Lê Diệu Nam vờ đứng đắn, oán than một tiếng cho Chu Ngự sử, có một nhi tử như vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy vất vả.
Lý Minh Chương buồn cười, Chu Ngự sử ngày thường cũ kỹ nghiêm túc, trong nhà nề nếp sâm nghiêm, A Tiềm chưa bao giờ dám sai lầm, hắn ta không tưởng tượng được cảnh tượng Chu Ngự sử theo sau mông A Tiềm thu thập cục diện rối rắm là như thế nào.
Nhưng, Lý Minh Chương lo lắng nhìn Chu Tiềm: “Nếu Chu đại nhân muốn dùng gia pháp, ngươi đừng chống lại.”
Chu Tiềm gật đầu, hắn ta biết kế này một khi thực thi, đau đớn da thịt là không thể thiếu, nhưng hắn ta từ trước đến giờ chịu đau còn ít sao?
Lê Diệu Nam phụ hoạ: “Phụ thân ngươi mà muốn đánh, ngươi liền khóc, tốt nhất là khóc đến hàng xóm láng giềng đều biết. Đúng rồi, biểu ca ta ở cách vách nhà ngươi, cần hỗ trợ chỉ cần nói một tiếng.”
Chu Tiềm đầy đầu hắc tuyến, khóc thì hắn ta thành cái gì, nhưng trong lòng vẫn cảm tạ ý tốt của Lê Diệu Nam. Thẳng đến không lâu sau, khi hắn ta bị lão tử đánh đến da tróc thịt bong, khóc bù lu bù loa, lúc này hắn ta mới hiểu được dụng ý của Lê Diệu Nam. Nếu thực dọa người mà khóc lớn một hồi, để người nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, có thể thấy lão tử khó chịu cũng đáng.
Mấy người tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm, bỏ qua chuyện này không đề cập tới, đây là việc nhà của Chu Tiềm, đến chỗ cần ngừng thì ngừng, người ngoài không tiện nhúng tay quá sâu.
* * *
Những ngày kế tiếp thật bình lặng. Bảy ngày sau, chọn một ngày hoàng đạo, Trương Khải Hiền dọn đi Trương phủ. Cùng ngày đại bãi yến hội, không ít Tiến sĩ cùng khoa đều đến.
Lâm Dĩ Hiên vội đến chân không chạm đất, Lê Diệu Nam đau lòng, thầm trách cứ biểu ca. Trong nhà không người chủ sự còn bãi yến cái gì, làm phu lang nhà hắn mệt đến gầy đi, Tiểu Húc Nhi cũng nhớ đa thân hôn.
Lâm Dĩ Hiên cũng tức, chỉ biết tam biểu ca sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Khác với Lê Diệu Nam, y tuyệt không lo lắng tam biểu ca sẽ chịu thiệt ở quan trường, phải biết người da mặt càng dày càng dễ làm. Phu quân nhà mình tuy da mặt dày nhưng lại kiêu ngạo từ trong khung, người chướng mắt tuyệt không kết giao, nào như biểu ca, bạn bè khắp thiên hạ, một hồi yến hội bày ra, khách đông mệt chết y.
Trương Khải Hiền dọn vào nhà mới, phu phu hai người hoàn toàn an tĩnh. Mấy hôm nay Lê Diệu Nam quay lại sáng tác Thượng cổ diễn nghĩa, mỗi ngày hai chương, đúng giờ đưa đến Liêm Quận vương phủ, về phần có thể rơi vào tay Hoàng Thượng hay không, Lê Diệu Nam không lo lắng, hiện tại hắn chỉ cần an tâm chờ triều đình phái quan là được.
Nói như vậy, tân khoa Tiến sĩ, nhất giáp đều sẽ phái hướng về Hàn Lâm Viện, nhị giáp chọn ưu tú mà lấy, không ngoài dự kiến thì hắn sẽ làm biên tu ở Hàn Lâm Viện.
Lâm Dĩ Hiên rảnh rỗi rồi, một lòng một dạ chui vào bố cục của mình, mắt thấy phu quân sắp nhậm chức, mọi chuyện y phải chuẩn bị sẵn sàng. Có câu người hiền dễ bị bắt nạt, chỉ cần phu quân có thể khiến người ngoài thấy được lợi hại, mặc cho ai muốn làm chuyện gì trước tiên cũng phải suy nghĩ vài phần. Thế cục trong kinh hiện nay mấy vị Hoàng tử vừa mới bắt đầu tranh đấu, y không muốn phu quân tham dự trong đó.
Ba ngày sau, triều đình ban ý chỉ, Lê Diệu Nam nhậm chức biên tu ở Hàn Lâm Viện, chính thất phẩm. Trương Khải Hiền cũng được phái hướng vào Hàn Lâm Viện, nhậm chức bát phẩm bút thiếρ, hai huynh đệ xem như phân vào cùng nhau.
Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam mặc tốt quan phục, đến Hàn Lâm Viện báo danh. Sớm biết mình sẽ bị lạnh nhạt, thấy người khác ai vội việc nấy, mình thì như người trong suốt, Lê Diệu Nam cũng không ngoài ý muốn, lập tức tìm quan viên phụ trách, đăng ký hắn vào án.
Kế tiếp, gặp phải cái không hiểu liền hỏi, người ta không để ý tới hắn cũng không quan hệ, Lê Diệu Nam gặp ai hỏi người đấy, cũng mặc kệ sắc mặt người ta có khó coi hay không. Văn nhân tự xưng là lễ nghi phong phạm, gặp phải người như Lê Diệu Nam đúng là không có biện pháp.
Nghiêm mặt, Lê Diệu Nam chỉ coi như nhìn không ra; châm chọc hắn, Lê Diệu Nam tỏ vẻ vô tội, thái độ khiêm tốn, nhưng một khi há miệng nói ra tuyệt đối sẽ khiến người xấu hổ vô cùng, có thể nói người gặp người suy.
Cứ như thế, ngày đầu tiên của hắn ở Hàn Lâm Viện trôi qua, so ra còn không bằng Trương Khải Hiền, ít nhất Trương Khải Hiền còn lăn lộn được hai người bạn.
Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng đại khái hiểu được, hôm nay mình được đối xử như thế có liên quan đến Biện Thiên Hòa. Một ngày hai ngày không sao, nhưng nếu cứ thế mãi…
Lê Diệu Nam cười lạnh, hắn có chính là kiên nhẫn, Biện Thiên Hòa có lớn cũng không hơn được Hoàng Thượng, chỉ cần hắn ôm chặt đùi Hoàng Thượng, còn sợ Hàn Lâm Viện hướng gió không đổi? Chỉ là lạnh nhạt mà thôi, hắn chịu được. Huống hồ, hắn cũng không phải không có đối sách.
Mỏi mệt về đến nhà, thấy phu lang vội đến vội đi, nhi tử hoạt bát đáng yêu, một chút khó chịu trong lòng Lê Diệu Nam nháy mắt trở thành hư không.
“Ngươi trở lại.” Lâm Dĩ Hiên mỉm cười tiến lên đón, trước giúp hắn cởi xiêm y, sau đó rót tách trà, thân thiết nói: “Có mệt không, có muốn đi rửa mặt trước không?”
Lê Diệu Nam lắc đầu, giữ chặt tay phu lang, để y ngồi lên chân mình: “Không mệt, chính là nhàn đến chán.” Người khác căn bản không phân công cho hắn việc gì.
Lâm Dĩ Hiên suy nghĩ một chút: “Ngươi có thể kết giao với Diệp đại nhân, hắn là bạn tốt của ca ca, lúc trước thư tiến cử vào thư viện Minh Vi cũng là hắn hỗ trợ.”
“Ừ!” Lê Diệu Nam chạm nhẹ môi phu lang: “Đừng lo lắng, ta xử lý được.” Tình người không thể dùng loạn, một chút việc nhỏ như vậy đã cần tìm người hỗ trợ chẳng phải có vẻ hắn vô năng, cũng sẽ làm người nhìn thấp hắn, không phải thượng sách.
Lâm Dĩ Hiên không nói gì thêm, chuyện quan trường kỳ thật y không hiểu nhiều lắm, kiếp trước kiếp này y đều ở nội trạch, hiểu biết cũng chỉ là âm mưu quỷ kế, nếu bàn về dương mưu chính đạo, y quả thật rơi xuống hạ phong.
Những ngày tiếp theo, Lê Diệu Nam thành quỷ kiến sầu ở Hàn Lâm Viện, cái kiểu gặp ai hỏi đó khiến rất nhiều người không lời gì để nói, quả thực sợ hắn. Cố tình Lê Diệu Nam còn giả bộ chăm chỉ hiếu học, người không biết nội tình nhìn thấy chỉ biết tán dương.
Mà ngay cả Hoàng Thượng sau khi nghe nói cũng liên tục gật đầu, người chăm chỉ tiến tới, siêng năng học tập là người tốt, ngày khác nhất định đảm đương trọng dụng. Mà lúc này, trong tay Hoàng Thượng đúng là bản thảo Thượng cổ diễn nghĩa.
Tồn tại cảm của Lê Diệu Nam xoát đến thực thành công. Lúc này, hắn đã nhậm chức ở Hàn Lâm Viện được hơn một tháng.
Kỳ thật Lê Diệu Nam rất có ánh mắt, người không thể trêu vào tuyệt đối không nhạ. Hàn Lâm Viện cũng không phải địa bàn của Biện Thiên Hòa, vài vị trưởng quan mừng rỡ xem trò cười, dù sao lửa cũng không cháy được đến người bọn họ. Hàn Lâm Viện từ trước là thanh thuỷ nha môn, lui tới cũng đều là văn nhân nhã sĩ, trường hợp quỷ kiến sầu có thể nói là trăm năm mới thấy một lần, này đến tột cùng là giỏi đến đâu mới có thể khiến người gặp người trốn.
“Dương đại nhân.” Lê Diệu Nam cười tủm tỉm, tay cầm quyển Luận ngữ đi qua, đừng tưởng rằng hắn không biết, vị Dương đại nhân này ngày hôm qua tức giận nhìn hắn.
Dương Thế Khải ra vẻ cảnh giác, lui về phía sau vài bước. Lúc này nếu gã mặc nữ trang, lại thay một bộ biểu tình điềm đạm đáng yêu, tuyệt đối ra một tiết mục hoàn khố đại thiếu cưỡng bức phụ nữ đàng hoàng.
Người chung quanh chỉ coi như không thấy, sôi nổi đứng ở khoảng cách an toàn, cúi đầu không ngừng bận rộn, chỉ có ánh mắt thường thường phiêu lại đây.
Lê Diệu Nam cung khiêm hữu lễ, tư thái bãi đến cực thấp: “Sớm nghe nói Dương đại nhân tài học xuất chúng, hạ quan học thức nông cạn, thật sự hổ thẹn. Nay thấy Dương đại nhân tựa như không có cùng giải thích, quyết định mặt dày đi tìm, còn thỉnh Dương đại nhân vui lòng chỉ giáo.”
Dương Thế Khải thân thể cứng ngắc, thật sự rặn không ra tươi cười. Toàn bộ Hàn Lâm Viện ai không biết vấn đề Lê Diệu Nam hỏi tất nhiên không dễ trả lời, rõ ràng tiên cổ thánh hiền đều giải thích như vậy, nhưng từ trong miệng Lê Diệu Nam lại có thể hỏi ra nghi hoặc khác, mà còn làm cho người suy nghĩ sâu xa, cảm thấy rất có đạo lý. Nếu không muốn mất danh dự, tốt nhất là không nên gặp phải Lê Diệu Nam, nếu như truyền ra ngoài gã sao có thể gặp người, vấn đề đơn giản như thế cũng không trả lời được.
Nhưng duy nhất đáng ăn mừng là Lê Diệu Nam hỏi nhiều người, doạ hết người này đến người khác, cái gọi là pháp không trách chúng, nhiều nhất là bị đồng nghiệp chê cười, lại không có gì ảnh hưởng lớn.
Dương đại nhân hiện tại hối hận, hôm qua không nên lộ cảm xúc ra ngoài, gã chỉ có chút không phục, rõ ràng Lê Diệu Nam là người mới, bên trên còn đặc biệt dặn dò không thể quan hệ quá tốt với hắn, dựa vào cái gì hắn có thể sống như cá gặp nước.
Đúng vậy, Lê Diệu Nam dùng phương thức của mình, sống tốt trong Hàn Lâm Viện. Giao tình cùng đồng nghiệp chưa nói tới bao sâu nhưng đều có thể nói chuyện được, bởi nếu ngươi ra vẻ gì, Lê Diệu Nam tuyệt đối sẽ dùng vấn đề quang minh chính đại chỉnh ngươi đến không cửa cầu cứu.
Cảm xúc vui sướng khi người gặp họa thì ai cũng có, một người sau khi xui xẻo sẽ thích thấy người khác xui xéo, bất tri bất giác mọi người liền trở nên gần gũi hơn, gặp mặt sẽ gật đầu chào hỏi. Còn nếu Lê Diệu Nam cầm một quyển Luận ngữ trên tay thì ai thấy cũng sẽ nhượng bộ lui binh. Đây là ăn ý bọn họ dưỡng thành.
Nghe thấy câu hỏi của Lê Diệu Nam, người lặng lẽ bàng quan chung quanh đều lộ ra biểu tình hiểu rõ, Dương đại nhân bị Thám hoa lang trả thù, thật nhỏ mọn.
Người lúc trước khi bị Lê Diệu Nam hỏi qua tuy oán thầm trong lòng nhưng thấy vẻ mặt Dương đại nhân cứng ngắc, tâm tình vẫn rất tốt.
Chỉ nghe Lê Diệu Nam khiêm tốn hỏi: “Hạ quan minh tư khổ tưởng một đêm, “Khắc chế lòng tư du͙c, làm theo điều lễ, để mọi người trong thiên hạ tự nhiên cảm hoá mà theo về đức nhân. Vậy lòng nhân là do nơi mình, có phải do ở người khác đâu?”* Nghĩ mãi không hiểu được ý nghĩa, không biết Dương đại nhân có thể chỉ điểm một phần hay không.”
(*Câu gốc: Khắc kỷ phục lễ vi nhân, nhất nhật khắc kỷ phục lễ, thiên hạ quy nhân yên. Đây là một câu trong Luận ngữ, bản dịch trong “Tư tưởng nhân nghĩa Việt Nam” của TS. Nguyễn Minh Hoàn.)
Khoé môi Dương đại nhân run rẩy, gã tin nếu mình trả lời khắc chế bản thân để hợp với lễ chính là người, Lê Diệu Nam tuyệt đối sẽ thao thao bất tuyệt về mặt trái của vấn đề, chiến thắng tư du͙c để khắc chế, kia làm theo lễ không phải trái với quy luật tuần hoàn sao, trước sau mâu thuẫn tựa như không giải thích được!
“Thám hoa lang nếu rảnh rỗi nên đọc nhiều sách, bản quan còn có chuyện quan trọng, không thể kính tiếp.” Dương Thế Khải nghiêm mặt, ho khan một tiếng tay áo vung lên, quay đầu chạy lấy người. Kỳ thật, nếu gã không đi nhanh như vậy, biểu tình nghiêm túc trên mặt sẽ càng có sức thuyết phục.
Lê Diệu Nam bĩu môi, câu luận ngữ này từ xưa đã có rất nhiều giải thích, Dương đại nhân trả lời thế nào cũng là chính xác, ngược lại cũng thế, cũng đều là nói mồm mà thôi, coi như gã trốn nhanh! Xoay người, thấy mọi người đều đang bận rộn, Lê Diệu Nam gợi lên một tia cười nhạt, không hù dọa bọn họ, nói: “Những ngày gần đây, hạ quan làm phiền các vị đại nhân chiếu ứng, giải đáp không ít nghi hoặc, hôm nay hạ quan đặt ghế ở Vân Tiên lâu, không biết các vị đại nhân có rảnh rỗi hay không?”
“Lê đại nhân khách khí.” Quý Tiến Vĩnh ngẩng đầu lên không vờ vội nữa, Hàn Lâm Viện vốn chính là nơi thanh nhàn, nào có công việc gì bề bộn, chắp tay nói: “Bản quan chắc chắn đến trước.”
“Nếu Lê đại nhân mời khách, chúng ta tất nhiên rất hân hạnh.” Lưu Quang Nguyên tiếp lời.
Mọi người sôi nổi gật đầu, thế mà không thiếu một ai, mặc kệ quan hệ tốt thật hay giả, tóm lại đồng nghiệp hôm nay ngồi đây không một ai vắng họp.
Trương Khải Hiền tán thưởng trong lòng một phen, lực sát thương của tiểu biểu đệ quả thực làm người ta kính ngưỡng.