Trong tình huống như vậy thì có mấy nhà là vui vẻ, vài nhà khác lại đau buồn.
Những người dựa vào Đại trưởng lão, cũng bị liên lụy mà thất thế theo.
Mà tiếp đó lại là bên Lý gia được lên chức, lập tức có một vài thế lực lấy nam nhân thô kệch của nhà Lý gia làm điểm tựa, bắt đầu nổi lên.
Có người làm vậy vì muốn không bị dính líu với Đại trưởng lão mà thất thế theo, hoặc bảo toàn thế lực hiện có.
Có người vì muốn lên chức, củng cố địa vị đã có của bản thân.
Như vậy, những thế lực cũ và mới đụng độ nhau là điều khó tránh khỏi.
Chỉ một câu nói cắt chức của nữ nhân xinh đẹp, trong bộ lạc bắt đầu có lục đục, lập tức sóng gió nổi lên.
Toàn bộ bộ lạc lập tức vào thế giương cung bạt kiếm.
Các thế lực mới cũ đều ngấm ngầm không ngừng dùng mọi thủ đoạn đấu đá, tranh giành với nhau.
Nữ nhân xinh đẹp thờ ơ lạnh nhạt nhìn toàn bộ cục diện trước mắt.
Không nhúng tay vào, tùy ý để cho các thế lực của Đại trưởng lão và thế lực của Lý gia ngấm ngầm đấu đá nhau.
Làm một tộc trưởng.
Điều nàng muốn làm là ngồi xem các thần tử đấu đá nhau.
Chỉ cần các thần tử đấu đá nhau, như vậy vị trí của nàng sẽ không cần lo lắng.
Nếu là các thần tử không đấu tranh, một lòng đoàn kết hoặc là không có mục tiêu nào để tranh đấu, như vậy nàng rất nguy hiểm.
Vì vậy, nữ nhân xinh đẹp kiềm chế thế lực của nàng, ngồi trên núi xem hổ đấu nhau.
Gió xuân phơi phới, bông liễu phất phơ trong gió rồi rơi xuống đất.
Rơi lả tả lả tả, nổi bật trên nền trời xanh mây trắng, vô cùng tươi đẹp.
Trong bộ lạc hiện giờ rất náo nhiệt.
Nhưng mà, náo nhiệt như vậy vẫn còn chưa đủ.
Còn chưa đủ để diệt cỏ tận gốc.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc sau mấy ngày đứng bên ngoài quan sát, suy nghĩ đến mức đau cả đầu, mới quyết định được là vẫn còn chưa đủ.
Bởi vậy, hai đứa suy tính cả đêm, một ý tưởng mới lại được nghĩ ra.
Tại phòng bếp của bộ lạc.
Sáng sớm một hôm nọ, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc liền đi đến phòng bếp đơn sơ kia.
“Đói bụng rồi?”
Nam nhân Lý gia kia vừa lúc tuần tra tới chỗ này, không khỏi thân thiết vuốt cái bụng nhỏ của Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, cười nói.
Hắn có thể thăng chức như ngày hôm nay, là nhờ hai đứa trẻ này, chính là phúc tinh (người mang lại may mắn), phúc tinh của hắn.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nghe được, liền gật đầu, nhăn mày nói: “Thật là đói quá đi.”
Nam nhân Lý gia nghe vậy liền quay đầu hét lớn với những người đang bận rộn trong bếp một tiếng.
“Tẩu tẩu Sơn gia, điểm tâm đã làm xong chưa?”
Tẩu tẩu Sơn gia phụ trách việc trong nhà bếp, cũng liền từ trong bếp cao giọng nói: “Giờ không phải còn hơi sớm sao, chưa xong, đợi chút đi.”
Nam nhân Lý gia thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nghe là chưa có cơm ăn, liền xìu mặt xuống.
Cười cười xoa đầu hai đứa, thấp giọng nói: “Tự đi phòng bếp tìm đi, mấy dì trong đó nhất định là có gì đó để cho các ngươi ăn mà.”
Dứt lời, tiếp tục tuần tra.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nghe vậy, nắm tay nhau, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn liền đi đến phòng bếp.
“Hai tên nhóc này, sớm như vậy đã đến rồi à? Đói bụng rồi sao?”
Tẩu tẩu Sơn gia đó vừa nhìn thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đến, đã sớm quen mặt, cười cười nói: “Đồ ăn vẫn chưa có, hai đứa đợi một chút nữa đi.
Lấy đỡ một ít bánh ngô ăn đi, rồi ngồi chơi một chút.”
Nói vài câu, rồi lập tức bận tối mắt tối mũi tiếp tục việc của mình.
Hai đứa trẻ này đừng thấy còn nhỏ như vậy mà khinh, có mấy đứa năm sáu tuổi còn chưa ngoan ngoãn được như chúng nó.
Ở phòng bếp này, ai ai cũng yêu thích.
Vì vậy, mấy người ở phòng bếp tuy bận rộn, nhưng nghe tẩu tẩu Sơn gia nói như vậy liền có người đưa bánh ngô cho Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc ăn.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thấy vậy, ngọt ngào ôm hun tẩu tẩu Sơn gia một cái, sau đó cầm lấy bánh ngô.
Khiến cho mấy người nữ bận rộn trong bếp này cũng đều cười vui vẻ.
Trong phòng bếp bề bộn này, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc ngồi một góc ăn bánh ngô.
Ánh mắt đen tròn của hai đứa lại xoay tròn.
“Lão Ngũ, nước không đủ, múc thêm nước đi.”
“Được rồi.”
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc vừa nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức đặt bánh ngô xuống, lon ton chạy theo Lão Ngũ ra sau nhà bếp.
Phía sau phòng bếp.
Một con suối trong xanh từ khe núi chảy xuống, đổ vào một cái đầm nước nhỏ.
Được cái máng nước bằng ống tre chẻ ra dẫn vào một bể chứa nước bằng đá.
Đây là nước sử dụng trong bộ lạc, ngoại trừ những người trong nhà bếp ra thì không cho người khác tới nơi này.
“Bảo Bảo, Bối Bối, sao các con lại chạy tới đây?”
Người phụ nữ trông khá cường tráng gọi là Lão Ngũ kia, vừa múc nước, vừa nói với Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Hiên Viên Huyền mặt mày tươi rói kéo tay Hiên Viên Ngọc chạy đến bên bể nước kia, cười ngọt ngào nói: “Giúp thẩm thẩm a, để còn sớm có điểm tâm ăn nữa.”
Vừa nói, vừa định leo lên bể nước, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị giúp múc nước.
Nữ nhân tên Lão Ngũ kia nghe vậy liền cười ha ha: “Nhanh chạy đi chơi đi, các con thì giúp được gì chứ, đừng để rơi xuống bể nước, chết đuối bây giờ đó, ha ha.”
Vừa nói vừa nhấc thùng nước lên đi vào nhà bếp.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thấy vậy lập tức nhìn nhau.
Hiên Viên Ngọc thân hình thoắt một cái, che cho Hiên Viên Huyền phía sau mình, hai mắt canh chừng tấm rèm cửa sau nhà bếp.
Mà Hiên Viên Huyền đứng bên cạnh bể nước, vội vã kéo quần xuống.
Liền tiểu vào trong bể nước.
“Giúp múc nước, ha ha…”
Trong nhà bếp vang lên tiếng cười, chính là giọng nói của người phụ nữ tên Lão Ngũ kia, kéo theo tiếng cười của mấy người phụ nữ khác.
“Nhanh lên, sắp đi ra rồi.” Hiên Viên Ngọc kéo áo Hiên Viên Huyền.
Hiên Viên Huyền vội vã kéo quần lên, cả người nhảy xuống, hai tay nắm lấy thành bể nước, nhìn như không bò lên nổi, sắp té xuống nước.
“Ca ca, thật ngốc, hihi.”
Lão Ngũ mang thùng gỗ đi ra, liền nhìn thấy Hiên Viên Huyền giống như đang bám trên thành bể nước, hai chân nhỏ hoảng loạn đung đưa, sắc mặt liền hoảng hốt.
Mà Hiên Viên Ngọc lại đứng bên cạnh vỗ tay, vui vẻ cười hi hi.
“Muội mới ngốc, huynh… huynh… Hu hu huynh sắp té rồi…”
Lão Ngũ thấy vậy nhất thời ôm bụng cười lớn.
Mấy người phụ nữ trong nhà bếp nghe vậy, đi ra xem, cũng không khỏi bật cười.
“Cả hai đều là đồ ngốc.”
Trong tiếng cười, Lão Ngũ đi lên trước, nhấc Hiên Viên Huyền lên bỏ xuống đất, cười mắng.
Hiên Viên Huyền quệt cái miệng nhỏ, xoa bàn tay nhỏ bé đỏ bừng, xấu hổ núp sau lưng Hiên Viên Ngọc, tận lực che giấu bản thân không cho ai thấy.
Hành động con nít như vậy lại càng chọc cười mọi người.
Sau đó, bị mấy người phụ nữ ở phòng bếp dẫn đi khỏi bể nước, bắt ngồi trên ghế nhỏ trong nhà bếp chờ điểm tâm.
Ngồi trên băng ghế nhỏ, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nắm tay nhau.
Hai đôi mắt đen tròn xoe, nhìn nhau, cười gian như hai con hồ ly, tít cả mắt.
Thân thể hai đứa nó là do Độc tôn Ly Lạc của Minh Đảo một tay bồi bổ.
Bách độc bất xâm (Không bao giờ bị trúng độc) thì không hẳn.
Nhưng lại có điểm đặc biệt khác.
Do chúng đã được cho uống nhiều loại thuốc khác nhau, thậm chí từ lúc chúng còn là bào thai trong bụng Lưu Nguyệt.
Nước tiểu của chúng cũng mang độc tố.
Không độc lắm, nhưng cũng không quá nhẹ.
Lần trước tất cả mọi người đều cho rằng, Hiên Viên Huyền trúng độc Giáp Ngọ gì đó.
Đương nhiên không phải rồi, nó có thể trộm được ở đâu chứ, trong bộ lạc chỉ có nữ nhân xinh đẹp hoặc Đại trưởng lão mới có thể dùng loại độc này.
Nó chỉ qua là uống một chút nước tiểu của mình mà thôi.
Kết quả là thành công, chính mình hạ độc mình cũng được luôn.
Hai đứa nhìn nhau.
Nhìn nước chứa nước tiểu được nấu điểm tâm, lông mày hai đứa càng cong lên.
Sáng sớm tháng ba, hoa đào nở rộ.
Hoa đào bay theo gió xuân, cho dù là bộ lạc đáng sợ ẩn sâu trong rừng rậm, cũng đẹp như thế ngoại đào nguyên.
Tùy theo lượng nước tiểu nhiều hay ít, lượng cơm mỗi người ăn là bao nhiêu.
Không lâu sau khi ăn điểm tâm, những người trong bộ lạc bắt đầu đau bụng, choáng váng.
Tình huống như vậy ngày càng nhiều, thậm chí có tình trạng còn nghiêm trọng hơn là hôn mê, bắt đầu lan nhanh trong bộ lạc
Lập tức, chấn động mọi người.
Người trong bộ lạc bắt đầu hoảng sợ.
Làm sao, sao có thể, xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Bọn họ đã đắc tội gì với thần linh, lại bị trừng phạt như vậy?
Người vẫn chưa bị trúng độc trong bộ lạc cũng bắt đầu hoảng sợ.
Mà tại nơi ở của Vu y trong bộ lạc lúc này.
“Cái gì? Là Giáp Ngọ? Thực sự là Giáp Ngọ?”
Nữ nhân xinh đẹp vẻ mặt khiếρ sợ, xen lẫn sát khí, nhìn Vu y mặt mày nghiêm trọng trước mắt, kinh hãi nói.
“Vâng, đúng là Giáp Ngọ.” Vu y sắc mặt cũng khó coi.
Vừa giải độc cho mấy người trong bộ lạc vì trúng độc nặng mà hôn mê bất tỉnh, vừa trầm giọng trả lời.
Nữ nhân xinh đẹp nghe Vu y khẳng định như vậy, nhìn thấy những người hôn mê được giải độc có dấu hiệu tỉnh lại, gần như phẫn nộ thấu trời xanh.
Hung hăng nói: “Được lắm, hay cho Đại trưởng lão nhà ngươi, dám hạ độc thủ như vậy, dám ra mặt khiêu chiến rõ ràng với Bổn tộc trưởng như vậy.
Cho rằng Bổn tộc trưởng không có khả năng đấu với ngươi phải không.”
Âm thanh giận dữ phát ra, nữ nhân xinh đẹp phất tay áo, bỏ mặc Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc vẻ mặt không hiểu gì ở chỗ Vu y, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
“Người đâu, đi với Bổn tộc trưởng.
Hôm nay, Bổn tộc trưởng sẽ diệt trừ hết bọn phản bội lại bộ lạc ta, cư nhiên lại dám hạ độc Giáp Ngọ với người trong bộ lạc, Bổn tộc trưởng cũng không thể nhịn hắn được nữa.”
Lời nói phẫn nộ, kéo theo đó là những tiếng ủng hộ đồng tình.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nghe rất rõ ràng, nữ nhân xinh đẹp dẫn theo thị vệ của mình đi ra ngoài, khí thế hùng hồn.
Hai đứa bò lên giường, mỉm cười.
Mà Đại trưởng lão lúc này nhận được tin tức, mặt đầy phẫn nộ.
Giáp Ngọ chỉ có hắn và tộc trưởng có, hắn lại tuyệt đối không hạ độc, vậy còn có thể là ai chứ?
Nhất định là mụ trưởng tộc kia, tự mình hạ độc, sau đó đổ lên đầu hắn, mục đích chính là muốn diệt trừ hắn.
Tâm địa thâm hiểm, thủ đoạn thật độc ác.
Lập tức, cũng nhanh chóng tập trung thế lực nhiều năm nay của hắn.
Nếu mọi người đều muốn trở mặt, vậy thì đấu một trận, ai sợ ai chứ.
Bộ lạc ăn thịt người sóng gió nổi lên, toàn tộc bắt đầu điên cuồng.
Một bên chất vấn, một bên không nhận, ngược lại còn trả đũa, nói là bị vu hãm.
Tình huống như vậy, tiếp sau đó xảy ra chuyện gì cũng không cần phải nói nữa rồi.
Hỗn loạn, chém giết, đấu đá, thế lực nữ nhân xinh đẹp và thế lực Đại trưởng lão, đụng độ nhau ầm một tiếng, phóng ra tia lửa ma sát xèn xẹt.
Hỗn loạn, cũng không đủ để hình dung tình huống bây giờ.
Hoàng hôn, dưới bóng đêm.
Trong toàn bộ lạc khắp nơi đều là tiếng chém giết, khắp nơi đều là tiếng đấu võ, khắp nơi đều là tự tàn sát lẫn nhau.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc trốn ở chỗ Vu y trong rừng trúc, cười tủm tỉm nhìn toàn cảnh bên ngoài.
Kẻ ăn thịt người cũng có ngày bị ăn lại, đây chính là báo ứng.
Người hại người khác, sớm muộn gì cũng bị người khác hại lại, đáng đời.
Cây cối xào xạc, đêm đầy máu tanh.
Ngay lúc này Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đang đứng quan sát, một bóng người lén lút kiếm cơ hội tốt nhất, nhanh chóng tiến vào rừng trúc.
Mặt mày hung tợn, trên tay cầm huyết đao, tàn bạo nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Chính là thê tử Khố Trách.