Lưu Mỹ nhân mẫu bằng tử quý, thăng lên Lưu Tần. Ai cũng thật không ngờ, năm nay Hoàng đế đã sáu mươi ba rồi, cư nhiên vẫn có thể làm ra một Hoàng tử, này chứng minh cái gì? Chứng mình Hoàng đế gươm quý không bao giờ cùn, vẫn mãi thanh xuân.
Lê Diệu Nam lần thứ hai cảm thán năm lực sinh du͙c của Hoàng đế, nhi tử, nữ nhi, tính cả song nhi, ước chừng hơn sáu mươi người, quả thực là ngựa giống trong ngựa giống.
Hôm ấy trong ngoài cung thực náo nhiệt. Ngoài cung, các đại thần vội vàng chuẩn bị hạ lễ; trong cung, thị vệ nô tỳ vội vàng chuẩn bị yến hội. Sáng sớm, cửa cung đã đầy ắp người, còn đông vui hơn cả lễ vạn thọ.
Mọi người đều nói đại tôn tử, tiểu nhi tử là tâm can của lão thái thái, lời này đặt trên người Hoàng đế kỳ thật cũng không khác là mấy. Đối với việc tuổi già có thêm nhi tử, Hoàng đế yêu thích cực điểm, vì ăn mừng đầy tháng ấu tử, Hoàng đế ban thánh chỉ đại xá thiên hạ, khắp chốn vui mừng.
Đây là đãi ngộ mà ngoại trừ Thái tử, không có Hoàng tử nào được hưởng qua. Lưu Mỹ nhân, không, Lưu Tần nhất thời nổi bật vô lượng.
Thập nhị hoàng tử sớm đã không còn nóng nảy như ba năm trước đây, mặc kệ phụ hoàng yêu ai, sủng ai, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Tâm phụ hoàng quá lớn, chẳng ai có thể độc chiếm được, chỉ cần vị trí của hắn trong lòng phụ hoàng không thay đổi, hắn cần gì phải so đo nhiều.
Thập tam hoàng tử không phục, Thái tử là nguyên phối đích trưởng tử còn được, dựa vào cái gì một anh nhi cũng so ra hơn bọn họ.
Trong lòng Thập tam hoàng tử không vui, Lê Hi là huynh đệ tốt, tất nhiên phải giúp nó xuất chủ ý, ý xấu có cả rổ, nhỏ giọng thì thầm trong chốc lát, hai tiểu quỷ ý chí chiến đấu ngẩng cao, cười đến thần bí.
Thập nhị hoàng tử cảnh giác, quyết định phải coi chừng bọn nó, đỡ cho gây ra cái tai họa gì, huynh đệ lại ngăn cách. Đây là điểm mấu chốt của phụ hoàng, nếu Thập tam phạm sai, chỉ sợ mình cũng không bảo đảm được cho nó.
Chẳng qua, hiển nhiên Thập nhị hoàng tử lo lắng thừa, Lê Diệu Nam rất nhanh đã hạ lệnh nghiêm cấm Lê Hi xuất môn trong vòng mười ngày. Thập nhị, Thập tam hai vị Hoàng tử trong lúc cung yến phải ở cạnh hắn một tấc không rời, nếu không…
Lê Diệu Nam ném tới ánh mắt uy hiếρ, Lê Hi rùng mình, thủ đoạn phạt người của phụ thân vô cùng kỳ lạ và quái gở, nó phát thề mình không muốn thể nghiệm một lần nào nữa, lập tức quay sang ngàn dặn vạn dò, không cho Thập tam hoàng tử làm xằng bậy, phụ thân sẽ không trừng phạt Hoàng tử, mà nó gánh tất.
* * *
Lê Hi cảm thấy thật khổ bức, phụ thân rất không có tính người, dựa vào cái gì Thập tam hoàng tử phạm sai lầm lại để nó chịu tội thay.
Thập tam hoàng tử mặt ủ mày ê, cảm thấy Lê đại nhân rất giảo hoạt, nếu Lê Hi bị phạt, người xui xẻo chắc chắn là mình, Lê Hi khẳng định sẽ trăm phương ngàn kế bắt nạt nó.
Bạn tốt lập tức biến thành đối thủ một mất một còn, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Lê Hi vẫn nhớ rõ, lần trước phụ thân khảo sát học vấn, Thập tam hoàng tử không qua cửa, phụ thân phạt nó đứng ở hoa viên hô lớn “ta là đồ ngu” năm trăm lần, mất mặt chết người.
Thập tam hoàng tử tức giận bất bình, Lê Hi chính là đồ tiểu hỗn đản, cư nhiên đùa dai với nó, dán rùa lên lưng nó, làm hại nó một đường dọa người tới tận trong cung.
Thập nhị âm thầm buồn cười, lão sư buộc hai tiểu tử này vào với nhau thật sự là tuyệt.
* * *
Lâm Dĩ Hiên lộ vẻ lo lắng, thận trọng gật đầu, lưu luyến không rời đưa phu quân ra tới cửa.
Sau khi trở về, lập tức hạ lệnh, đóng chặt cửa Lê phủ, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.
Lê Hi chu mỏ, muốn trộm đi cũng không được rồi.
Lê Húc thấy căng thẳng một cách khó hiểu, mấy ngày gần đây vẫn cảm thấy sắc mặt phụ thân và đa thân trầm trọng, ngay cả trong không khí tựa như cũng lộ ra một chút khẩn trương.
Cửa cung tăng thêm nhiều cấm vệ quân, đây là chuyện bình thường, sinh thần Hoàng đế, sinh thần Thái hậu hoặc là đại hôn của Hoàng đế, trong cung đều sẽ trở nên náo nhiệt, vì giữ gìn trật tự, cấm quân kinh thành cũng tùy thời gia tăng.
Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, nói không căng thẳng là giả, từ xưa đến nay có lần nào bức vua thoái vị mà không có máu chảy thành sông. Nhưng hắn không có lựa chọn, ngoại trừ làm bộ như không biết, hắn không thể có động tác nào khác, nếu không chờ đợi hắn không phải là Hoàng đế sủng hạnh mà là kiêng kỵ.
Bởi vì Thập nhị, Thập tam là Hoàng tử, vào cửa cung, bọn họ mỗi người đi một ngả, phải bái kiến phụ hoàng xong mới đi cùng lão sư được.
Lê Diệu Nam lập tức đi Ngự hoa viên, rất nhiều đại thần đã sớm chờ ở đây.
Hoàng đế lững thững đi đến, nhóm triều thần hô to vạn tuế, tâm tình Lê Diệu Nam hơi buông lỏng, bắt đầu đếm số người ở đây. Thật tốt, Liêm Quận vương không thấy bóng người, Binh bộ Thượng thư mặc dù có mặt nhưng không thấy tâm phúc của ông ta, mà Liên Tướng quân cũng là dáng vẻ rất tự tin, hôm nay hẳn là hết thảy đều do Hoàng Thượng nắm giữ.
Trăng tròn yến diễn ra bình thường, Thập nhị, Thập tam đưa lễ xong, Lê Diệu Nam giữ bọn họ bên cạnh mình.
Không bao lâu, Hoàng đế đã ngà ngà say, dẫn đầu hồi tẩm cung, để lại các đại thần tùy ý.
Thập tam hoàng tử rục rịch, loại cung yến này nhàm chán nhất, còn không bằng trở về đi ngủ.
Lê Diệu Nam trừng nó, Thập tam mới tâm không cam tình không nguyện mà quy củ hơn.
Hoàng đế đi rồi, yến hội càng thêm náo nhiệt, không có Hoàng Thượng câu thúc, các đại thần nói chuyện thoải mái hẳn.
Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử âm thầm rời đi, không biết đang chuẩn bị những thứ gì.
Thất hoàng tử thấy thế cũng không ở lại lâu, chỉ nói quan tâm phụ hoàng, muốn đi Thừa Càn cung nhìn xem, thời điểm rời đi, bên người còn mang theo vài vị tâm phúc.
Lê Diệu Nam trái lo phải nghĩ, hắn cho rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nếu Liên Tướng quân, Binh bộ Thượng thư, Ngự tiền Đại học sĩ đều tại Ngự hoa viên, so với chạy loạn khắp nơi còn không bằng an tâm chờ đợi.
Theo thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, Thập tam hoàng tử hết kiên nhẫn, Thập nhị hoàng tử nghi hoặc trong lòng, trước giờ lão sư chưa từng quản nghiêm như vậy, chẳng lẽ thực sự có đại sự gì sắp phát sinh.
Nghĩ vậy, Thập nhị hoàng tử rùng mình, lúc này mới giật mình phát hiện, trong Ngự hoa viên ngoại trừ mấy người rời đi, tựa hồ thật lâu không có ai tiến vào. Không kịp hiểu rõ mọi chi tiết, một vị thái giám cả người đầy máu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: “Không tốt rồi, Thái tử mưu phản bức vua thoái vị, Thừa Càn cung đã bị cấm quân vây quanh, Hoàng Thượng băng hà rồi.”
Thập nhị hoàng tử lửa giận công tâm, mãnh liệt đứng dậy.
“Cẩu nô tài, ngươi nói bậy.” Sắc mặt Thập tam hoàng tử tàn nhẫn, bước nhanh tới đạp một cước.
“Ta muốn gặp phụ hoàng.” Lòng Thập nhị hoàng tử nóng như lửa đốt, sắc mặt sợ đến xanh mét.
Thập tam hoàng tử vốn nóng nảy, lúc này còn quan tâm được gì khác, nhấc chân đã định chạy tới Thừa Càn cung.
“Đứng lại.” Lê Diệu Nam vội nói, sắc mặt nghiêm nghị, lần đầu ra lệnh với Hoàng tử.
“Lão sư.” Thập nhị hoàng tử cố gắng bình tĩnh lại.
Lê Diệu Nam nói: “Ngươi coi chừng Thập tam, đừng cho nó chạy loạn, đao kiếm không có mắt, phản quân sẽ không quan tâm nó có phải Hoàng tử hay không.”
“Ta hiểu.” Thập nhị hoàng tử lo lắng vạn phần, nhưng thấy sắc mặt lão sư như thường, lòng bỗng yên ổn lại, đầu óc cũng khôi phục bình tĩnh, nghiêm khắc nhìn về phía Thập tam hoàng tử: “Nhận ta là Thập nhị ca của ngươi thì đừng có chạy loạn.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, học vấn của ngươi đi đâu hết rồi?”
“Ta…”
Thập tam hoàng tử chưa nói hết, Thừa Ân Công đã dẫn cấm quân nhanh chóng vây quanh Ngự hoa viên.
Trong Ngự hoa viên, hài tử nhỏ tuổi khóc lớn, sắc mặt các vị đại thần lại không có nhiều thay đổi, duy trì mặt ngoài trấn định, có thể tham gia cung yến đều là quan to từ tam phẩm trở lên, nếu thật sự loạn cả lên, kia mới gọi là dọa người.
Thập nhị hoàng tử sợ hãi, nắm chặt tay Thập tam, hắn không dám nghĩ nếu Thập tam lao ra thì sẽ là hậu quả thế nào.
Hốc mặt Thập tam hoàng tử phiếm hồng: “Phụ hoàng, phụ hoàng…”
“Hoàng Thượng không có việc gì, ngươi an tĩnh một chút, đừng làm cho Thừa Ân Công nhìn đến.” Lê Diệu Nam đè thấp giọng nói, giấu bóng dáng bọn nó ở giữa đám người.
“Thừa Ân Công, ngươi thật to gan, rõ ràng cùng Thái tử mưu phản.” Có đại thần đứng ra hét lớn.
Cũng có đại thần thà chết chứ không chịu khuất phục, chính nghĩa lẫm nhiên quở trách: “Ta phi, Thái tử bất nhân bất hiếu, không đảm đương được trọng trách, lão phu nhất định sẽ không khuất phục.”
“Thái tử thẹn với Hoàng Thượng ưu ái.”
“Thừa Ân Công là đại gian quốc gia.”
Đám Ngự sự vốn ngông ngênh mắng đến đặc biệt sảng khoái, gian thần, sâu mọt, Thái tử không xứng làm quân vương, cái dạng gì cũng nói được ra.
Sắc mặt Thừa Ân Công không tốt, hừ lạnh một tiếng, nháy mắt, ba vị đại thần vừa rồi mắng to nhất máu văng năm thước.
“…” Những người còn lại không lên tiếng, lời mắng chửi nghẹn ở cổ họng.
Sắc mặt Thừa Ân Công rét lạnh, không chút nào che giấu sát ý: “Còn ai muốn nói nữa?”
“Hoàng Thượng vạn tuế, Thái tử đáng chết…” Lại thêm đầu một vị đại thần rơi xuống đất, tiếng hô lớn lập tức im bặt.
Liên tục giết sáu bảy người, Thừa Ân Công bắt đầu dụ dỗ: “Hoàng Thượng đã băng hà, Thái tử kế vị danh chính ngôn thuận, ngẫm lại người nhà của các ngươi đi.”
Sắc mặt quần thần thay đổi, không nghĩ tới Thừa Ân Công ti bỉ như thế, định dùng người nhà để áp chế.
Thập nhị hoàng tử nắm chặt tay: “Lão sư có phải đã biết trước?”
Lê Diệu Nam nhẹ lắc đầu: “Không biết.” Thập nhị rốt cuộc là người hoàng gia, cho dù là đệ tử của hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
“Vậy thì vì sao…” Thập nhị hoàng tử chần chừ hỏi.
Lê Diệu Nam chậm rãi trả lời: “Chỉ là có chút hoài nghi. Mấy vị Hoàng tử có vẻ khác thường, thời điểm vào triều chỉ tranh cãi mấy việc vớ vẩn, tên thái giám vừa rồi theo ta phỏng đoán không phải là người của Thái tử, sắc mặt Thừa Ân Công không tốt chắc do mấy người kia nói, Thái tử lần này đập nồi dìm thuyền chỉ sợ là không thành.”
Thập nhị hoàng tử trầm tư một khắc, trong lòng tin lời hắn nói, lão sư phân tích chưa bao giờ sai.
Không khí trong Ngự hoa viên càng ngày càng căng thẳng, rất nhiều người không tin Hoàng đế băng hà, cũng có người bắt đầu lắc lư trái phải. Từ khi có vị đại thần đầu tiên đầu nhập vào, theo người thứ mười bảy đổ máu tại chỗ, đối mặt với sinh mệnh uy hiếρ, không ít người hướng tới Thái tử. Nhưng Thừa Ân Công cũng không cao hứng được lâu, chuyện kế tiếp giống như một trò khôi hài.
Lục hoàng tử lãnh binh cứu viện, Thừa Ân Công đương trường tự sát.
Đoàn người đuổi tới Thừa Càn cung, Thái tử bị trúng nhiều đao đã sớm bỏ mình, Ngũ hoàng tử quỳ trên mặt đất, Thất hoàng tử ồn ào cứu giá, liên tiếp biểu trung tâm.
Sắc mặt Hoàng đế suy sút ngơ ngác ngồi trên ngai vàng, giống như già đi chục tuổi.
Các đại thần ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thập nhị, Thập tam nhanh chóng tiến lên, biểu hiện thân thiết. Thập lục, Thập thất, Thập cửu cũng không cam lạc hậu, rất muốn lấy lòng phụ hoàng, đùa cho phụ hoàng vui vẻ, nhưng thần sắc chưa hết kinh hồn tiết lộ cảm xúc của bọn họ, lúc trước Thừa Ân Công bức vua thoái vị đã dọa sợ bọn họ.
Bi thương trong mắt Hoàng đế không thể che giấu, thấy nhi tử nhỏ tuổi, sắc mặt mới hơi dịu đi, cũng không nói thêm gì, chỉ phất tay để bọn họ lui ra.
Ngũ hoàng tử quỳ rạp xuống đất khóc lớn: “Phụ hoàng, Thái tử mưu phản, nhi thần là vì cứu giá …”
Thất hoàng tử nhanh chóng nói: “Phụ hoàng, Ngũ ca tầm hoài bất chính quan báo tư thù, ý đồ mưu hại Thái tử, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, vừa lúc mang binh cứu viện.”
Lục hoàng tử thầm hận trong lòng, một câu kia của Thất đệ cũng tiện thể kéo cả gã vào, vội biện giải: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần là nghe xong cấm quân thị vệ bẩm báo mới lãnh binh cứu giá.”
Thất hoàng tử cười lạnh: “Hắn thật đúng là to gan lớn mật, Thái tử mưu phản không đến bẩm báo Hoàng Thượng, lại tới cứu giá, ta xem Lục hoàng huynh là không kịp đợi.”
“Ngươi…” Lục hoàng tử tức giận, rốt cuộc vẫn còn chút lý trí, vội vàng nói: “Trong cung đã bị Thái tử cầm giữ, cho nên mới có thể bẩm báo với ta, thỉnh Thất đệ nói năng cẩn thận.”
“Nói đến hay…”
“Im miệng—” Hoàng đế giận tím mặt, tức đến ngực phát đau, đây chính là nhi tử ngoan của ông.
Thất hoàng tử còn muốn nói cái gì.
“Cạch!” Hoàng đế cầm nghiên mực trên bàn ném xuống, vừa lúc nện trúng đầu Thất hoàng tử, máu tươi từ trán trào ra, Thất hoàng tử lúc ấy liền mơ màng: “Phụ hoàng…”
Hoàng đế làm như không thấy, sắc mặt âm trầm cực kỳ nguy hiểm, ánh mắt lạnh băng không hề có chút thương tiếc nào.
Các đại thần lặng ngắt như tờ, thở cũng không dám thở mạnh. Thái tử bức vua thoái vị là quốc sự, đồng dạng cũng là chuyện nhà Hoàng đế, mặc kệ Hoàng Thượng bất mãn với Thái tử thế nào, đó vẫn là nhi tử mà ông yêu thương, nếu còn sống thì dễ nói, Hoàng đế chỉ thấy phiền chán, nhưng Thái tử đã chết, nói không chừng liền biến thành nốt chu sa.
Không bao lâu, các đại thần dẹp đường hồi phủ. Kinh sư bắt đầu giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không cho ra ngoài đi lại.
Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân bình yên vô sự, chậm rãi nở nụ cười, chưa từng thấy ngày nào dài bằng cả năm như thế.
Lê Diệu Nam ôm phu lang, tâm tình cuối cùng cũng triệt để thả lỏng, vô luận tình huống kế tiếp như thế nào, tóm lại không liên lụy đến người hắn. Hôm nay thật đúng là trò hay liên tiếp, Hoàng Thượng chơi một ván này quá lớn, phỏng chừng đang hối hận đây.
Lâm Dĩ Hiên tò mò: “Hôm nay có nguy hiểm không, tình huống trong cung như thế nào?”
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ buông tay, hắn cũng giống các đại thần khác, bị cấm quân vây ở Ngự hoa viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thừa Càn cung, Thái tử chết như thế nào, tình huống cụ thể hắn thật là không biết, chỉ có thể từ lời của Ngũ hoàng tử mà phỏng đoán chút ít. Dù sao đơn giản là Hoàng đế chơi quá đà, vốn tưởng là đã nắm giữ mọi chuyện, chấm dứt các loại tính toán của mấy vị Hoàng tử.
Năm ngày sau, kinh thành khôi phục bình thường, phe Thái tử, người bị xét nhà, kẻ bị lưu đày lưu đày, triệt để bị nhổ tận gốc.
Ngũ hoàng tử hàng xuống Quận vương, cách mọi chức vụ trên người, cấm nhốt ở nhà, vĩnh viễn không cho bước vào cửa cung.
Lục hoàng tử, Thất hoàng tử cũng bị cấm nhốt trong nhà, tuy rằng không bị hàng tước, nhưng cũng vĩnh viễn không cho bước vào cửa cung, trách phạt nặng không khác gì Ngũ hoàng tử.
Kết quả vụ bức vua thoái vị này, tất cả mọi người đều thua. Mấy vị Hoàng tử đấu hơn nửa đời người, không nghĩ tới vào tuổi trung niên lại thành bạn với nhau, thật đúng là thế sự khó liệu.
Sau đó Lê Diệu Nam mới biết được, Thái tử bức vua thoái vị, Ngũ hoàng tử cứu giá, kỳ thật vốn là muốn chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, lấy danh nghĩa cứu giá để đoạt cung.
Lục hoàng tử lại là chim sẻ ở phía sau, chỉ cần Ngũ hoàng tử giết Thái tử, gã đến cứu viện, phụ hoàng nhất định sẽ coi trọng gã thêm. Tên thái giám ở ngự hoa viên chính là Lụchoàng tử an bài, bằng không Thừa Ân Công dù có ngu ngốc cũng sẽ không nháo chuyện Thái tử mưu phản cho mọi người đều biết, ít nhất lão phải kiếm chỗ dựa trước đã.
Thất hoàng tử không có binh trong tay, nhưng hắn ta khôn khéo, đi theo bên người Hoàng Thượng đục nước béo cò. Nhóm hoàng huynh mỗi người đều có tính toán, trái ngược với hắn ta là nhi tử ngoan, hắn ta nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ thích, chỉ tiếc, có một số việc tốt quá hóa lốp.
Lúc Lê Diệu Nam gặp lại Hoàng Thượng, trong lòng chấn động.
Hoàng đế hai tấn tóc bạc, khí sắc ám trầm, thân thể giống như trong nháy mắt suy sụp xuống.
Lê Diệu Nam đoán không sai, Hoàng Thượng hối hận, giờ khắc này trong lòng ông tất cả đều là những điểm tốt của Thái tử, tất cả đều là mấy vị Hoàng tử khác bất hiếu.
Thái tử thuở nhỏ thông tuệ, tại sao lại trở nên thô bạo, Hoàng đế suy nghĩ cẩn thận, không thể không thừa nhận, mình kỳ thật cũng có sai, không để cho Thái tử an tâm, không cho hắn đầy đủ cảm giác an toàn, cho nên Thái tử mới có thể học xấu.
Bồi thường của Hoàng đế tới cũng nhanh, đệ tứ nhi tử của Thái tử năm nay vừa tròn mười tuổi, bởi vì sinh mẫu mất sớm, Hoàng đế tâm sinh thương tiếc, không chỉ nhận nó vào cung dưỡng, còn cho nó kế thừa Vương vị.
Lâm Tĩnh Như tức giận đến hai mắt biến đen, Thái tử bức vua thoái vị thất bại, Cảnh Dương hầu phủ bị xét nhà, liên tiếp đả kich khiến nàng lao tâm lao lực quá độ, chưa phục hồi lại tinh thần, không nghĩ tới Vương vị thế mà bị đứa mồ côi kia nhanh chân bắt được, uổng phí nàng tính tẫn mưu kế, lại trở thành công dã tràng.
Hai chữ hối hận đã không đủ để hình dung tâm tình của nàng, Lâm Tĩnh Như biết cửu ca sẽ không giúp nàng, là chính nàng bội ước trước, cửu ca ngay cả Cảnh Dương hầu phủ đều mặc kệ, sao có thể để ý nàng chết sống. Chỉ may mắn không ngờ tới, nàng có nhi tử bàng thân, rốt cuộc là long tử long tôn, chỉ cần hài tử trưởng thành, rồi sẽ có lúc hết khổ.
Lâm Dĩ Hiên khẽ mỉm cười, thờ ơ lạnh nhạt nhìn thế cục biến hóa, kiếp trước Lục hoàng tử thăng quan tiến chức, cư nhiên là kết cục cấm nhốt, thật sự là đáng mừng.
Đối với Cảnh Dương hầu phủ, y cũng không buông tay mặc kệ, Lâm tam lão gia là phụ thân y, đây là sự thật không thay đổi được. Đương nhiên y cũng sẽ không quá tốt tâm, y là song nhi đã xuất giá, không cần giả vờ làm hiếu tử, chỉ cần khiến người không bắt được sai lầm là được.
Lâm Dĩ Hiên mua một tòa tam tiến trạch viện ở kinh, khế đất để tên Lâm tam lão gia, mỗi tháng một trăm lượng tiêu dùng, coi như hiếu thuận với phụ thân.
Về phần đại phòng, nhị phòng, còn có Lâm lão gia tử, y không nhúng tay vào, y muốn nhìn một chút, Lâm tam lão gia có thể làm hiếu tử trong bao lâu.
Hết thảy đều kết thúc đã là một tháng sau.
Chuyện lần này liên lụy rất rộng, Hoàng Thượng khai thêm ân khoa, trên triều một lần nữa thay máu.
Lê Diệu Nam lại thăng quan, trong lòng hắn tuyệt không cao hứng, quả thực buồn bực đến phát cuồng. Trước hắn còn cười nhạo Liêu đại nhân, không nghĩ tới giờ lại đến phiên mình.
Lê Diệu Nam là Nội các Học sĩ, gia phong Thái tử Thái phó.
Bố khỉ, cái tên vang chưa, Lê Diệu Nam khóc không ra nước mắt, Hoàng Thượng căn bản không có Thái tử, phong hắn làm Thái tử Thái phó không phải là tiết tấu muốn chết sao?
Hoàng Thượng rất không cho người yên tĩnh.
Lê phủ bị đổ đến nơi đầu sóng ngọn gió, Lê Diệu Nam có hai đệ tử, nếu hắn là Thái tử Thái phó, tâm tư các thần tử lập tức lại lung lay.
Lại một vòng tranh đấu bắt đầu trình diễn.
Trong đó Thập nhị hoàng tử được tiếng hô cao nhất, Thập lục hoàng tử nhảy nhót lợi hại nhất, Thập thất hoàng tử ngẫu nhiên cũng đá vào một cước.
Lê Diệu Nam bị bắt lên chiến thuyền, không biết làm thế nào, chỉ có thể đi tiếp.
Thập nhị hoàng tử cũng không khiến hắn thất vọng, làm việc càng thêm trầm ổn, thủ đoạn xử lý chính vụ càng thêm lão luyện.
So sánh ra, Thập lục hoàng tử tuy biết lấy lòng khoe mẽ, chiếm được Hoàng đế sủng ái, nhưng ở những phương diện khác lại không đủ nhìn.
Thập nhị hoàng tử rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của Thái tử, mắt thấy Thập lục càng ngày càng được sủng ái, càng ngày càng kiêu ngạo, thẳng đến rất nhiều năm về sau, Thập nhị hoàng tử đã là vua của một nước, mỗi khi nhớ lại đoạn chuyện cũ này, hắn đều không hiểu mình nhẫn kiểu gì. May mà, hắn thắng.
Hoàng đế rốt cuộc lớn tuổi, Thái tử qua đời càng làm thương tổn đến tâm thần ông, bên người dù có nhiều hơn tử tự lấy lòng thì vẫn không bù lại được vết thương thật sâu trong lòng.
Hai năm sau, Hoàng đế băng hà, Thập nhị hoàng tử thuận lợi đăng cơ, thời điểm xử lý chính vụ, hắn nắm được quyền to, Thập lục hoàng tử không làm được gì.
Thập nhị hoàng tử ra tay nhanh chóng, cho hắn ta đi túc trực bên linh cữu tiên hoàng.
Lê Diệu Nam gia phong Đế sư, tên của hắn lúc này đã vang vọng khắp Đại Tấn.
Lâm Dĩ Hiên cũng thành song nhi có thân phận tôn quý nhất Đại Tấn, khiến người ta ao ước không thôi.
Phu phu hai người tình cảm trước sau vẫn tốt như vậy, nhìn mấy hài tử khỏe mạnh trưởng thành, hai người nhìn nhau cười, đường về sau còn dài…
*Hoàn chính văn*