Hiện giờ Tâm “ma xó” gần như giành toàn bộ thời gian của mình vào dự án nâng cấp nhà hàng Thiên Ý khi vừa đáp ứng được khâu ăn uống, tiệc tùng vừa đảm bảo được chỗ nghỉ ngơi cho khách du lịch.
Công việc thu chi, mua bán, cho vay nặng lãi tại địa bàn, gã bàn giao hết lại cho cánh tay phải của mình là Long “cùn” đảm nhiệm.
Gần như xung quanh khu vực này và trên toàn địa bàn của Phi “đen” trước kia và nay là Tâm “ma xó”, chỉ có duy nhất các hiệu cầm đồ, cho vay nặng lãi của Galaxy là có thể hoạt động và hoạt động được.
Cụ thể có rất nhiều các doanh nghiệp trên địa bàn thành phố cần vay nóng những khoản tiền lớn để bù vào các khoản lỗ lãi hay để đặt cọc các dự án đấu thầu lớn, họ sẽ qua trụ sở của Tâm để bàn bạc, và thường mỗi lần vay như vậy, con số không dưới tiền tỉ.
Ngoài làm ăn lớn, Tâm cũng chỉ đạo Long “cùn” tập trung vào các mối nhỏ hơn như mở các hiệu cầm đồ xung quanh các trường cao đẳng, đại học và trung học phổ thông. Với vốn lớn và làm ăn uy tín, các tiệm cầm đồ của Long “cùn” bao giờ cũng có giá rẻ nhất và vì thế những cơ sở này gần như không có đối thủ trên địa bàn. Nhưng ngược lại, đông khách cũng đồng nghĩa với việc số khách tắt máy, nợ dai và không trả cũng cao, vì thế gần như ngày nào Long “cùn” cùng các anh em cũng phải chinh chiến khắp Hải Phòng. Chỉ những vụ nào khó xử và không thể giải quyết, Long mới nhờ cậy đến Tâm “ma xó” mà thôi.
…
Vào một buổi tối, có một người đàn ông lặn lội đến nhà của Tâm “ma xó”, lúc này Long “cùn” ngồi xem tivi bên ngoài, cũng không rõ họ đã bàn bạc với nhau những gì, nhưng có vẻ như Tâm rất ái ngại, từ chối mãi, rồi lại băn khoăn, rồi lại từ chối… cuối cùng người đàn ông đó, có vẻ như rất thất vọng, chào cả nhà rồi xin phép ra về !!
Khi chiếc ô tô đã đi khuất, Long “cùn” mới vào trong hỏi chuyện Tâm :
– Có chuyện gì thế anh ?
– Người ta đến nhờ mình giúp ! – Tâm trả lời lạnh lùng, rót thêm một ly nước rồi đưa lên miệng nhấm nháp.
– Ông này là ai vậy ? Em thấy cũng quen quen…
– Hoàng Tùy – giám đốc doanh nghiệp VOC, trước đây cũng có mối quan hệ tốt với bác Phi nhà mình.
– Thế sao anh không giúp được ? Có chuyện gì vậy ?
– Cũng không phải là không giúp được, nhưng có những chuyện nằm ngoài khả năng của mình…
– Chuyện lớn lắm à anh ? Em thấy anh có vẻ khó xử ! – Long cùn cũng ngạc nhiên…
– Cũng không lớn, họ cần vay gấp 1,3 tỷ đồng và hẹn sẽ thanh toán vào cuối năm, lãi đóng đầy đủ theo từng tháng.
– Sao anh không cho người ta vay ? Bên mình vẫn còn tiền cơ mà, nếu họ uy tín thì mình sợ gì ?
– Chú chẳng hiểu gì cả, ông ta đang nợ bọn Bình Lâm khoảng hơn 1 tỷ, lại đang làm ăn thua lỗ và đứng trước nguy cơ phá sản, ông ấy bảo nếu số hàng trong kho xuất đi được vào tháng sau, sẽ có đầy đủ lời lãi để trả nợ, có lẽ bọn Bình “lâm” biết được chuyện này nên ép ông ấy phải thanh toán vào ngày mai. Và cũng có thể, có rất nhiều ẩn khuất trong vụ này, anh cần có thời gian suy nghĩ… hơn nữa… chú biết rồi đấy, chuyện làm ăn của người ta, theo đúng luật, không phải địa bàn mình, mình dính vào làm gì…
– Em tưởng thế nào, cái bọn làm ăn không được, muốn vay chỗ này đập vào chỗ kia, đéo ra làm sao cả, anh mặc kệ mẹ nó đi, nghĩ nhiều làm gì mệt xác…
– Thôi, chú đi ngủ trước đi… mai còn nhiều việc phải làm đấy !
– Vâng ! Em biết rồi, em về phòng đây. Anh cũng nghỉ sớm đi…
Khi thằng em đã lóc cóc lên lầu, chỉ còn lại một mình Tâm, gã ma xó vẫn áy náy chuyện lúc nãy vì đã từ chối không giúp một người bạn của ông Phi. Làm ăn ở đất Hải Phòng này đã gần 7-8 năm, gã hiểu, đó không phải là việc của mình, nhưng cái lệ là do con người đặt ra thì cũng có thể do con người phá vỡ…
Đốt hết gần bao thuốc, ngồi xem hết chương trình này đến chương trình khác, pha hết ấm chè này đến ấm chè kia, Tâm vẫn chưa thể tìm ra cách hợp lý…
– Cậu Tâm ! Cậu vẫn chưa đi ngủ sao ?
Giọng bà Thơm cất nhẹ, có lẽ bà bị mất ngủ vì tiếng đi lại thở dài não nề của Tâm ở phòng khách…
– Dạ ! Cháu đang có chút việc, bác cứ đi ngủ trước đi…
– Cậu có đói để tôi nấu gì đó cho cậu ăn, thức đêm là hay đói lắm…
– Dạ ! Không cần đâu, bác cứ đi ngủ đi, cháu cũng lên phòng bây giờ luôn đây…
Vú Thơm dặn dò thêm một vài câu nữa rồi bỏ về phòng, đóng cửa… Tâm dập điếu thuốc vào gạt tàn, lấy điện thoại, đi ra ngoài sân.
Ngồi xuống chiếc ghế đá, Tâm quyết định bấm số, gọi điện thoại cho một ai đó :
– Có chuyện gì mà gọi vào giờ này vậy ? – Đầu dây bên kia có tiếng người trả lời…
– Cháu có chuyện, muốn hỏi bác… – Tâm rụt rè !
– Nói đi…
…
Chiều hôm sau, bọn Trung “con” đệ ruột của Bình “lâm” đi một xe dẫn theo vài người đến nhà ông Hoàng Tùy để đòi nợ, bọn chúng xô cửa đi thẳng vào trong nhà, lớn giọng nạt nộ :
– Gọi ông Tùy ra nói chuyện…
Bà giúp việc luống cuống lên trên lầu gọi ông chủ thì đã thấy ông Tùy cũng đang từ từ đi xuống…
Trung con rút bao thuốc lá châm lửa đốt, rồi hỏi :
– Ông Tùy, số tiền nợ ông khất trả, hôm nay đã có chưa ?
– Cậu Trung ! Tôi cũng đã nói với Bình “lâm” rồi, tôi sẽ trả, nhưng hãy cho tôi thêm 2 tháng nữa… – Ông Tùy năn nỉ..
– 2 tháng ??? Mẹ kiếp !! Gã giang hồ đập mạnh một cái vỡ toang chén nước…
– Ông vay 800 triệu, thời hạn 5 tháng, nể tình quen biết bọn này đã cho ông khất lãi 3 tháng đầu, 2 tháng sau ông trả được vài đồng lẻ tẻ, rồi chạy nợ đến tận bây giờ, ông định cho bọn này ăn cám à ??
– Cậu Trung ! Thật ra, cuối tháng này công ty tôi xuất hàng sang Nhật, đây, toàn bộ giấy tờ tôi đã ký kết với bên đó xong, cậu nói lại với anh Bình “lâm”, cho tôi thêm đúng 2 tháng nữa, tôi đảm bảo sẽ trả đủ cả gốc lẫn lãi… vừa nói ông Tùy vừa đặt lên bàn một đống hồ sơ tài liệu…
– Tôi đéo thèm quan tâm ông ký kết với ai, nhiệm vụ của tôi là bằng mọi cách, hôm nay phải lấy được toàn bộ số tiền nợ về, tiền của bọn tôi đâu ??? – Trung con gạt hết đống hợp đồng này sang một bên, vẫn lên giọng quát tháo…
– Thực sự, bây giờ, tất cả vốn tôi đều đã tập trung hết vào số hàng lần này, đến cả nhà cũng đã cắm ngân hàng, cậu bảo tôi đào đâu ra 1 tỷ bây giờ ?
– Cái gì ? 1 tỷ ? Ông bị điên à ? Cộng toàn bộ cả gốc lẫn lãi trừ đi số tiền ông trả, ông vẫn đang còn nợ bọn này 1,3 tỷ !!! Giấy vay nợ đây, ông đọc đi rồi lấy máy tính ra mà nhân lên xem tôi có nói sai không.
Cầm tờ giấy trên tay, ông Tùy run run, thời buổi kinh tế khó khăn, sau khi bị người ta lừa mất sạch số hàng, ông đã phải cố gắng lắm mới duy trì được sự tồn tại cho công ty, rồi tiếp tục thuê công nhân, ký kết được hợp đồng làm ăn… nhưng khi chưa kịp khôi phục lại được những gì đã mất thì ông đã bị bọn Bình “lâm” dồn vào đến chân tường… Nếu ông sống ở một nơi khác, mọi chuyện đã không đến mức độ không thể giải quyết như thế này, ở Hải Phòng, địa bàn ai – người đó làm, muốn đi vay cũng không thể vay ở chỗ khác…
– Ông đọc cái gì ? Bây giờ nếu không có tiền trả thì ông ký vào đây !
Vừa nói, Trung “con” vừa chìa ra trước mặt ông Tùy thêm một tờ giấy khác…
Ông Tùy lại cầm lên đọc, mồ hôi cứ thế toát ra ầm ầm, tờ giấy là một bản hợp đồng đã được soạn sẵn với bên A là Bình “lâm” và bên B là doanh VOC của ông, bọn chúng yêu cầu được hưởng 50% toàn bộ lợi nhuận của doanh nghiệp trong vòng 6 tháng và nắm giữ 50% cổ phần của doanh nghiệp.
– Cái gì thế này ? Chúng mày định cướp trắng tài sản của tao à ? Không bao giờ tao ký !!! – Ông Tùy giận dữ, ném bản hợp đồng lên bàn…
– Được, nếu ông không ký !! Ông trả hết tiền nợ đây ??
– Tao sẽ trả, nhưng phải 2 tháng nữa, với bọn giang hồ chúng mày, 2 tháng có đáng bao nhiêu ? Sao chúng mày cứ phải dồn tao vào chỗ chết ??
– Đéo có 2 tháng gì hết, nếu ông không trả, tôi sẽ cho người tịch thu hết toàn bộ số hàng trong công ty ông, để xem ông lấy gì mà giao dịch, khi đó hợp đồng sẽ bị hủy và ông còn phải đền cho bên Nhật cả chục tỷ… ông chọn đi !!
– Mẹ kiếp !! Thằng Bình “lâm” … có phải chúng mày đã lập sẵn âm mưu để cướp trắng tất cả những gì của tao đúng không ?
– Đéo nói nhiều … tôi cho ông 10 giây, nếu ông không ký tôi sẽ tịch thu hết hàng để trừ nợ….1…
– Tao nói rồi !! Tao không ký !!
– 2…
– Mẹ kiếp ! Chúng mày muốn gì ?
– 3…
– 2 tháng, tao chỉ cần 2 tháng thôi ??
– 4…
– Bọn chó chết…
– 5… – Trung “con” lôi điện thoại ra để sẵn lên bàn…
– Cái gì đây ? Mày gọi cho ai ?
– 6… gọi cho công an, để họ đến làm chứng và xem cảnh tụi này thu hàng trừ nợ…
– Mày… mày…
– 7… – Sao ông có ký không hay chịu mất trắng ??
– Không bao giờ… chúng mày là đồ quỷ hút máu người…
– 8… được thôi, là ông muốn đấy nhé !
– 9… tôi rất tiếc !!
– 10… Mẹ kiếp, lão già, ông muốn thi gan với bọn này à ? – Trung “con” hét lên !!
– Minh “chó”, Hà “đen” 2 thằng mày huy động tất cả anh em gọi 3 xe chở hàng đến công ty VOC thu hết toàn bộ số hàng chất lên xe cho tao, đứa nào dám đứng ra cản chém không cần nói nhiều, tội vạ đâu tao chịu !!
– Vâng !! Bọn em đi ngay…
Lúc này, ông Tùy đã vô cùng hoang mang, lo sợ, nếu bọn chúng làm thế thật, hợp đồng của ông với bên đối tác sẽ bị hủy bỏ và khi đó ngoài việc không bán được hàng, ông còn phải đền bù theo hợp đồng đến cả chục tỷ…
Chân tay ông rụng rời, đằng nào cũng chết, giao 50% cổ phần cho bọn Bình “lâm” khác nào bảo ông đeo gông vào người chờ ngày bọn nó cướp trắng công ty, rồi nợ ngân hàng, nợ tiền lương công nhân… nghĩ đến đây, ông lắc đầu, có lẽ số mình đến đây là đã hết….
Nhưng từ trong bóng tối vẫn còn chút le lói ánh sáng cuối đường hầm, đúng vào cái lúc tối tăm nhất đó, một giọng nói đã vang lên cứu rỗi cả cuộc đời ông, vợ con ông và cả tài sản của ông :
– Khoan đã, chuyện gì mà phải nóng vội thế hả Trung “con” ?
Người vừa cất tiếng nói, không ai khác chính là Tâm “ma xó”, sau khi bàn bạc, suy nghĩ và tham khảo ý kiến xong xuôi, Tâm đã quyết định sẽ hành động và mở ra một triều đại mới cho Hải Phòng.
– 2 thằng này đi vào trong, Long “cùn” cũng bỏ việc ở nhà đi theo đại ca… gã vừa quát hai gã đàn em của Trung “con”…
Trông thấy sự xuất hiện của Tâm “ma xó”, Trung “con” vô cùng ngạc nhiên, gã nhún vai, lắc đầu hỏi rất ngây thơ :
– Ô hô ! có chuyện gì mà ngày hôm nay Tâm “ma xó” lại xuất hiện ở nơi này vậy ?
– À, anh đi trả nợ ấy mà, thế chú em làm gì mà đem nhiều người vào đây vậy ? – Tâm cũng trả lời một cách rất bâng quơ…
– Trả nợ ??Đại gia Tâm “ma xó” nổi danh đất Hải Phòng mà cũng phải đi trả nợ sao ?
– Anh thì không đến nỗi vậy, cái này là món nợ của bác Phi “đen” từ ngày xưa…
Vừa dứt lời, Tâm đặt lên bàn một chiếc cặp số, bọn đàn em Trung “con” ra hiệu xin ý kiến, Trung xua tay, ý bảo chờ xem có chuyện gì đã…
Nháy mắt ra hiệu với ông Tùy, Tâm xoay mã, mở chiếc cặp lên :
– Ông Tùy, như đã hẹn, trước đây bác Phi có vay của ông chút tiền làm ăn, nay dù bác ấy đã mất, nhưng chúng tôi vẫn rất uy tín… đây là 40 cây vàng, ông kiểm tra lại xem đã đủ chưa ?
– Cậu Tâm… tôi… tôi…
– Tôi đã hứa sẽ trả món nợ này là sẽ trả mà, còn chuyện gì thì để sau hãy nói đi…
– Vâng… vâng… đủ rồi, đủ rồi…
Chứng kiến tất cả chuyện này, Trung “con” cười phá lên :
– Hahahahahaha… Tâm “ma xó” ơi là “Tâm “ma xó” đánh nhau thì anh giỏi thật đấy, chứ diễn kịch thì anh diễn tồi lắm…
– Ý chú là sao ? Tâm quay lại, chỉ mở ¾ mắt để nhìn thẳng vào Trung “con”…
– Là sao à ?? Anh lại còn phải hỏi tôi câu này sao ? Hai người định diễn kịch lừa tôi à ? Làm như tôi ngu lắm sao ? Anh Tâm, anh đi theo Phi “đen” đã 6-7 năm nay, chắc anh hiểu rõ luật lệ làm ăn mà chúng ta đã ký kết, đây là địa bàn của Queen, của anh Bình Lâm, không ai được phép chen ngang vào để làm ăn như vậy hết !!!
Tâm cười :
– Chú nghĩ xa xôi quá rồi đấy, anh đi trả nợ thôi mà, có sao đâu, cái gì mà làm ăn với không làm ăn ???
– Anh đừng có đóng kịch, tối qua người của tôi đã thông báo, lão già này đã ghé qua nhà anh, chắc chắn hai người đã thống nhất để dựng lên màn kịch này…
– Ô chuyện này mà chú cũng biết à ? Thì đúng rồi, rõ ràng hôm qua ông Tùy có sang nhà anh đòi nợ, vì thế hôm nay anh mới sang trả nợ đây !!
– Mẹ kiếp !! Anh nói láo… không thể có chuyện này được, anh muốn phá chúng tôi à ?? – Trung con giận dữ gầm lên…
Ngay lập tức Long “cùn” xông vào, xách cổ áo thằng ranh con xấc xược :
– ĐM mày, mày chửi ai đấy ?
Thấy đại ca bị túm, bọn đàn em Trung “con” cũng quây lại ngay… Đến lúc này, Tâm “ma xó” đành phải quay lại:
– Bỏ nó ra Long…
Long “cùn” nghe theo lời đại ca, thả Trung “con” ra, gã đàn em Bình “lâm” mặt giận tím tái, ngay sau đó, ông Tùy đã đứng trước mặt hắn, xách theo chiếc valy cùng tờ giấy nợ :
– Có cậu Tâm ở đây làm chứng, toàn bộ số tiền tao nợ chúng mày, cả gốc lẫn lãi là 1,3 tỷ… đây mày cầm lấy đi !!
Trung “con” giật lấy chiếc valy, đưa cho một thằng đàn em kiểm lại số vàng, sau khi thằng này gật đầu đã đủ 37 cây, hắn ra lệnh cho tất cả giải tán, nhưng chưa xong mọi việc, ông Tùy đã cất tiếng :
– Khoan đã, còn tờ giấy vay tiền nữa..
Trung “con” nhếch mép, cầm tờ giấy đưa ngang mặt xé cái roẹt rồi ném xuống sàn nhà. Hắn bỏ đi nhưng không quên để lại những lời thách thức :
– Bọn mày hãy đợi đấy, chuyện này chưa kết thúc ở đây đâu !!
Sau khi thằng đàn em của Bình “lâm” đi khỏi, ông Tùy mới cụp người xuống đất để mà cảm tạ Tâm “ma xó” :
– Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều !! Nếu không có cậu, có lẽ giờ này tôi đã nhẩy lầu chết rồi…
– Bác đứng dậy đi… bác là bạn của bác Phi, cháu không thể không giúp… còn lại 100 triệu này, bác nên thuê vệ sĩ trong khoảng thời gian còn lại đề phòng thằng Trung “con” nó giở trò…
– Vâng, cảm ơn cậu, tôi hứa, ngay sau khi thanh toán hợp đồng với bên đối tác, tôi sẽ mang tiền sang trả cậu ngay, cậu muốn lấy lãi bao nhiêu cũng được…
– Tiền thì quan trọng thật đấy, nhưng không quá quan trọng đến mức vì nó mà phải hại nhau, bác cứ sử dụng mà làm ăn, khi nào dư dả mang sang chả cháu cũng được…
– Thế sao được, tôi sẽ trả sớm, tôi hứa danh dự đấy, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều…
Trên xe ô tô ra về sau khi từ chối ở lại ăn cơm với gia đình, Long “cùn” vô cùng băn khoăn :
– Anh giúp ông ấy vụ này rồi gây ra hiềm khích với bọn thằng Bình “lâm”, liệu có đáng không ?
– Đáng chứ !! Ông ấy trước đây đã từng giúp đỡ bác Phi rất nhiều, một người có ơn với mình như vậy, giờ họ gặp hoạn nạn, chẳng lẽ mình lại không giúp sao ?
– Còn thằng Trung “con”, nhất định bọn nó sẽ không bỏ qua chuyện này ?
– Anh biết !! Nhưng trước mắt chúng nó chưa dám làm gì đâu…
Sau đó, đàn em của Long “cùn” đã theo sát Trung “con” để theo dõi những động tĩnh của thằng này, không nói chắc ai cũng biết, vụ Tâm “ma xó” chen ngang phá hỏng công việc làm ăn đã khiến Bình “lâm” giận dữ như thế nào, hắn bóp nát chiếc cốc đang cầm trên tay ngay sau khi biết tin, từ xưa đến nay, trên địa bàn của mình, chưa bao giờ Bình “lâm” lại bị chơi một vụ đau đớn đến như vậy… trước đây, một phần vì nể đại ca Phi “đen” nên hắn không dám đụng vào địa bàn của Galaxy, nay Tâm “ma xó” lại vượt mặt hắn để tranh giành địa bàn làm ăn, đó thực sự là một cái tát mạnh vào mặt của kẻ mạnh thứ hai tại giang hồ đất cảng.
– Thằng chó chết này, mày tưởng không ai dám làm gì mày sao ?? Mẹ kiếp !!! Cứ đợi đấy, rồi tao sẽ cho mày xuống âm phủ mà đoàn tụ với lão già Phi “đen”…
Trung “con” sau vụ bị áp phe ngay trên địa bàn mình ở nhà của ông Hoàng Tùy, cũng tỏ ra vô cùng tức giận, nhất là với Long “cùn” kẻ dám xốc ngược cổ áo hắn lên…
– ĐM, em phải chơi chết con mẹ thằng Long “cùn”, ĐKM nó tưởng nó là ai ?
– Mày đừng có mà tinh tướng rồi làm hỏng hết mọi chuyện, để tao xem tình hình thế nào đã, nhưng nhất định tao không bỏ qua đâu…
Liên tiếp sau đó, Long “cùn” khá nhiều lần bị bọn lạ mặt chặn đánh, nhưng cũng may là lần nào Long cũng đi đông anh em và thủ hàng trong người nên cánh tay phải của Tâm không gặp phải chuyện gì. Những vụ này chắc chắn là do thằng Trung “con” gây ra, nhưng chưa lần nào nó xuất hiện.
Thấy không thể có cơ hội để trả thù Long “cùn”, Trung “con” cho người phá các mối làm ăn của Long ở các cơ sở cầm đồ và cho vay nặng lãi, hắn cho người tiếp cận, dùng kim tiêm dọa dẫm bọn học sinh, sinh viên nếu còn bén mảng đến các cửa hiệu của Long… vụ việc này sau đó vỡ lở ra, Long “cùn” đã huy động anh em đánh bọn giả dạng HIV, AIDS một trận thừa sống thiếu chết, sau đó con rồng của Galaxy cũng chính thức tuyên chiến với Trung “con”…
Tags: Truyện Việt Nam, Truyện xã hội