Phạm Bằng Dực sau khi tên đề bảng vàng liền vào Hàn Lâm Viện nhậm chức, lúc ấy chỉ là chính bát phẩm bút thiếρ*, ba năm sau lấy tốc độ cực nhanh nhảy hai cấp, thăng tới chính thất phẩm biên tu*, sáu năm sau nhậm chức tế tửu* ở Quốc Tử Giám, chín năm sau thăng thành ti nghiệp* của Quốc Tử Giám, chuyên môn theo gót tổ phụ lên lễ đài. Mười năm sau chuyện thư viện Minh Vi kéo bè kết cánh bộc phát, Phạm Thừa Chí bị hạ ngục, Phạm Bằng Dực cũng bị liên lụy. Sau lại bởi Phạm gia có uy vọng rất cao, rất nhiều người cầu tình, Hoàng Thượng buông lỏng, miễn cho tử tội, chỉ biếm bọn họ làm thứ dân.
(*Bút thiếρ: Chuyên đi dán thông cáo; Biên tu: Biên chép quốc sử; Tế tửu: tương đương hiệu phó; Ti nghiệp: tương đương hiệu trưởng.)
Nhưng sau đó, Hoàng Thượng lại hạ một đạo thánh chỉ, người Phạm gia trăm năm không được tham gia khoa cử. Hiển nhiên, người ngoài cầu tình càng chọc giận Hoàng Thượng, nếu không cũng sẽ không một gậy đánh chết, trong vòng trăm năm Phạm gia đừng mơ tưởng có ngày lại nổi danh.
Nhưng những điều này đều là mọi chuyện sau này, bây giờ người ta tìm phu quân gây phiền toái, trong lòng Lâm Dĩ Hiên như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Phạm gia toàn cáo già, trưởng bối tuy không theo ai, tiểu bối thì ai cũng đầu cơ trục lợi, Phạm Bằng Dực bởi vì Mạnh Gia Bình mà khẳng định trở thành Lục hoàng tử đảng, nghĩ cũng biết, chuyện hôm nay chắc chắn Lục hoàng tử không thoát khỏi liên quan.
Lâm Dĩ Hiên lửa giận sôi trào, rõ ràng không còn gì liên lụy, Lục hoàng tử lại cố ý nhằm vào phu quân, Lâm Dĩ Hiên sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng Lục hoàng tử là vì y, trong lòng rất nhanh âm mưu hoá chuyện này, nhanh chóng suy tư đối sách, không trả thù y há có thể cam tâm.
Đương nhiên, việc này, vô luận thế nào y cũng sẽ không nói cho phu quân, tự dưng đắc tội Lục hoàng tử dù sao cũng phải có một lý do, ảnh hưởng tới tình cảm của y và phu quân thì không tốt.
Lâm Dĩ Hiên che giấu ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt, cười nói: “Phạm Bằng Dực xuất thân Phạm gia ở Mẫn Dương, tổ phụ là viện trưởng thư viện Minh Vi, ngươi không cần để gã trong lòng, thư viện Minh Vi đã khiến Hoàng Thượng kiêng kỵ, một ngày nào đó sẽ bị nhổ. Hiện nay quan hệ trong triều phức tạp, Thanh Dương cư sĩ đại danh đỉnh đỉnh, đắc tội ai còn chưa biết, chỉ cần ngươi đứng vững, cần gì phải sợ người ngoài tính kế.” Y dám khẳng định, Lục hoàng tử tuyệt đối không dám có động tác lớn, dù sao Thái tử, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử đều ở một bên nhìn chằm chằm.
Lâm Dĩ Hiên khinh bỉ trong lòng, càng thêm hối hận mình trước kia vô tri, lúc này quay đầu nhìn lại, y đời trước quả thật là bị mù rồi.
Lê Diệu Nam nháy mắt hiểu rõ, khó trách Lộ Chí An kiêng kỵ, không muốn đắc tội Phạm Bằng Dực, thì ra người ta có bối cảnh cường ngạnh.
***
Lại nói Hoàng Thượng bên kia, đọc bài thi của Lê Diệu Nam thật sự bị kinh diễm. Pháp trị, không nghĩ tới có người cũng tôn sùng pháp trị giống ông. Lại nhìn những nội dung khác, mỗi một đối sách đều khả thi, Hoàng Thượng càng xem càng mê mẩn, trong lòng bắt đầu tính toán, nếu dùng những chính sách đó thì cần tốn bao nhiêu thời gian.
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng không thể chờ đợi được mà tìm vài vị đại thần đến thương nghị, chỉ mở bài thi ra cho bọn họ nhìn.
Đại thần trong triều kinh ngạc, rất nhanh bắt đầu tranh luận, ngoại trừ một vài vị đại nhân bảo trì trung lập, đại thần còn lại không ai không đề xuất ý kiến phản đối.
Cái tên Lê Diệu Nam lần thứ hai phát hoả, đương nhiên, hoả lần này chỉ giới hạn trong quan viên đã xem qua bài thi.
Hoàng Thượng bị tát một gáo nước lạnh, có tiếc hận, càng nhiều lại là mặt không đổi sắc, nghe thấy an bài thứ tự của đại thần đối với khoa cử, trong lòng nhịn không được cười lạnh, tuyệt bút vung lên, ngoại trừ Thường Hoà Huy, những cử tử nhận được tiếng hô cao nhất trong kinh không một ai có thể vào trước thứ mười.
Nhìn một cái, Liễu Lập Dương, Cát Hồng Minh là người của Thái tử, Lê Diệu Tổ là người của Lễ bộ Thượng thư, Vân Hoà Hoa lại là người của một vị hoàng thúc, từng người từng người đều đang đánh bàn tính nhưng mặt mũi của Thái tử vẫn phải cho, sau lưng Liễu Lập Dương là Liễu gia ở Sơn Đông, Thường Hoà Huy không có bổi cảnh, vì thế so sánh bên nặng bên nhẹ, Thường Hoà Huy nhặt được tiện nghi.
Về phần Lê Diệu Nam, cứ việc hắn cũng là người Cảnh Dương hầu phu, xét thấy bài thi này làm vừa lòng Hoàng Thượng, mà thành tích lại xếp thứ ba mươi tám, Hoàng Thượng ngược lại bị khơi dậy tính tình, xoát xoát hai bút, thay đổi vị trí của hắn.
Ba ngày sau trường thi yết bảng, chỗ bảng cáo thị đông nghìn nghịt người.
“Đứng đầu là Thường Hoà Huy.” Có người lớn tiếng kêu, không ai cảm thấy bất ngờ, nhưng đến phiên tên thứ hai, có người liên kinh ngạc.
“Thứ hai là Tề Vân Sơn, hắn là ai vậy?”
“Không biết.” Mọi người buồn bực lắc đầu, sôi nổi nhìn khắp nơi.
Một vị lão giả hơn năm mươi tuổi đứng ra, kich động đến nước mắt vòng quanh, nói chuyện cũng lắp bắp: “Lão… lão phu là Tề Vân Sơn.”
Mọi người tỏ vẻ thất vọng, thành tích thi hội lần này có thể nói là đánh ngã không ít người, vài vị lúc trước nhận được tiếng hô cao nhất đã bắt đầu đen mặt.
“Trương Khải Hiền là ai? Sao có thể đứng thứ ba?”
“Không có khả năng, Trương Khải Hiền có mấy cân lượng, ta sao lại không biết?” Lập tức có người phản đối.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng thành tích khoa cử lần này không đúng?”
“Sao có thể.” Người nọ vội vàng lắc đầu, lời này hắn không dám nhận.
Đứng thứ tư là Thẩm Hoành Chí, lại là một người không có tiếng tăm gì.
“Thứ năm là Lê Diệu Nam, là Thanh Dương cư sĩ.” Rốt cuộc nhìn thấy một cái tên quen thuộc, có người lớn tiếng hô.
Càng có người giật mình thốt: “Vân Hoà Hoa sao lại xếp thứ mười bảy.”
“Đúng vậy, Cát Hồng Minh cũng đứng thứ mười ba.”
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút, nghe nói thành tích thi hội lần này là Hoàng Thượng tự mình quyết định.”
Mọi người yên lặng không nói, ngoại trừ Thường Hoà Huy và Lê Diệu Nam, trong mười cái tên đứng đầu thi hội đều là giữa đường giết được ngựa đen, làm mấy người này sướng muốn chết, quả thực là vui như lên trời, ngay cả Lý Minh Chương cũng được đứng thứ sáu.
Nếu không phải kết quả thi hội là Thánh Thượng tự điểm danh, chỉ bằng Trương Khải Hiền mà có thể xếp thứ ba, người ngoài không thể tin, mà ngay cả mấy vị bạn tốt của hắn ta cũng đều cho rằng đây là chuyện đùa, nhưng mà, trúng chính là trúng.
Trương Khải Hiền cười ha ha, trên mặt dù rất đắc ý, miệng lại ngậm đến chặt, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng hắn ta đều rõ ràng.
Lê Diệu Nam nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì, mất mát là có một ít, hắn vốn cho rằng mình sẽ thi được tốt hơn.
Trương Khải Hiền rốt cuộc áp được biểu đệ một lần, trên mặt cười toe toét, có thể nói là xuân phong đắc ý.
Lâm Dĩ Hiên càng nhìn hắn ta càng ngứa mắt, vì thế Trương Khải Hiền đột nhiên phát hiện, mấy ngày gần đây thật xui xẻo, ra cửa sẽ mất bạc, đi đường sẽ té ngã, ăn cơm cũng có thể ăn phải sạn, hắn ta đây là đụng phải cái gì xấu rồi, hôm khác nhất định phải vào miếu bái.
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh, mặc kệ tam biểu ca tìm đường chết. Đối với thành tích của phu quân, vừa là trong dự kiến nhưng cũng ngoài dự đoán, dựa theo hiểu biết của y, bài thi của phu quân khẳng định Hoàng Thượng sẽ thích, nhưng mấy sách lược kia dù tốt lại ảnh hưởng tới lợi ích của không ít người, đại thần phản đối đã thành tất nhiên, thương nhân nếu phải nộp thuế, bọn họ sẽ tiếp tục tiến cống quan viên sao?
Ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền tài, đừng nói với y cái gì thanh chính liêm minh, quan tốt chân chính lại có mấy người?
Nhưng bất kể thế nào, phu quân trúng Tiến sĩ là việc vui, Lâm mẫu cao hứng đến độ cùng ngày liền bãi đại yến hội, mời tất nhiên đều là người nhà, Lê Hữu Tín cùng Lê Hữu Nghiễm cũng tới cửa chúc mừng.
Lê Diệu Nam thần sắc thản nhiên, rất nhanh đã nghĩ được tiền căn hậu quả, hắn còn chưa hiểu đủ sâu đối với quy củ của cổ nhân cho nên mới sẽ phạm sai lầm, sau này hắn sẽ làm tốt hơn. Mà hiện giờ như vậy cũng không phải không có lợi, thứ tự của hắn có thể xếp hạng năm nhất định là vào mắt Hoàng Thượng, nếu không chỉ bằng đại thần trong triều, cho dù hắn viết càng tốt, thành tích cũng sẽ chỉ xếp sau hai mươi.
Lê Diệu Nam đoán rất chính xác, nhưng hắn vẫn đánh giá cao lòng độ lượng của quan viên trong triều, nếu không có Hoàng Thượng ngự bút chu đề, đừng nói ngoài hai mươi, thứ tự của hắn chỉ có thể đến thứ ba mươi tám. Như vậy, hắn liền không có duyên với nhất giáp, kết quả thi đình không chỉ cần Hoàng Thượng thích mà còn phải căn cứ kết quả thi hương thi hội, nếu thứ tự vượt qua ba mươi, thì tuyệt không có khả năng tiến vào nhất giáp, hiện giờ rất tốt, hắn còn có cơ hội.
Lê Diệu Nam đột nhiên phát hiện, hắn thật có duyên với mười ba và năm, thời điểm thi đồng, thi huyền hắn đứng thứ mười ba, thi phủ thì xếp thứ năm, thi viện thì lên thứ ba. Năm trước thi hương hắn cũng lại đứng thứ mười ba, hiện giờ thi hội lại đứng thứ năm, không biết thi đình thì thế nào.
***
Ngày kế là tạ sư yến, Lê Diệu Nam biểu hiện quy củ vô cùng. So với vài vị cử nhân nhận được tiếng hô cao nhất, hắn thi tuy không phải thật tốt nhưng cũng không kém, nhàn thoại bên ngoài ít hơn. Ngược lại, đám người Cát Hồng Minh, Vân Hoà Hoa, Liễu Lập Dương bị chê cười không ít, đây đại khái chính là cảm giác rơi từ trên mây xuống đi.
Vân Hoà Hoa tức đến sưng mũi, Liễu Lập Dương ngược lại tu dưỡng tốt, thấy Lê Diệu Nam còn gật đầu thăm hỏi.
Sắc mặt Lê Diệu Tổ không tốt lắm, lần này thi hội, hắn ta chỉ đứng thứ hai mươi ba, cứ việc Lê lão phu nhân và Mã Ngọc Liên đều vui vẻ nhưng nhạc phụ không vui, kiều thê cũng không vui, kỳ vọng của bọn họ đối với hắn ta lớn hơn nhiều, hiện giờ mộng đẹp thành hư vô, tất nhiên không cao hứng. Lê Diệu Tổ nắm chặt tay, âm thầm quyết định, thi đình hắn ta nhất định phải cố gắng, cho dù không được nhất giáp, ít nhất cũng phải tranh thủ được nhị giáp.
Phạm Bằng Dực lần này đứng thứ mười tám, Lộ Chí An thì xếp càng gần cuối, chỉ có thứ ba mươi lăm.
“Lê huynh.” Lộ Chí An cười tiếp đón, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt từ sau hôm ở trà lâu.
Lê Diệu Nam mỉm cười đáp lại: “Lộ huynh.” Tiếp liền quay đầu với chuyện với bạn bè.
Lộ Chí An có chút mất mát, nhưng là tự hắn ta lựa chọn, hiện tại trách được ai.
Lý Minh Chương xuân phong đắc ý đi tới, chớp mắt với Lê Diệu Nam: “Sao vậy? Có mâu thuẫn?”
Lê Diệu Nam ảm đạm cười: “Vốn không phải người cùng đường, nói gì đến mâu thuẫn.”
Lý Minh Chương thấy hắn không muốn nói nhiều, cười trừ, hỏi: “Ngươi không phải muốn đi xem Chu huynh sao? Định lúc nào đi?”
Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút, hắn đúng là quên việc này, liền nói: “Đợi thi đình xong đi, mấy ngày gần đây không rút được thời gian.”
Lý Minh Chương gật đầu, hai người hẹn tốt rồi lại tách ra.
Lê Diệu Nam cảm thấy như vậy không tồi, quan hệ sẽ không quá thân cận cũng không quá xa lạ.