Lâm Dĩ Hiên gọi một chậu than, ném quyển sách vào đó, ngọn lửa dần dần lan tràn, thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy quyển sách hoá thành tro tàn. Lâm Tĩnh Như kiều mỵ lộ ra một tia cười nhạt: “Cửu ca thật đúng là cẩn thận, chẳng lẽ không tin tưởng muội muội sao?”
Lâm Dĩ Hiên nhướn mày, cười như không cười liếc nhìn nàng, hàm nghĩa đại khái là ngươi nói đi.
Lâm Tĩnh Như bị mất mặt, hỏi ngược lại: “Vì sao Cửu ca phải giúp muội muội?”
Lâm Dĩ Hiên gợi lên khoé môi, nửa thật nửa giả nói: “Muội muội rốt cuộc là người tam phòng, chúng ta coi như có phúc cùng hưởng, còn hơn tiện nghi người ngoài. Nhị phòng bên kia có động tác gì không?”
Tâm niệm Lâm Tĩnh Như vừa chuyển, lập tức trừng lớn mắt, giật mình nói: “Ngươi đã sớm biết?” Cho nên mới cùng người bỏ trốn. Nhớ lại lại quyển sách Cửu ca cho nàng xem, tin tức bí ẩn như vậy Cửu ca đều có thể biết, như vậy tính toán của Đại bá, Nhị bá, y có thể biết trước cũng không kỳ quái.
Lâm Dĩ Hiên cười không nói, tuỳ thời để lộ một chút bí mật của mình có thể làm cho người ngoài dỡ bỏ đề phòng.
Lâm Tĩnh Như tự cho là đoán trúng, cười lạnh: “Nhị bá mẫu tính hết cách, Tứ tỷ còn không phải chưa có nhi tử sao, hiện giờ Lục hoàng tử suy thoái, Đại bá còn trông chờ vào ta đâu.”
Lâm Dĩ Hiên gật đầu, giữa mày như cười: “Vi huynh chờ mong muội muội sớm sinh quý tử.”
Lâm Tĩnh Như sờ sờ bụng, trên mặt lộ ra một tia đắc ý: “Đa tạ lời may mắn của Cửu ca, muội muội nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.”
Lâm Dĩ Hiên biết thất muội quả thật có bản lĩnh, muốn làm là được.
Hai huynh muội không còn gì để nói, ngồi chốc lát liền cáo từ. Lâm Tĩnh Như đắc chí mãn ý, mặc kệ Cửu ca có ý gì, hôm nay quả thật giúp nàng đại ân.
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, nguyên nhân nói cho Thất muội, một là muốn nhìn Cảnh Dương hầu phủ đấu tranh nội bộ, hai là Liễu trắc phi, đúng là không để người yên tĩnh, thế mà suýt nữa tra được ra Đông Tuyết. Tai hoạ ngầm lớn như vậy, y tất nhiên không thể lưu lại, vừa lúc để Thất muội đối phó.
* * *
Hai mươi sáu tháng ba, hết thảy đã chuẩn bị xong, chuẩn bị xuất phát đi Vân Nam. Ý chỉ của Hoàng Thượng tuy nói Lê Diệu Nam cuối tháng khởi hành nhưng hắn lại không dám thật sự chờ đến cuối tháng.
Lâm Dĩ Hiên thu xếp thoả đáng mọi thứ. Đội ngũ rất lớn, thị vệ ba mươi tám người, hạ nhân hai mươi sáu người, còn có mười chín người bên Lâm mẫu, tổng cộng ước chừng hơn trăm người, công thêm hai mươi hai xe ngựa.
Lê Diệu Nam bị tư thế của phu lang nhà mình dọa, hắn đây là đi nhậm chức, không phải đi dạo chơi ngoài thành.
Lâm Dĩ Hiên u ám liếc hắn một cái: “Ngươi từng tới Vân Nam sao? Ngươi biết phong thổ bên kia sao? Ngươi nghĩ người trong nha môn sẽ nghe lời sao? Trên tay nếu không có người sử dụng, ngươi là Thông phán thì thế nào, chúng ta không quen không biết, ngươi quản được ai?”
Được rồi, Lê Diệu Nam sờ mũi, bị phu lang nhà mình hạ gục. Vô luận thế nào, trước khi hắn có đủ thực lực, nhân thủ tất không thể thiếu. Nếu không chỉ sợ bị người tước quyền mà không làm gì được, tình huống như vậy hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Con đường từ kinh thành đến Vân Nam rất xa xôi. Mới bắt đầu còn bình thường, ngồi xe ngựa được vài ngày, hết mới mẻ rồi, Tiểu Húc Nhi bắt đầu làm ầm ĩ.
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ, nhìn hài tử khó chịu hắn cũng đau lòng, mấy lần giục phu lang với nhi tử trở về, cuối cùng lại bị Lâm Dĩ Hiên thuyết phục. Trở về rồi thế nào, phu quân không ở kinh thành, y và nhi tử ở lại làm gì, huống hồ có Cảnh Dương hầu phủ như hổ rình mồi.
Lê Diệu Nam trái lo phải nghĩ, ban ngày liền dẫn nhi tử cưỡi ngựa. Tiểu Húc Nhi hưng trí bừng bừng, ngồi trên ngựa thấy cái gì cũng mới mẻ. Mùa xuân lại là mùa vạn vật hồi sinh, Tiểu Húc Nhi chốc chỉ chỗ này chốc chỉ chỗ kia, ngồi trên lưng ngựa hưng phấn nhích tới nhích lui. Lê Diệu Nam sợ đến mức tim đập bình bịch, sợ không cẩn thận nhi tử lập tức ngã xuống.
Tiểu Húc Nhi thì cao hứng, Lê Diệu Nam thì kêu khổ thấu trời, cưỡi ngựa giải trí còn được chứ cưỡi ngựa chạy, hắn đúng là có chút chịu không nổi.
Sau đó vẫn là Lâm Dĩ Hiên lên tiếng, giao hài tử cho thị vệ chiếu cố, thuận tiện rèn luyện can đảm cho hài tử, Lê Diệu Nam mới được giải thoát. Tiểu Húc Nhi người gặp người thích, rất nhanh đã thân thiết với nhóm thị vệ. Mọi người không có việc gì liền chọc đùa tiểu thiếu gia, nghe nó nói chuyện tiếng mềm mại, còn cả tiếng cười khanh khách, lộ trình buồn tẻ tựa hồ cũng không khó khăn như vậy.
Lê Diệu Nam lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đường núi khó đi, cái gì gọi là ngày đêm kiêm trình. Khó trách cổ nhân chia xa rồi, gặp lại nhau khó khăn đến vậy, riêng chỉ nói đường xa đã là cả một vấn đề.
Tiểu Húc Nhi vừa mới dỗ xong, tiểu phu lang lại bắt đầu say xe, dọc đường buồn bã ỉu xìu, ốm yếu, cái gì cũng không muốn ăn. Đôi mắt đen bóng thiếu đi linh động ngày xưa, cả người cũng bị mất sức sống.
Lê Diệu Nam nhìn ở trong mắt lo ở trong lòng, thật sự có chút hối hận không nên nhận cái chuyện khổ sai này.
“Ta không sao.” Lâm Dĩ Hiên cười an ủi: “Chẳng qua có chút mệt mỏi thôi, đừng lo lắng.”
Lê Diệu Nam nhíu mày, sắc mặt tiểu phu lang tái nhợt, có khí không lực, bảo hắn làm sao không lo lắng, bày thêm thảm dưới thân phu lang cho dày, thân thiết nói: “Không thoải mái liền nói cho ta biết, chúng ta nghỉ tạm vài ngày lại đi.”
Lâm Dĩ Hiên lắc đầu nói: “Chuyện Hoàng Thượng dặn dò sao có thể chậm trễ, còn không bằng đi nhanh hơn chút, đến Vân Nam là tốt rồi.”
Lê Diệu Nam thở dài một tiếng, mày cau thành một đoàn, hiện giờ đi cả tháng mới được nửa lộ trình, đến Vân Nam không biết còn mất bao lâu, giao thông cổ đại thật sự không tiện chút nào. Lúc trước đi thuyền còn đỡ, hiện giờ ngồi xe ngựa, ngay cả hắn cũng chịu không nổi.
“Làm khổ ngươi.” Lê Diệu Nam ôm tiểu phu lang vào ngực, đau tiếc mơn ʈrớɲ hai gò má tái nhợt, hắn biết tiểu phu lang thích hương vị của mình.
Lâm Dĩ Hiên an tường nằm trong ngực phu quân, trên mặt hiện lên tươi cười nhợt nhạt, chỉ chốc lát đã ngủ say.
Lâm mẫu cũng rất lo lắng tình trạng của nhi tử, tiểu cửu trước kia đâu phải chịu tội như vậy, bà nhìn mà đau lòng, lại không đành lòng trách cứ ca tế, dù sao đây cũng không phải là ca tế sai.
Lê Diệu Nam một cái đầu hai cái đại, vội vàng dỗ tốt nhạc mẫu, thân thể bà mà có cái gì không ổn thì hắn cũng xong.
Xe ngựa một đường lắc lư, may mắn trên đường coi như thái bình, không gặp phải dân chạy nạn hay gì. Đi vào Vĩnh Châu, thân thể tiểu phu lang ngày càng suy yếu, ăn cái gì nôn cái đó, say xe choáng đến trời đất u tối.
Lê Diệu Nam ra lệnh một tiếng, nghỉ ngơi hai ngày lại đi.
Tìm một khách điếm không tồi, Lê Diệu Nam vội vàng sai người đi tìm đại phu. Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân sốt ruột vì mình, trong lòng vừa ngọt ngào lại chua xót, đều do thân thể y không tốt mới chậm trễ lộ trình của phu quân.
Lão đại phu vừa bắt mạch xong đã mắng chửi Lê Diệu Nam xối xả: “Thân thể phu lang suy yếu như vậy ngươi còn không biết săn sóc. Mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ, tâm tình không an, hoạt mạch lúc có lúc không, hiện giờ còn ít tháng, cứ như vậy khẳng định khó giữ được thai nhi.”
“Ngươi nói cái gì?” Lê Diệu Nam như bị sét đánh.
Lâm Dĩ Hiên cả kinh trong lòng, vừa sợ vừa vui: “Ngươi nói cái gì?”
Lão đại phu hồ nghi nhìn bọn họ, giọng điệu hơi dịu đi: “Lệnh phu lang có bầu một tháng, lão hủ khai mấy phó thuốc dưỡng thai, trong vòng ba tháng nhất định phải bồi dưỡng cho tốt, nếu không chỉ sợ không giữ được thai nhi.”
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên thất kinh, ôm lấy bụng mình, thiếu chút nữa bọn họ sơ ý tổn thương đến hài tử.
Lê Diệu Nam ảo não vạn phần, phu lang vừa say xe lai vừa nôn, hắn nên sớm nghĩ đến: “Ngoan, đừng sợ, nhi tử của chúng ta không có việc gì.”
Lâm Dĩ Hiên vội vàng nhìn về phía đại phu: “Ta như vậy có thể đi tiếp không?”
Sắc mặt lão đại phu trầm xuống, trách mắng: “Ngươi có bầu rồi còn muốn đi? Thật sự là hoang đường, không yêu quý bản thân như vậy, không muốn hài tử phải không?”
“Không!” Lâm Dĩ Hiên vội vàng lắc đầu, hài tử này y đợi thật lâu, sao có thể không muốn.
Lão đại phu dặn dò bọn họ vài câu, Lê Diệu Nam tự mình tiễn tới cửa. Tin tức Lâm Dĩ Hiên có bầu nháy mắt rơi vào tai mọi người.
Lâm mẫu nghe xong mà sợ, bệnh trạng cửu nhi rõ ràng như vậy, bọn họ tuổi trẻ đoán không ra, sao bà cũng hồ đồ như thế, vội vàng sai người đi đun thuốc bổ. Hài tử này tới thật không đúng lúc, trong lòng có chút trách cứ ca tế, tính tính thời gian, hẳn là có ở trên đường. Thật sự là, phu phu hai người tình cảm tốt, sao ngay cả chút thời gian cũng không chờ được.
Ban đêm, Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên thương nghị. Lúc này sợ là phu lang không thể đồng hành tiến đến Vân Nam, ít nhất phải đợi ba tháng rồi mới có thể đi tiếp.
Lâm Dĩ Hiên không nỡ nhưng Lê Diệu Nam có Hoàng mệnh trên người, chỉ có thể rầu rĩ không vui mà ôm phu quân, tham lam hấp thụ càng nhiều ấm áp.
Lê Diệu Nam hôn hôn hai má phu lang, trong lòng cảm giác thật vi diệu, không nghĩ tới mình lại được làm phụ thân. Đặt tay lên bụng phu lang, cho dù đã có một hài tử, đối với chuyện nam nhân mang thai, Lê Diệu Nam vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tĩnh dưỡng hai ngày, Lâm Dĩ Hiên hồi phục tinh thần, Lê Diệu Nam cũng chuẩn bị khởi hành. Lúc này hắn quyết định một mình đi trước, Lâm mẫu và Dương Nghi ở lại Vĩnh Châu chiếu cố phu lang, vừa lúc hắn gửi thư cho đại ca, đến lúc đó để đại ca hộ tống bọn họ, mình cũng yên tâm.
Hai ngày này, Lâm Dĩ Hiên quấn Lê Diệu Nam một khắc cũng không cho phu quân rời khỏi tầm mắt.
Lê Diệu Nam ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài, biết phu lang luyến tiếc, hắn cũng không nỡ bỏ, chỉ có thể càng thêm săn sóc tiểu phu lang, dùng hành động khiến y an tâm.
Tiểu Húc Nhi biết sắp có đệ đệ, cao hứng vô cùng, mắt to nhìn chằm chằm bụng Lâm Dĩ Hiên, liên tục hỏi đa thân: “Ta cũng từ nơi này ra sao?”
Hỏi đến độ Lâm Dĩ Hiên không còn gì để nói, thương cảm trong lòng ngược lại vơi bớt không ít.
Lê Diệu Nam ôm nhi tử, hung hăng gặm hai cái, thận trọng giao phu lang cho nó.
Tiểu Húc Nhi ra bộ nam tử hán đại trượng phu, học tập anh hùng trong truyện của Lê Diệu Nam, vỗ ngực nói khoác không biết ngượng: “Phụ thân yên tâm, đa thân và đệ đệ, ngài cứ giao cho Húc Nhi đi.”
Giọng điệu kia, bộ dáng kia chọc người phải bật cười, Lâm mẫu ôm Tiểu Húc Nhi vuốt ve, hô to tiểu tâm can.