cửa nữa.
Lúc này, Hoa Trác Phỉ vì giận dữ đến cực điểm, tức giận nhìn về phòng Mộ Chỉ Ly nhưng không dám có nửa điểm chống đối với Mộ Chỉ Ly. Thống khổ lúc trước, nàng cảm nhận rõ ràng, nàng không bao giờ nghĩ tới thử lại một lần nữa.
Trong khi chịu khổ, nàng thậm chí muốn tự sát rồi! Nhưng nàng thiên tân vạn khổ mới có thể đi tới hiện tại, tại sao có thể vì vậy mà chết đi? Nàng quả thực rất hối hận. Nếu như biết thực lực Mộ Chỉ Ly mạnh mẽ như thế, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn xuất thủ đối với Mộ Chỉ Ly. Cho dù động thủ với hai người Kiều Phương Kỳ có lẽ cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cớ sao mình xui xẻo đi chọc tới sát tinh này năm lần bảy lượt, cũng không biết huyết cầu trong đầu mình có biện pháp nào xóa đi hay không.
Bất đắc dĩ, Hoa Trác Phỉ dành phải nghe lời Mộ Chỉ Ly đi hỗ trợ sửa sang lại dược điền. Dược điền do hai người quản lý cộng lại cũng đủ làm cho Hoa Trác Phỉ phải bỏ tất cả thì giờ trên dược điền mà không có thời gian tu luyện .
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Mộ Chỉ Ly mỗi ngày không ngừng mà tu luyện, tìm hiểu nơi này dưới mọi tình huống, tiến bộ của nàng cũng cực nhanh. Hôm nay, thực lực của nàng đã khôi phục đến cảnh giới ban đầu. Điều này khiến nàng rất cao hứng, hao tốn thời gian lâu như thế, cũng may hiện tại hết thảy đều khôi phục.
Nàng lúc này không cần phải gọi bọn Kiều Phương Kỳ là sư thúc nữa. Thực lực của bọn họ giống nhau, bối phận cũng giống nhau , điều này làm cho trong lòng nàng thoải mái nhiều.
So thái độ lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly, trong lòng ba người Lý Ngọc Thiến không ngừng rung động. Ai có thể nghĩ đến tốc độ tu luyện Mộ Chỉ Ly nhanh như vậy. Lấy thực lực bọn họ hôm nay, muốn đột phá khó khzsn vô cùng, nhưng trong thời gian thật ngắn Mộ Chỉ Ly liền mạnh mẽ đến mức này. Đây là loại kinh khủng đến cỡ nào?
Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Mộ Chỉ Ly một mực bế quan trong nhà nửa năm. Thời gian này, nàng cũng không có gì khác biệt. Nàng có thể gặp gỡ Hàn Như Liệt ở trụ sở bí mật, hoặc ở trong cung điện của mình tìm hiểu lực lượng Không gian.
Bạch Thừa Duẫn, Hàn dĩnh Nhi cùng với Mộ Hàn Mặc ở lại bên trong vô cùng thoải mái, chỉ có ba người bọn họ ở đây nên cũng lộ ra vẻ rất nhàm chán. Đám người Mộ Chỉ Ly cũng không nghĩ đến sau khi đi tới Bồng Lai bí cảnh là căn bản không được đi những địa phương khác, cũng không có thể mang những Tu Luyện Giả khác đi vào.
Nơi này chính là Thiên Âm Môn, thực lực Tu Luyện Giả mạnh mẽ không cần phải nói, nếu là bọn họ dẫn người tới Bồng Lai bí cảnh đi, chắc chắn bị người phát hiện, cho nên hiện tại chỉ có thể ngồi chờ cơ hội mà thôi.
Dưới sự nỗ lực của ba người Mộ Hàn Mặc, phạm vi dược điền của Mộ Chỉ Ly có thể nói càng lúc càng lớn, nàng từ Thiên Âm Môn tìm được những giống mới liền đem tới đây, giao cho bọn họ trồng.
Đáng nhắc tới chính là Hàn Dĩnh Nhi đối với luyện chế đan dược có chút cảm thấy hứng thú, cho nên Mộ Chỉ Ly thường xuyên dạy Hàn dĩnh Nhi thuật luyện đan. Dường như ở phương diện này Hàn Dĩnh Nhi cũng rất có thiên phú, được Mộ Chỉ Ly dạy , nàng tiến bộ thần tốc.
Bạch Thừa Duẫn và Mộ Hàn Mặc lại thường xuyên đi theo Hàn Như Liệt học tập chế giáp thuật. dưới sự hỗ trợ của thiên tài địa bảo, đan dược cùng với tinh thạch thì mọi người tiến bộ cực nhanh.
Nửa năm này, Mộ Chỉ Ly cũng không nhìn thấy đám người Thiên nhi. Ở không cùng địa phương mà chỗ bọn họ thường ngày căn bản không cho phép tùy ý đi lại, chớ nói chi là đi gặp bằng hữu. Trừ phi đạt được chấp sự phê chuẩn, nhưng tất nhiên, Đồng Mẫn Nhi sẽ không đồng ý .
Mộ Chỉ Ly rất ít nói chuyện với đám người Lý Ngọc Thiến. Từ lúc bọn họ chuẩn bị động thủ thì quan hệ bọn họ cũng đã thay đổi. Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ cũng liệt Mộ Chỉ Ly vào những người không thể đắc tội, trong ngày thường cũng tránh né.