Lưu Nguyệt hai mắt khép hờ hơi mở, đôi mắt vốn trầm tĩnh như nước hồ sâu, vô tình vô tự, giờ cũng trầm tĩnh, nhưng lại là kiểu hờ hững xem mọi sinh vật xung quanh đều như con kiến.
Độc Cô Dạ giật mình run một cái, thật là ánh mắt doạ người.
Tiếng địch lại thấp hơn vài bậc, tiếng trống cũng nương theo hạ xuống, nội lực của hai người, chậm rãi thu về.
Trong đại điện, mọi người chậm rãi thở ra một hơi, nguy hiểm thật, nếu tăng thêm chút nội lực nữa, sợ là bọn họ đều phải táng thân nơi này hết.
Nhưng không đợi bọn họ phấn khởi lâu, sát khí mãnh liệt lại nhập thẳng vào đầu, đây là loại hơi thở tử vong tuyệt đối.
Người trong đại điện thân thể cứng đờ, hoàn toàn không dám động, mồ hôi tại trán còn chưa kịp lau đi, lông tơ da gà gai ốc gì trên người nổi lên hết
Chỉ hơi thở, mà có thể khủng bố như vậy.
Ngón tay trên dây đàn không ngừng động, sát khí càng phát ra mãnh liệt.
Tiếng địch yếu đi, xuất hiện khoảng dừng, tiếng trống rung động, Hiên Viên Triệt một cú gõ rách mặt trống.
Tiếng địch, tiếng trống đồng thời dừng lại.
Nội lực bắn ra bốn phía, hoàn toàn bình ổn lại.
Mà cùng lúc đó, sát khí tử vong kia, cũng nhanh thu liễm, giống như thuỷ triều cuốn trở về trên người Lưu Nguyệt.
Người ngồi đây đều thấy mọi thứ nháy mắt tiêu thất, giống như đợt gió lạnh vừa từ địa ngục thổi tới kia, căn bản chưa từng phát sinh.
Hai tay bình thản đặt trên cầm huyền, Lưu Nguyệt hơi nhắm mắt hồi tưởng.
Năm đó trong rừng rậm Amazon, một ngàn đứa trẻ tầm mười tuổi đi vào, chỉ có một người được ra, muốn quay về, vậy phải giết hết tất cả đối thủ, tự mình đối mặt tất cả mãnh thú.
Đó là khiến con người coi rẻ sinh mạng, cũng khiến con người quý trọng sinh mạng.
Thời điểm nàng một người bước ra, toàn thân đều mang loại hơi thở như vậy, sát khí tuyệt đối, sát khí huỷ diệt hết thảy sinh mệnh.
Tình hình đó, nàng phải mất vài năm mới có thể hoàn toàn áp chế nó xuống, nàng là một người sống, không phải một cái máy giết chóc, nàng có suy nghĩ của nàng, nàng không thể cứ u ám vậy mãi, không để cho kẻ thù nắm bắt được, tuyệt đối không thể.
Hôm nay Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ mạnh tay như vậy, khiến nàng phải ra mặt áp chế xuống, lại động vào thứ nàng đã tìm cách chôn giấu rất sâu, khiến nàng có chút không kiểm soát quá tay.
Trong đại điện một mảnh hỗn độn, tĩnh lặng không một tiếng động.