– Sao ăn no rồi, giờ em muốn đi đâu ?
Trau mày, chớp mắt một lúc Tranny mới trả lời :
– Em muốn đi uống nước, nhưng mà phải ở một nơi nào đó thật cao, để em có thể tha hồ nhìn ngắm toàn thành phố Hà Nội.
– Ngắm Hà Nội từ trên cao à ? Uhm, được, được, anh biết một nơi… nào mình đi thôi..
Theo sở thích của cô nàng, Việt “bat” đánh xe đến quán café Summit Lounge nằm ở tầng 20 của khách sạn Sofitel Plaza – nơi có tầm nhìn đẹp nhất tại Hà Nội khi mà bạn có thể thoải mái ngắm nhìn Hồ Tây, hồ Trúc Bạch, sông Hồng và đường Thanh Niên.
Không thể tả hết được sự thích thú của Tranny khi được tận hưởng cái nắng gió của quê hương, được thưởng thức một ly cocktail đặc biệt, được thỏa sức chiêm ngưỡng thủ đô yêu dấu. Dưới những ngọn gió đang nô đùa, mái tóc vàng óng và làn da trắng của Tranny như càng tô điểm thêm vẻ đẹp mặn mà của một người con gái gốc Việt.
Đứng bên cạnh, Việt “bat” ngẩn ngơ ngắm nhìn người đẹp, đôi mắt gã không rời những đường cong trên cơ thể của cô gái vừa bước sang tuổi đôi mươi. Lắc đầu, liếm môi, Việt “bat” suýt xoa mỗi khi Tranny quay sang chỉ chỏ và tươi cười với hắn. Trong thâm tâm của con sói hoang, hắn nghĩ, một cô nàng như Tranny có lẽ sẽ rất dễ dàng để đưa lên giường đây…
Những ngày sau đó, hầu như không có ngày nào Việt “bat” không đánh xe sang chở Tranny đi chơi, lúc thì đi bằng ô tô, khi cô nàng giở chứng thì lại đi bằng xe máy, cứ thế chàng công tử nhà giầu phải lai cô cháu gái của bà chị đi khắp Hà Nội.
Hôm thì ăn bánh cuốn, bún đậu mắm tôm, hôm thì nem chua rán ở Hàng Bông, nộm thịt bò ở Hoàn Kiếm, bún ốc ở Khương Thượng, nộm bò khô, chân gà nướng, ốc luộc, bún chả… và đặc biệt là kem Tràng Tiền vừa thơm, vừa mát mà lại vừa rẻ.
Từ ngày có sự xuất hiện của Tranny, Việt “bat” bận rộn hẳn, chẳng mấy khi ba mẹ thấy hắn xuất hiện ở nhà, sáng dậy sớm đi ăn sáng, tối buôn chuyện với ai đó đến tận đêm, dạo này thấy con trai không hay đi bar không hay nhậu nhẹt – ông Long vô cùng bất ngờ… chỉ đến khi hay biết tin từ báo chí của Dương Phương Linh, vị tổng giám đốc của công ty bất động sản nhà đất AMG Kiên Long mới rõ được sự tình.
Việt “bat” chưa từng bao giờ phải theo đuổi ai một cách kiên trì và tốn nhiều thời gian đến như vậy … thông thường những mối tình trước hắn chỉ cần nhiều lắm là một tuần là đủ để đưa cô nàng vào khách sạn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó toàn là bọn gái đú, quen trong sòng bài, bar, club, hộp đêm… mất cả tuần có khi còn nhiều… chứ gái nhà lành kiểu này hắn đã gặp bao giờ đâu.
Hơn nữa, Tranny lại rất thông minh, rất đáng yêu và rất hồn nhiên, cô chả bao giờ quan tâm xem hắn đi xe gì, dùng điện thoại gì, diện đồ gì, cũng chả bao giờ thấy cô ngạc nhiên vì những nơi sang trọng, những hóa đơn tiền triệu hay những món đồ hàng hiệu. Tranny lúc nào cũng bình dị nhưng lại rất đẹp và năng động, cô như một luồng gió mới khiến Việt “bat” bị cuốn vào trong đó và cứ thế chạy theo, đùa bắt cùng gió và mây.
Nhưng… cái ước muốn đưa cô lên giường để ngủ với mình thì chưa bao giờ Việt bỏ qua, và càng khó, càng tốn công, tốn sức, Việt lại càng khao khát điều này hơn.
– Anh đang nghĩ gì vậy ? – Tranny gõ gõ vào cái đầu đang ngẩn ngơ của Việt…
– Ơ… ơ… em đang… à không… anh đang nghĩ… ở bên Mỹ… cuộc sống của em như thế nào ? Có bao giờ em vui nhiều như ở Việt Nam không ?
Bất ngờ trước câu hỏi “người lớn” nhất mà hơn 1 tuần qua Việt “bat” lần đầu tiên dành cho mình, Tranny mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ đối diện :
– Tìm hiểu về em làm gì đấy ?
– Không ? Anh chỉ muốn biết thôi… nếu mà em…
– Ừm, ở bên đó, em có rất ít bạn, chủ yếu bọn em sinh hoạt theo nhóm, bạn của em toàn là người Mỹ vì ngành em theo học không có nhiều các bạn Việt Nam.
– Ba em có một công ty ở Stanford, ông lúc nào cũng bận rộn và lúc nào cũng muốn em theo ngành kinh tế, nếu các bạn em hay đọc sách của Marc Levy hay Jane Austen thì em lại phải thuộc lòng những kiến thức khô khan của Michael Schemer hay Steven De Levit. Cuộc sống của em bên Mỹ luôn gắn liền với sự cạnh tranh, sự toàn diện…
Ngửa cổ lên trời có lẽ để tìm kiếm những vì sao, Tranny tiếp tục câu chuyện của mình :
– Lúc nào em cũng ao ước được trở về Việt Nam, lúc nào em cũng thèm khát được nói tiếng việt, em phải tìm mọi cách để mình không bao giờ quên ngôn ngữ chính của mình, nhiều khi chỉ là tự tìm kiếm một tập truyện ngắn trên mạng và đọc nó thật to bằng tiếng Việt Nam.
Rồi quay sang Việt “bat” :
– Thực ra, có điều này cho tới bây giờ em mới nói….
Mọi thứ có vẻ như trầm lắng lạ kỳ…
– Em cám ơn anh ! Cám ơn rất nhiều…
– Sao vậy ? Anh có làm được gì đâu ?
– Hơn 1 tuần qua, anh đã đưa em đi khắp mọi nơi, dù em yêu cầu thế nào anh cũng không bao giờ từ chối, em biết như vậy sẽ rất phiền cho anh, nhưng mà hiện tại lúc này ở Việt Nam, em chỉ có 1 người bạn duy nhất là anh…
– À, à… chuyện này thì… – Việt bối rối gãi đầu gãi tai
Rồi hắn cười :
– Thì tại chị Linh đã nhờ anh thế, chả lẽ anh lại không thực hiện…
– Thế không phải vì anh thích em à ?? – Tranny buông ngay một câu !!
– Anh.. à..anh… không… không phải…
– Không là tốt rồi… haha em trêu anh thôi ! – Vừa nói cô nàng vừa dí tay vào đầu Việt “bat” một cái đầy đáng yêu…
– Đi nào, hôm nay để em mời anh… anh muốn ăn gì ??
Tỉnh lại sau cơn mê, Việt “bat” suy nghĩ đắn đo một lúc rồi trả lời :
– Đi ăn đồ tây, hôm nay không ăn đồ Việt nữa ! Nào lên xe…
Nói xong cả hai lại leo lên chiếc SH150i của Việt “bat” rồi phóng như bay đi về phố Ngô Văn Sở – nơi có nhà hàng ẩm thực nổi tiếng La Verticale.
…
Khách sạn Melia
Lúc này tại phòng VIP của khách sạn Melia, Giang “tổng đài” đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ cùng với một số người bạn là nhà đầu tư người Việt Nam. Kế hoạch của Giang “tổng đài” sau khi trở về nước đó là sẽ đầu tư vào lĩnh vực nhà hàng, và thành phố mà ông lựa chọn không phải là Hà Nội mà sẽ là Hải Phòng, quê cũ của vợ ông – bà Thanh Vân đã mất cách đây hơn 10 năm.
Sở dĩ Giang “tổng đài” không chọn Hà Nội là bởi vì sự cạnh tranh tại Hà Nội là rất lớn, và ông không muốn cô con gái Tranny phải gặp quá nhiều sức ép ngay trong sự khởi đầu nghề kinh doanh của mình. Hải Phòng là một thành phố tiềm năng và là một địa điểm đủ sức hấp dẫn cho những nhà đầu tư. Tranny sẽ quay trở về Hà Nội hoặc tiến tới Sài Gòn nếu khẳng định được tài năng cũng như thành công ở Hải Phòng. 3 ngày nữa ông cùng bạn bè sẽ có chuyến đi tới thành phố Hoa Phượng Đỏ để khảo sát, dự án về đất để xây dựng cách đây 3 năm Giang “tổng đài” cũng đã lo xong, nếu tính thời gian bắt đầu từ lúc khởi công cho đến ngày khai trương, nhanh cũng phải mất gần 2 năm, đó sẽ là khoảng thời gian đủ để Tranny cứng cáp trong ngành kinh doanh nhà hàng.
…
Thành Phố Hải Phòng
Lúc này tại Hải Phòng – nhà hàng Thiên Ý của Tâm “ma xó” vẫn đang là tụ điểm lớn nhất của thành phố Hoa Phượng Đỏ. Rất nhiều bữa tiệc của giới thượng lưu được tổ chức tại đây và gần như thành một thông lệ, đây là nhà hàng dành cho những cậu ấm cô chiêu. Muốn ăn chơi, tiệc tùng, phá phách gì cũng được, Thiên Ý sẽ đảm bảo 2 quyền lợi : 1 là không bị công an sờ gáy cho đến lúc ra khỏi cổng và hai là tuyệt đối an toàn với tiếng tăm nổi như cồn của ông chủ Trần Tâm.
Có lẽ ít ai biết được rằng chỉ khoảng gần 2 năm nữa thôi, sẽ có 1 nhà hàng mới mọc lên với quy mô và độ hoành tráng vượt xa rất nhiều so với Thiên Ý, nhà hàng đó cũng không sợ gì khi được bao bọc bởi những tay to mặt lớn nhất của thành phố và núp dưới cái tên chủ sở hữu là Kevin Phạm – một việt kiều yêu nước.
Trong cuộc sống, điều đáng sợ nhất có lẽ là việc chúng ta sống không có mục đích, không có điều gì để theo đuổi, không có sự nỗ lực của bản thân để vươn lên ngày càng hoàn thiện. Cuộc sống của những người luôn ở trên đỉnh cao, của những người luôn luôn là số 1 sẽ thiếu đi sự cố gắng, sự học hỏi và sự đấu tranh.
Kể từ sau khi xóa tan kẻ thù số 1 Bình “lâm” – thế lực giang hồ của Tâm “ma xó” tại Hải Phòng vươn lên một cách mạnh mẽ, lấn át hoàn toàn người còn lại là Tuấn “tờ” một kẻ mà theo như Long “cùn” đánh giá là biết thân biết phận và không đáng sợ.
Theo kế hoạch của Tâm, Long “cùn” liên tục mở rộng địa bàn, thu nạp đàn em, tăng số tiền bảo kê các khách sạn nhà hàng, cho vay nặng lãi hơn và đòi nợ cũng máu lạnh hơn.
Với việc trời không sợ đất không sợ, Long “cùn” ngày càng thể hiện mình tại đất Cảng, hắn ghét ai là cho đàn em vác dao đến tận nhà chém không thương tiếc, rồi sau đó đền tiền kèm những lời dọa nạt nếu người nhà mà báo công an sẽ cho đàn em giết hết.
Những cuộc ăn chơi của Long cũng diễn ra ngày càng nhiều hơn, quy mô lớn hơn, gái gọi tại Hải Phòng hầu như con nào cũng đã từng qua đêm với hắn, ai cũng bị hắn ép quan hệ vài ba lần một đêm, tất cả đều quay video clip.
Những bữa tiệc thâu đêm tại bar – club của Long luôn thu hút sự chú ý, ai thuận theo hắn thì thành bạn, kẻ nào trái lời sẽ là kẻ thù và chắc chắn sẽ nhận những cái kết không tốt đẹp. Đi quán Bar nào Long “cùn” cũng quậy tưng bừng, chả có hôm nào hắn không đánh người chỉ để hỏi 1 câu :
– Mày có biết tao là ai không ?
Dựa vào cơ đồ của Tâm “ma xó”, dựa vào thanh thế của băng nhóm mà tiền thân là lão trùm Phi “đen” để lại, Long “cùn” và Tâm “ma xó” giờ đây là 2 kẻ khét tiếng nhất của thành phố Hoa phượng đỏ.
Nhưng… nếu như trước đây, Tâm là vị anh hùng trong mắt bọn trẻ, là tấm gương cho bọn giang hồ mới lớn… thì giờ đây, gã cùng với đàn em mình là Long “cùn” đang trở thành những cái gai trước mắt của toàn thể dân anh chị đất Cảng. Nhưng bảo lấy ai để chơi lại Tâm vào lúc này, thì tất cả đều không dám…
Chỉ có duy nhất 1 kẻ – 1 người bấy lâu nay vẫn đi tìm kiếm kẻ thù lớn nhất của đời mình đó là Thành “ba tai”.
Tags: Truyện Việt Nam, Truyện xã hội