Có những đêm dài không ngủ, cồn cào trong mình là một khao khát. Gì ư? Thèm nghe tiếng người, thèm nghe ai đó nói bất cứ điều gì. Để làm gì? Để nhận diện được mình, để chắc rằng bản thân thực sự đang sống, đang hiện hữu tồn tại trong cuộc đời, trong nhân thế – không phải là một bản thể bơ vơ, bị quên lãng. Em đã quen một mình, quen sự lanh nhạt, quen ngờ vực kị nghi. Quên cách yêu, quên mất cảm giác được yêu, quên sự dịu dàng của vỗ về, sự ấm nồng của sẻ chia.
Trong các câu chuyện cổ tích, luôn có những nàng công chúa bất hạnh, cũng luôn có những chàng hoàng tử hoàn mĩ, họ tìm thấy nhau, bù đắp cho nhau và kết thúc bao giờ cũng là một cuộc sống toàn vẹn vô cùng. Chàng hoàng tử sẽ lại đưa công chúa của mình về với vị trí lẽ ra là của cô ấy, họ sống đời vương giả bên nhau cho đến trọn kiếp người. Câu chuyện trong mơ thời thơ ấu, có lẽ ít nhiều đã thấm vào tâm hồn những cô gái trẻ. Với em, giấc mơ lớn nhất, giấc mơ bỏng rát nhất là được đổ đầy những khoảng trống rỗng trong mình. Người đàn ông thương yêu của em, anh ấy có thể là người đàn ông rất nhiều khiếm khuyết, nhiều nỗi lo toan, anh ấy có thể vấp ngã không ít lần trong đời, nhưng chỉ cần anh ấy có thể nắm chặt tay em, kéo em về phía mình, dẫn đưa em trở lại với cuộc sống mà em đã đánh mất từ lâu…”
Đó là những dòng nhật ký gần như là cuối cùng mà Lan sex đã viết, con người ta dù có xấu xa đến đâu, khốn nạn đến đâu nhưng sâu thẳm vẫn còn một bản ngã, vấp váp không thể khiến họ mãi lún sâu vào vết bùn tăm tối, nếu có cơ hội sao không thể làm lại cuộc đời mình, dù khó khăn, dù nhục nhã nhưng quan trọng là ta sẽ sống tiếp vì ai, vì điều gì ?
…
Câu chuyện của Quang và Lan sex rồi cũng đến ngày kết thúc….
Có lẽ chẳng ai lại nghĩ được rằng sau 1 năm phiêu bạt, bôn ba khắp trong nam ngoài bắc vừa để trốn tránh vừa để lập lại thời thế, cuối cùng người yêu một thời của Lan sex cũng mò về được địa bàn cũ và bắt mọi mối liên lạc để tìm kiếm cô khắp nơi.
Nhiều người nói giang hồ là vô tình, nhưng Quang thì không tin, 1 năm trước, sau vụ thanh toán nhau tại cầu Bình Hòa, người yêu của Lan sex đã bị chém cụt mất một ngón tay, hắn được đàn em cứu thoát rồi đưa vào trong Nam lánh nạn, vết sẹo trên mặt Lan cũng xuất hiện từ sau vụ đó. Những tưởng chuyện ân ái giang hồ đến đây là hết, thế nhưng gã đàn ông kia dường như lúc nào cũng canh cánh trong lòng chuyện tình cảm với cô, biệt tích sau 1 năm, tưởng như sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại, nhưng cuối cùng Tuấn “rồng” vẫn tìm về.
Hắn đã thay đổi đi nhiều, không ầm ỹ, không phô trương, chỉ có dáng vẻ lạnh lùng là vẫn còn nguyên vẹn. 34 tuổi không phải là một con số nhỏ với số kiếp của một tên giang hồ, chinh chiến nhiều năm như thế nhưng đổi lại hắn vẫn chẳng được gì, tiền bạc đi hết vào những lần chạy tội cho đàn em và thuốc thang cho chính mình. Vất vả lắm Tuấn rồng mới dàn xếp giảng hòa được vụ ân oán năm xưa nhưng hắn cũng chẳng màng chuyện sẽ quay trở lại Bắc để lập nghiệp, cuộc sống trong Nam của hắn đã dần ổn định với 2 quán karaoke mang tên mình, làm ăn hợp pháp và tránh những động chạm không cần thiết.
Lần quay trở về này, Tuấn chỉ có một mục đích là tìm Lan, hắn nghe người ta kể lại sau vụ đó Lan bị trả thù, rồi phải trốn tránh khắp nơi, sống cuộc sống đầy khốn khó. Nghĩ đến người phụ nữ đã vì mình mà phải chịu khổ như vậy Tuấn cố gắng thu xếp mọi chuyện rồi cùng bọn đàn em đáp chuyến tầu quay ra Bắc để đón Lan…
– Nếu chị không còn ở đây nữa, em có buồn không ?
Đưa đôi mắt u buồn lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao, chân đung đưa ở độ cao tầm 4m, từ trên mái ngói ngôi nhà cũ kỹ, Lan đã hỏi Quang như vậy.
– Chị sắp đi xa à ?
Đôi mắt Quang vẫn tĩnh lặng, không biến sắc, nó là đứa con trai không nhiều cảm xúc kể cả lúc bé.
– Uh, anh Tuấn trở về tìm chị, muốn đưa chị vào Nam, chị đã nghĩ anh ấy phải quên chị từ lâu lắm rồi ấy ! Vậy mà…
– Vào đấy, chị sẽ làm gì ? Có phải sống một mình như thế này không ?
– Chị chưa biết mình sẽ làm gì, nhưng từ nhỏ chị đã thích bán hàng, lần nào đến lớp chị cũng cố tìm bằng được một vài thứ để bán cho bạn bè. Mà chắc là sẽ không sống 1 mình đâu…
– Mẹ em nói, nơi nào có những người ta yêu thương thì nơi đó là nhà ! Em nghĩ chị nên đi, ở đây chẳng có ai chăm lo cho chị cả…
Đưa tay lên xoa đầu Quang, Lan sex mỉm cười, có lẽ cô cười vì lời nói ngây ngô nhưng vô cùng ấm áp của đứa em nhỏ mà cũng biết đâu cô đang cười cho chính cuộc đời lắm trái ngang của mình :
– Chẳng phải ở đây chị vẫn có em chăm cho đấy thôi ?? Mà sao em còn bé mà lại nói được nhiều câu triết lý như người lớn thế nhỉ ? Kiểu này lớn lên là sẽ tốn gái lắm đây !
Với tay bẻ một ngọn cây nhô ra từ ngôi nhà sát vách, Lan sex từ biệt :
– Chiều mai chị sẽ đi chuyến tàu lúc 4 giờ, mọi thứ anh Tuấn đã lo xong cho chị, sau này có tin gì, chị sẽ viết thư về cho em. Nói với mẹ, chị Lan gửi lời cảm ơn nhé.
Nhưng sau đó Lan sex đã không lên chuyến tàu lúc 4h khởi hành vào Sài Gòn, câu nói cuối cùng của Quang mà Lan nhận được đã khiến cô thay đổi quyết định, đó không phải là một lời chào, cũng chẳng phải một lời chúc, mà là một câu hỏi đầy trách móc:
– Vậy còn mẹ ruột của chị thì sao ??
Lan đã rời nhà gần 10 năm, đã sống với đủ mọi cảm xúc trong đời, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ quay trở lại với nơi mà mình đã sinh ra và gặp lại người phụ nữ mà cô vẫn thường gọi là mẹ. Nhưng hôm nay thì khác, 1 năm qua đủ để Lan nhìn lại và ngẫm nghĩ về mọi việc, sắc đẹp đã không còn, sự vui tươi trẻ trung cũng không còn, cái phom người đẹp dáng chuẩn, mông to ngực tròn cũng sẽ dần mất đi, và đây không phải là điều 10 năm trước cô sẽ nghĩ tới. Nếu như Tuấn rồng vẫn quay trở về để tìm cô và chấp nhận mọi thứ đã thay đổi kể cả vết sẹo dài trên gương mặt xinh xắn thì có lẽ nào cô không thể quay về để nói lời xin lỗi với mẹ ??
Trong bức thư đầu tiên mà Lan gửi về, Quang đã biết thêm về chuyện Tuấn và Lan đã quay về để tạ lỗi với mẹ, hai người họ cũng dự định sẽ tổ chức đám cưới vào dịp cuối năm, Lan đã đi làm lại vết sẹo và gương mặt đã xinh xắn trở lại như xưa…
Với Quang, Lan sex là một mảnh ghép ký ức vừa vui lại vừa buồn, chẳng phải tuổi thơ ai cũng có được cho mình một bà chị gái ngang tàng nhưng đầy tình cảm như vậy, tập xe cho Quang những buổi chiều, sáng sáng dậy chạy thi xem ai mệt trước thì thua, nhiều hôm 2 chị em còn đóng cửa, bịt lỗ, mỗi người cầm một cái gậy to để… đánh chuột, mưa thì đi chơi dưới mưa, bắt chuồn chuồn, bắt ếch, nắng thì đi câu cá, tắm sông, dậy bơi cho bà chị sợ chết ! Nhiều hôm mất điện, 2 đứa còn leo lên mái nhà nắm ngắm sao, mỗi đứa ước mơ về một điều xa xăm cho riêng mình. 1 năm 12 tháng 365 ngày dù ít thật đấy nhưng vậy là đủ để Quang có được cho mình miếng ghép đầu tiên về một người phụ nữ…
“Nếu sau này được trẻ lại và gặp một người như em, chị sẽ yêu hết mình ! Thật đấy !”
Tags: Truyện Việt Nam, Truyện xã hội