Thân là đệ nhất sát thủ, tinh thông mười tám loại vũ khí, việc nàng sử dụng được trường tiên cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, hôm nay tuy động thủ, nhưng lực đạo so với trước kia còn kém xa, điều khiển độ mạnh yếu cũng chưa đạt, vốn muốn phế đi của nữ nhi Ngô tổng quản bốn cái xương sườn, hiện tại cư nhiên chỉ được ba cái. Sai lầm như vậy , nếu là ở hiện đại,một lần cũng đủ vong mạng.
Thân thể này cần hảo hảo rèn luyện thêm.
Nắm chặt tay, Lưu Nguyệt quyết định thu dọn tư trang.
Hôm nay phế đi tay phải của Mộ Dung Thu, trừng phati tiểu nhân, lão gia kia khẳng định sẽ tìm nàng để đòi công đạo. Nàng hiện tại phụ thân không lo bà ngoại không thương , ngay đến võ công cũng chưa khôi phục, khẳng định không thể chống lại địch thủ, đã vậy thì tốt nhất là nên tránh đi,bảo tồn cái mạng nhỏ.
Dù sao, Mộ Dung gia đối với nàng mà nói cũng không phải gia đình. Luc đầu nàng ở nơi này bất quá là vì rèn luyện thân thể để tăng khả năng abor hộ bản than, nay khả năng đó cũng có rồi, rời đi lúc này có lẽ cũng thích hợp.
Lưu Nguyệt cũng không có đồ vật gì đáng giá, chỉ có một khối ngọc bội tùy thân luôn mang bên mình, thuận tay nàng lấy thêm một ít quần áo.Xoay người, Lưu Nguyệt hướng cửa đi tới.
“Đánh xong bỏ chạy, đây phải chăng chính là quy củ ngươi nói?” Âm thanh lười biếng đột nhiên vang lên bên tai Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt trong lòng cả kinh, người nào, cư nhiên đến không một tiếng động, tiếp cân nàng lúc nào mà nàng cũng không hề hay biết?
Nhanh chóng xoay người lại, mặt trời tỏa sang rực rỡ, nam tử toc đen một thân trường bào màu tím nhạt tiêu sái đi tới.
Phía sau hắn dường như phát sang tỏa ra thứ ánh sang làm chói mắt kinh người.
Lưu Nguyệt khẽ nheo mắt.
Trong kim quang, hình dáng người đi đến dần hiện ra.
Đường nét gương mặt sắc sảo như điêu khắc, mi bay vào tấn, đôi ngươi đỏ thẫm mang theo sắc thái hủy diệt, làm cho người ta mê hoăc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.
Ngũ quan nếu xem xét lần lượt thì cũng không quá xuất sắc, nhưng cùng nhau đặt trên gương mặt, lại đoạt hết phong tình của xuân hoa thu nguyệt,sự sắc bén của núi cao biển sâu.
Lãnh khốc cùng tà mị, vốn là có lẽ không thể dung chung một chỗ, vậy mà khuôn mặt kia dường như lại nhuần nhuyễn thể hiên chúng. Nam nhân quả thực yêu ngiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.
Lưu Nguyệt kiếp trước vốn gặp qua không ít mỹ nam tử,tuy nhiên người này vẫn là khiến nàng phút chốc không dời được ánh mắt.
Đây có lẽ là hợp thể hoàn hảo của quỷ vương cùng yêu tinh.