Ngay khi Hàn Như Liệt chạm tới đại môn truyền thừa, thì nàng cũng đã nhanh chóng thoát đi. Có Tuấn Tuấn ở bên cạnh bảo đảm, Hàn Như Liệt nhất định có thể tiến vào bên trong di tích, mà chỉ có thời điểm đó là cơ hội tốt nhất để nàng chạy trốn, nếu bỏ qua chắc chắn nàng sẽ gặp bất lợi.
Vốn dĩ Mộ Chỉ Ly định hôm nay rời khỏi Thiên Không Chi Thành, trong tòa di tích thành này tổng cộng chỉ có mười hai tòa, mà trong số đó chỉ có bốn tòa là thật thôi.
Không phải là nàng tự coi nhẹ bản thân mình, nhưng cũng không tin bản thân mình lại có vận khí tốt đến vậy. Nàng và Hàn Như Liệt trong hai người có thể có một người đạt được truyền thừa đã vô cùng tốt rồi, bản thân cũng không dám trông mong cái gì khác.
Nhưng lời nói của Xảo Xảo lại làm nàng bỏ đi dự tính ban đầu, ngược lại chạy vào sâu bên trong thành di tích.
“Tòa thành di tích này chính là Thiên Không Chi Thành, hiển nhiên người kiến tạo ra nó phải có năng lực vô cùng siêu phàm, lĩnh ngộ đối với không gian chi lực rất cường đại, trong này tất nhiên là có quan hệ với truyền thừa không gian chi lực.” Vẻ mặt Xảo Xảo bất đắc dĩ nói, thế này mới biết chủ nhân đúng là có chút ngu ngốc!
Cái giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành kia của Xảo Xảo khiến cho Mộ Chỉ Ly thấy có một chút không biết phải làm sao, nàng không nghĩ tới điểm này thì là nàng không đúng à? Nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy những gì mà Xảo Xảo nói cũng rất có lý, bên trong Di Tích Viễn Cổ chắc hẳn tồn tại truyền thừa thời gian chi lực và không gian chi lực!
Nếu là di tích kiến tạo vào giai đoạn về sau này, khả năng tồn tại cả hai loại thuộc tính này vô cùng hiếm hoi, cho nên thành di tích này đối với nàng lại càng thêm trân quý! Di tích sư phụ lưu lại cho nàng hiện giờ cách nàng quá xa, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể nào tới nơi đó được.
Trên đường trốn chạy, Mộ Chỉ Ly đồng thời đánh giá tình hình của những tòa di tích khác mà mình gặp qua, tuyệt đại đa số di tích hiện tại vẫn chưa có người nào thành công tiến vào, trước mỗi tòa di tích đều có không ít đệ tử tụ lại, còn rất nhiều người chưa từ bỏ ý định.
Mà cao thủ đệ nhất của Nghê gia Nghê Thiên Hoàn đã thành công tiến vào một tòa di tích, như vậy trên thực tế chỉ còn lại hai tòa di tích thật thôi. Khiến cho Mộ Chỉ Ly thấy hơi đáng tiếc đó là tòa di tích mà Đông Phương Hào đang chiếm giữ lại là một tòa di tích giả!
Cảm giác được đám người Lương Tĩnh Viên phía sau truy đuổi không tha, trong lòng Xảo Xảo cũng có đôi chút gấp gáp, vội vàng lên tiếng nói: “Chạy nhanh lên một chút, bọn họ còn cách ngươi cũng không xa đâu!
Hiện tại chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là nhanh chóng tiến vào di tích, chỉ là ở tòa di tích kia nhất định có rất nhiều người ngăn cản, muốn đi vào cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Biện pháp thứ hai chính là tìm một nơi nào đó để tránh đi, nhưng khả năng thực hiện biện pháp này quả thực là quá nhỏ.” Nói xong lời cuối cùng, Xảo Xảo chỉ có thể cười gượng hai tiếng, tình hình hiện tại của hai người đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Ý của ngươi chính là chúng ta căn bản không có bất kỳ biện pháp nào phải không?” Mộ Chỉ Ly im lặng nói, trong thời điểm cấp bách này mà Xảo Xảo vẫn có thể nói ra những lời vô nghĩa như thế.
Xảo Xảo vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Chính xác là như vậy!”
Mộ Chỉ Ly cố gắng nhịn xuống ý nghĩ ở giữa đám đông xông lên cho Xảo Xảo một cái bạt tai, vội chạy đến một chỗ vắng vẻ, sau đó mở miệng nuốt vào một quả Hoàng Kim!
Hiện tại cũng không thể để ý đến chuyện có lãng phí hay không, nếu không nhanh chóng gia tăng thực lực, nói không chừng cái mạng nhỏ của nàng thật sự phải gửi gắm ở nơi này. Cũng may nàng vận khí tốt, có quả Hoàng Kim để tăng lên một cấp thực lực, nếu không hiện tại đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Sau khi ăn quả Hoàng Kim, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy một luồng năng lượng cuồn cuộn trào dâng bên trong cơ thể! Luồng năng lượng tinh thuần kia giống như một loại hồng thủy (nước lũ) điên cuồng mà dũng mãnh tiến vào cơ thể nàng, kinh mạch vốn rất cứng cỏi cũng bị năng lượng này chà xát mà trở nên đau đớn dị thường!
Đối với khả năng này, trong lòng Mộ Chỉ Ly rất rõ ràng, có thể tăng lên một cấp thực lực, năng lượng kia hiển nhiên là vô cùng mạnh mẽ và tinh thuần. Người bình thường khi ăn quả Hoàng Kim thì phải tìm một nơi yên tĩnh để tiến hành bế quan, nhưng nàng hiện tại căn bản không có điều kiện như vậy.
Hoặc bị bọn chúng đuổi theo thì chỉ còn đường chết, hoặc ăn quả Hoàng Kim vào thì sẽ có đường sống, trong tình huống phải lựa chọn như vậy, ai cũng sẽ chọn giống như nàng thôi.
Đừng nói nàng hiện tại không có chỗ tiến hành bế quan, ngay cả việc khai thông tinh thuần năng lượng trong cơ thể cũng không cách nào làm được, bởi vì nàng đang phải nhanh chóng chạy về phía trước.
Xảo Xảo cũng không nghĩ Mộ Chỉ Ly lại có thể làm ra hành động điên rồ như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, thân thể nàng nhất định sẽ bị năng lượng kia làm cho nổ bụng
“Ngươi cứ như vậy thì sẽ bị nổ bụng đấy!” Xảo Xảo kinh hô, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Lúc này, trên trán Mộ Chỉ Ly mồ hôi chảy xuống từng giọt, khuôn mặt hồng nhuận trở nên trắng bệch, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi, hiển nhiên là đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn, nhưng tốc độ của nàng cũng không hề chậm lại.
“Ngươi có biện pháp gì hay không?” Mộ Chỉ Ly khó khăn mở miệng, trong lúc đau đớn như thế này, muốn nói nhiều một chút đều phải rất lao lực, nàng đang định tìm kiếm một nơi để ẩn nấp, đáng tiếc quá khó khăn, chỉ có thể hỏi Xảo Xảo xem có biện pháp nào không.
Xảo Xảo sau một lúc trầm ngâm mới lên tiếng nói: “Có! Ngươi bây giờ không cần đi lòng vòng nữa, cũng không cần che giấu hành tung của mình, nhanh một chút chạy tới trước tòa di tích cuối cùng kia.”
“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Chỉ Ly ngoài miệng hỏi, dưới chân cũng đã thay đổi phương hướng chạy tới tòa di tích cuối cùng.
“Đợi sau khi bọn họ tới, ngươi hãy cùng bọn họ đánh một trận! Nếu ngươi bây giờ không có cách hấp thụ nhiều năng lượng tỏa ra như vậy, thế thì để cho nó phát ra bên ngoài là được! Hiện tại ta sẽ khống chế thân thể của ngươi, để cho ngươi hấp thu nhiều hơn một chút, đến lúc đó đối phó với bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nếu như có thể thành công tiến vào trong di tích, ngươi có thể tự mình luyện hóa những năng lượng này rồi, còn nếu lúc bọn họ đuổi tới mà ngươi vẫn chưa vào được, vừa hay có thể dùng để đối phó với bọn họ.” Trên mặt Xảo Xảo hiện lên vẻ đắc ý, hiển nhiên là thấy bản thân đã nghĩ ra một biện pháp rất tuyệt diệu.
Không chỉ riêng bản thân Xảo Xảo cho là như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy một chiêu này đúng là đủ mạnh! Bất luận là phương thức nào thì đối với bản thân mình đều có lợi hết, không nghĩ tới chỉ một quả Hoàng Kim xuất hiện, cục diện của bản thân mình lại xảy ra biến hóa lớn đến vậy
“Viên thiếu! Đông Phương Ly đang ở phía trước! Dường như ả ta đang định chạy về phía tòa di tích cuối cùng!” Lương Tĩnh Tường sau khi phát hiện thân ảnh của Đông Phương Ly liền vội vàng báo cáo cho Lương Tĩnh Viên.
“Rất tốt, đuổi theo cho ta! Nếu ta đem nữ nhân của hắn ra chơi đùa, hẳn là hắn sẽ sống không bằng chết đi, ha ha.” Lương Tĩnh Viên âm ngoan cười.
Lúc trước Đông Phương Liệt làm cho mình bị lỗ to như vậy, mất hết cả thể diện, hiện tại cũng nên đổi lại hắn! Người nào đắc tội Lương Tĩnh Viên hắn đều sẽ không có kết quả tốt, một khi việc này thành, tên Đông Phương Liệt kia mới gọi là vô cùng mất thể diện!
“Ý tưởng của Viên thiếu gia quả là cao minh!” Lương Tĩnh Nam vuốt mông ngựa nói, lúc trước bọn họ không thể bắt giữ được Mộ Chỉ Ly đã khiến cho Lương Tĩnh Viên không hài lòng rồi, giờ chính là cơ hội để lấy công chuộc tội.
Cũng may lần này Viên thiếu cũng cùng với bọn hắn đi tới đây, nếu không ba người bọn hắn thật không tin tưởng bản thân có thể bắt được Mộ Chỉ Ly, tốc độ của nàng ta thật sự quá nhanh, nhưng không có khả năng chém giết bọn hắn, nếu nàng ta chạy trốn thì bọn hắn khó có thể đuổi được.
Trong tòa di tích thứ tư.
Sau khi Hàn Như Liệt đưa tay đặt lên mặt của la bàn ở đại môn liền cảm giác được một lực hút cường đại bộc phát ra, máu tươi trong cơ thể trong nháy mắt nhuộm đỏ cả la bàn, một lần nữa mở mắt đã thấy bản thân đứng ở bên trong di tích.
Nhìn mọi thứ bên trong di tích, Hàn Như Liệt lại không để ý chút nào, tâm trí của hắn đều đặt hết trên người Mộ Chỉ Ly.
Hắn đã thành công tiến vào, không biết Ly Nhi hiện tại như thế nào. Với tính cách của Lương Tĩnh Viên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ly Nhi. Thực lực của Ly Nhi mới chỉ ở Kim Đan cảnh sơ kỳ, căn bản không có khả năng đấu lại Lương Tĩnh Viên.
Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy hối hận. Hắn làm như vậy khác nào đặt Ly Nhi vào trong hiểm cảnh, chỉ trách lúc trước bọn họ xem thường thực lực của Lương Tĩnh Viên, thẳng đến khi giao thủ mới hiểu rõ.
Nhưng lúc đó tất cả đều đã không kịp rồi, chỉ hy vọng Ly Nhi có thể bình an vô sự. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tình huống Ly Nhi sẽ gặp phải, tâm Hàn Như Liệt lại vô cùng khó chịu.
Tại sao tòa di tích này lại không thể để cho hắn và Ly Nhi cùng tiến vào? Nếu Ly Nhi thực sự gặp phải chuyện gì không may, cả đời hắn này sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Nhìn bộ dáng lo lắng của Hàn Như Liệt, Tuấn Tuấn không khỏi lên tiếng nói: “Không cần phải lo lắng đâu, có Xảo Xảo ở đó, Mộ Chỉ Ly sẽ không xảy ra chuyện. Xảo Xảo tuy ngoài miệng có vẻ như cái gì cũng không để vào mắt, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly lại rất để ý .
Lão nhân Không gian qua đời lâu như vậy, thật vất vả mới có một đệ tử tìm đến, Xảo Xảo làm sao có thể ngồi yên không để ý tới được? Nha đầu đó có nhiều mưu kế lắm, người đừng lo lắng làm gì. Chưa kể đến vẫn còn hai quả Hoàng kim nữa mà!”
Muốn nói lại thôi, hiểu biết của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đối với Xảo Xảo không thể bằng Tuấn Tuấn, trước kia lão nhân Thời gian cùng lão nhân Không gian vẫn luôn ở cạnh nhau, đương nhiên hắn cũng từ trước đến nay ở cùng với Xảo Xảo, rất hiểu tính cách của Xảo Xảo.
Nhìn bộ dáng đầy tự tin của Tuấn Tuấn, Hàn Như Liệt lúc này mới thấy yên lòng. Đúng là lão nhân Không gian chắc chắn sẽ không bạc đãi đệ tử của mình, Xảo Xảo lúc đầu không đến ngăn cản hẳn là có tính toán riêng của mình.
Trên thực tế cũng đúng như những gì mà Tuấn Tuấn nói, Xảo Xảo hẳn là đã sớm biết sự tình sẽ phát triển như vậy, đương nhiên cũng biết cách làm của Mộ Chỉ Ly lúc trước nguy hiểm như thế nào, nàng không ngăn cản là vì muốn thông qua phương thức nguy hiểm như vậy để rèn luyện Mộ Chỉ Ly.
Chỉ có phương thức như thế mới có thể thăng cấp nhanh nhất, càng là nguy hiểm thì thu hoạch lại càng lớn. Nàng cũng là không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ trực tiếp nuốt quả Hoàng Kim vào, nhưng ngẫm nghĩ lại thì đây chính là phương pháp tốt nhất.
Khi Mộ Chỉ Ly đến được tòa di tích cuối cùng, liền phát hiện ở trước di tích tụ tập không ít người. Nhìn kỹ rồi, Mộ Chỉ Li chỉ có thể bất đắc dĩ cảm khái, thật là oan gia ngõ hẹp, ở trước tòa di tích cuối cùng vậy mà lại là tử địch của mình —— Đông Phương Cường!
Trước mắt, ở tòa di tích này thực lực của Đông Phương Cường là mạnh nhất, nếu không hắn cũng không thể đứng ở vị trí đầu tiên gần di tích nhất. Trên thực tế danh tiếng của Đông Phương Cường chỉ đứng sau Đông Phương Hào, tam đại thế lực khác đối với cái tên Đông Phương Cường cũng không xa lạ.
Trong Tứ đại thế lực, thực lực Đông Phương Hào là mạnh nhất, tu vi của cao thủ đệ nhất Lương gia, Thủy gia cùng với Nghê gia tu vi không phân cao thấp (ngang nhau), đều là Linh Tịch cảnh hậu kỳ, chỉ có Đông Phương gia Đông Phương Hào thực lực mạnh nhất, đạt đến nửa bước Nguyên Anh cảnh.
Đông Phương Cường đã bước vào hàng cao thủ Linh Tịch cảnh, cho nên vị thế cũng không thấp hơn so với bọn họ là bao, nếu ở tam đại thế lực khác, Đông Phương Cường càng được thêm nở mày nở mặt, chỉ tiếc là ở Đông Phương gia, bất luận cái gì cũng đều bị Đông Phương Hào vững vàng áp xuống một bậc.
Mộ Chỉ Ly chạy tới hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của không ít người, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía người tới, khi nhìn thấy nàng, vẻ mặt của nhiều người trở nên vô cùng phấn khích.
Ở đây có không ít đệ tử của Đông Phương gia, về phần ân oán lúc trước Đông Phương Ly và Đông Phương Cường, bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, nay Đông Phương Ly xông thẳng tới chỗ này, liệu có phải là tìm Đông Phương Cường để trả thù?
Nghĩ tới đây, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn. Dù sao có Đông Phương Cường ở đây thì bọn họ hiển nhiên không có chút cơ hội nào, giờ đương nhiên là hy vọng nước này càng đục càng tốt, nói không chừng bọn họ còn có thể thừa nước đục thả câu…..
Lúc Đông Phương Cường nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?” Hiện tại hắn cũng không muốn xảy ra xung đột với Đông Phương Ly, bị nàng quấy rầy, người chịu thiệt rốt cuộc chỉ có bản thân hắn thôi.
Nhìn dáng vẻ kia của Đông Phương Cường, Mộ Chỉ Ly cũng thừa biết hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi cười khẽ, nói: “Ngươi có thể ở đây, ta tại sao lại không thể ở đây? Tòa di tích này cũng đâu phải của riêng nhà ngươi.”
Đông Phương Cường ở truyền thừa chi địa đem đến cho nàng nhiều phiền toái như vậy, hiện tại cũng nên chế tạo đôi chút phiền toái cho hắn, để hắn nếm thử tư vị phiền toái là như thế nào.
Mộ Chỉ Ly chạy tới chưa bao lâu thì đám người Lương Tĩnh Viên cũng đuổi tới nơi, nhìn sắc mặt Mộ Chỉ Ly trắng bệch, trên mặt hắn hiện lên một mạt tiếu ý, xem ra chạy lâu như vậy, sức lực nàng ta cũng tiêu hao đến cực hạn rồi.
Lương Tĩnh Viên đang định mở miệng, lại kinh ngạc nhìn về phía tòa di tích trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng), không khỏi lẩm bẩm nói: ” Thuộc tính Kim, tòa di tích này thế mà cũng có hơi thở thuộc tính Kim!”
Vốn dĩ hắn còn khổ sở vì chuyện không tìm thấy di tích mà buồn rầu, không ngờ lúc này lại có một tòa di tích dâng tới trước mặt mình! Nếu không phải lúc này đang có rất nhiều người ở đây, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to: Ông trời đối với hắn thật không tệ a!
“Cho ngươi chạy! Ngươi chạy thế chứ chạy nữa cũng không thoát khỏi bàn tay của Viên thiếu chúng ta đâu!” Vẻ mặt Lương Tĩnh Tường đắc ý nói
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó săn dưới quyền của Lương Tĩnh Viên thôi, thế mà dám bày ra cái dáng vẻ đắc ý như vậy, thật làm cho người khác thấy khó hiểu đấy.” Mộ Chỉ Ly nhạo báng nói, không để cho Lương Tĩnh Viên một chút mặt mũi nào.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói như vậy, vẻ mặt tên Lương Tĩnh Tường vốn đang đắc ý cũng trở nên khó coi, há mồm muốn phản bác, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Không ít đệ tử của Lương gia đang vây ở xung quanh không nhịn được mà cười ra tiếng, dưới tình huống như vậy, cho dù bọn họ có cười thì cũng chẳng ai biết được chính xác là người nào cười. Bình thường Lương Tĩnh Tường ở Lương gia làm xằng làm bậy, bọn họ chỉ có thể nén giận mà nhịn xuống, hiện tại cười một cái cũng không được sao?
Tất cả mọi người ở Lương gia đều biết hắn là tên chó săn của Lương Tĩnh Viên, nhưng cũng không ai dám nói ra ngoài, bị Mộ Chỉ Ly công khai vạch trần như vậy, đây là lần đầu tiên…
Lúc này, Lương Tĩnh Viên cũng thu hồi tầm mắt đánh giá di tích, nhìn về phía Đông Phương Ly, trên mặt lộ vẻ trào phúng, nói: “Không phải ngươi chạy rất nhanh sao? Thế nào mà lại không chạy nữa vậy?”
Vốn muốn mượn cơ hội này để chế giễu Mộ Chỉ Ly, nhưng câu nói kế tiếp của Mộ Chỉ Ly lại khiến cho hắn ngây ngẩn cả người: “Bổn cô nương đang định đánh với ngươi một trận, cho nên không muốn chạy! Để ta xem mấy tên chó săn dưới quyền ngươi có bản lĩnh như thế nào!”