Đâu ai biết rằng, một câu khiêm tốn này của Lưu Nguyệt, ý nói thủ đoạn của Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ thì một tiếng thừa nhận, gật đầu.
Đại điện một mảnh bừa bãi, thọ yến vẫn phải tiến hành, chưa biết giải quyết sao.
Hiên Viên Dịch nhất thời đưa tay lên, giao cho Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Dực Vương Hiên Viên Triệt khoản đãi Ngạo Vân Thái tử Độc Cô Dạ, hắn chạy đây.
Độc Cô Dạ này là cao thủ hạng nhất, Thái tử Hiên Viên Thừa còn không đủ trình để tiếp, có khi bị hại chết không chừng, nên đành giao cho Hiên Viên Triệt, vậy, an toàn hơn a.
Lời vừa ra, Lưu Nguyệt thấy sắc mặt Tả tướng cùng Liễu hoàng hậu đen lại, còn Trần quý phi thần tình đầy mừng rỡ.
Vị thế của Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Thừa vốn chạy song song, mà trong lần tiếp đãi Ngạo Vân quốc Thái tử này, rõ ràng, vị thế của Thái tử đã bị nghiêng đi.
Ánh sao sáng lung linh, đêm nay trăng tròn gió mát.
Hiên Viên Triệt lưu lại nói chuyện xã giao với Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt thì lặng yên không một tiếng động lui đi, bởi vì, nàng thấy những người thân cận của Tả tướng, đã đi đâu không rõ.
Ngày thọ yến thứ hai, Hoàng gia mở cuộc săn bắn.
Săn bắn vốn nên vào mùa xuân và thu, bất quá theo tổ chế Thiên Thần quốc, tổ tiên năm đó là trên lưng ngựa thu được thiên hạ, cho nên hậu nhân không thể quên, mỗi lần đại thọ phải tổ chức săn bắn, ganh đua giữa các binh sĩ hoàng gia.
Bởi vậy, sáng sớm ngày thứ hai, Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt cùng tất cả hoàng tộc thân thích, gia đình văn võ bá quan, đều đi đến khu săn bắn của hoàng gia, Độc Cô Dạ cũng được mời.
Mười lăm lý ngoại ô Thiên Thần thủ đô, chính là khu săn bắn của Thiên Thần hoàng gia, gồm hai dãy núi cao, bên trong dưỡng rất nhiều loại động vật.
Thời tiết đã tới đầu hạ, nhưng vẫn còn ôn hoà, cây cỏ phì nhiêu, muôn thú tung tăng, đúng là thời điểm tốt.
Trên một khu đất trống giữa núi rừng rậm rạp, chất đầy rượu ngon cùng ghế ngồi, Liễu hoàng hậu, Trần quý phi đều ở đây, cho nên Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Tình cũng vậy, ngay cả Thiên Thần quốc đệ nhất mỹ nhân Lưu Nguyệt chưa gặp qua, Mộ Dung Tinh, cũng ngồi đây.
Theo tôn ti trật tự ngồi, Mộ Dung tướng quân ngồi phía sau Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thưởng thức trái cây trong tay, khoé miệng tựa tiếu phi tiếu, ngay cả Mộ Dung Tinh cũng lấy ra, Mộ Dung Vô Địch, ngươi thật là nuôi mộng trèo cao.