Nổi bật trên khuôn mặt bị bôi đen, thoạt nhìn lại cảm thấy có chút ngốc nghếch.
Lúc biết tin Lưu Nguyệt dẫn dụ đàn sói tới doanh trại của Hung Nô, hắn đã suy tính nên làm thế nào.
Một đàn sói hoang lớn như vậy, không chịu sự khống chế của con người, có sức chiến đấu kinh người lại liều chết truy đuổi, nhất định phải nghĩ cách thu thập bọn chúng.
Nếu không, sau khi cắn giết hết binh lính Hung Nô, chẳng phải là sẽ đến Bắc Mục bọn họ hay sao?
Bởi vậy, hắn đã sớm yêu cầu Thác Bỉ Mộc điều động cho hắn một vạn quân, bắt đầu đào hố, bố trí mai phục.
Thiêu không chết, giết không hết, vậy thì phải bắt chúng lại.
Đây chính là cách giải quyết tốt nhất.
Khóe miệng cong lên, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang hướng hắn giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: “Còn phải nhờ đến sự phối hợp của nàng.”
“Suy nghĩ của chàng, đương nhiên ta hiểu.” Lưu Nguyệt cũng đè thấp thanh âm, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy.
Cúi đầu, thanh âm qua lại ở bên tai hai người.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt liếc nhau, cùng nở nụ cười.
Vô cùng sảng khoái.
Không có nói với nhau từng lời từng chữ, không có lấy một mẩu giấy truyền tin.
Nhưng hai người đều hiểu được tâm ý của đối phương.
Cũng biết đối phương hiểu được suy nghĩ của mình.
Không có lí do, hiểu chính là hiểu.
Gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời rực rỡ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mấy vạn tinh binh ở phía sau hai người lúc này cũng đang dần tỉnh lại từ trong sợ hãi cùng sửng sốt, nhìn xuống đàn sói hoang đang nằm dưới hố, không ngừng gào thét, tìm cách nhảy lên.
Cả đám người không khỏi vui mừng.
“Ha ha, chúng ta thành công…”
“Bắt được, bắt được rồi…”
“Thành công, thành công, chúng ta thành công rồi…”
Tiếng cười sảng khoái như sóng biển, từng đợt từng đợt vang lên.
Dưới hố sâu, hàng vạn con sói bị nhốt.
Phía trên, vang lên hàng vạn tiếng cười vui mừng.
Làn gió cuối hạ đầu thu mang theo chút hơi lạnh khẽ thổi qua, cây cỏ dập dờn xanh lại càng xanh.
Hai mươi vạn binh lính Hung Nô dưới sự chỉ huy của Âu Dương Vu Phi từng hàng từng hàng đi tới chỗ đám người Khố Tạp Mộc cùng Hàn Phi.
Buộc đầu hàng, tiếp nhận hàng binh xong, là ván đã đóng thuyền.
Mây trắng nhẹ trôi, toàn bộ binh mã Hung Nô cuối cùng cũng rơi vào tay Bắc Mục.
Tiếp nhận hai mươi vạn hàng binh.
Chuyện này cũng không phải dễ dàng, bởi vì binh mã Bắc Mục phái tới cũng chỉ lên đến bốn mươi vạn.
Mà số hàng binh này đã bằng một nửa.
Nếu đám hàng binh này sau khi đầu hàng lại đứng lên tạo phản, hậu quả không nói cũng biết.
Bởi vậy, đám người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát mới đem hai mươi vạn binh hàng binh này tới phía đông thảo nguyên, sau sẽ tới chỗ Lưu Nguyệt cùng bàn bạc đối sách.
“Ngao ô…” Đàn sói không ngừng gào thét, mang đầy vẻ không cam lòng cùng sự phẫn nộ ngập trời.
Dưới trời xanh mây trắng, bầy sói trong hố sâu cố hết sức nhảy lên, tiếng tru vang trời tràn đầy lửa hận.
Đột nhiên dừng lại trên miệng hố đầy sói, đám người Khố Tạp Mộc vừa phi ngựa đến nhìn thấy hàng vạn con sói đang điên cuồng gào thét phía dưới không khỏi thất kinh, không nói lên lời.
Trời đất, đây chính là đàn sói hoang.
Đây chính là do Thác Bỉ Mộc sắp xếp sao?
Thảo nào lại bắt bọn họ lui xuống.
Nếu để cho bọn họ tiến đến chỗ bầu sói hung hãn như vậy, chỉ sợ rằng, bọn họ muốn trở lại toàn thây cũng là chuyện khó khăn.
Nhìn sang bên cạnh, Khố Tạp Mộc liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt chuyển sang Thác Bỉ Mộc đã tràn đầy kính nể.
Lí do chạy đến đây, trong lúc nhất thời cũng vứt sang một bên.
“Chậc chậc, lợi hại, lợi hại.” Âu Dương Vu Phi vuốt cằm, đứng trên miệng hố nhìn xuống bầy sói hoang bên dưới.
Hắn chưa từng cẩn thận đếm xem có bao nhiêu con sói đuổi theo.
Nhưng lúc này nhìn thấy, trải qua giao chiến kịch liệt, dưới hố lúc này vẫn còn đến trên dưới vạn con.
Chưa từng có bầy sói nào lại đông như thế.
Khẽ vuốt cằm, trong mắt Âu Dương Vu Phi lóe tinh quang, ngồi xổm xuống nhìn bầy sói đang căm tức nhìn hắn, cố hết sức tìm cách nhảy lên mà lực bất tòng tâm.
Âu Dương Vu Phi chớp chớp mắt.
Quay đầu nhìn đám dây thừng bên cạnh cùng đống đất đá đổ xuống phía xa, ánh mắt Âu Dương Vu Phi khẽ chuyển.
Xem ra đây chính là trận thế dùng để bắt bầy sói. Quả đúng là mưu lược cao minh, tầm nhìn sâu rộng, một kế hoạch không chút sơ hở.
Ánh mắt rất nhanh đảo quanh một vòng.
Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu nhìn Khố Tạp Mộc vô cùng hưng phấn khoa chân múa tay nói với người bày cách bắt bầy sói, Thác Bỉ Mộc.
Hai ngày vội vàng cùng Lưu Nguyệt chạy loạn trên thảo nguyên, hắn đã quên mất chuyện mình từng hoài nghi Thác Bỉ Mộc.
Khóe miệng cong lên thành một nụ cười sùng bái, ánh mắt lại thâm sâu, như cười như không nhìn Thác Bỉ Mộc nói: “Thác Bỉ Mộc, kế hoạch không tồi a! Ai là người bày kế?”
Thác Bỉ Mộc đang cao hứng, chợt nghe Âu Dương Vu Phi hỏi, lập tức không đề phòng trả lời: “Đương nhiên là…”
Lời còn chưa nói ra, bên hông đột nhiên cảm thấy tê rần.
Thác Bỉ Mộc đột nhiên tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, nói: “Đương nhiên là mạt tướng.”
“Ồ, xem ra Thác Bỉ Mộc tướng quân trong thời gian này tiến bộ không ít a.”
Âu Dương Vu Phi nghe vậy chậm rãi đứng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn Thác Bỉ Mộc.
Thác Bỉ Mộc thấy vậy cười hắc hắc hai tiếng nói: “Là do chinh chiến nhiều lên tích lũy được chút kinh nghiệm thôi.”
Một nam tử dũng mãnh cao lớn thô kệch đột nhiên lại nói những lời văn vẻ, làm cho Hàn Phi cùng Khoát Ba Lực vốn quen thuộc với hắn chuyển đầu nhìn lên trời, xem thường.
Âu Dương Vu Phi lại khẽ cười, nói: “Không tồi, không tồi! Tuy rằng rất có hiệu quả nhưng có vẻ không giống với phong cách trước giờ của ngươi. Có điều thu được hiệu quả là tốt rồi.”
Dứt lời, lại con mắt thâm thúy lại tiếp tục nhìn Thác Bỉ Mộc.
Thác Bỉ Mộc cho dù là một nam tử thô kệch cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Âu Dương Vu Phi, lập tức giả bộ không hiểu, cười hắc hắc, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang đứng một bên im lặng không nói.
“Chủ soái, đàn sói hoang này giải quyết thế nào?” Không thể đấu tâm kế lại với Âu Dương Vu Phi, vậy thì đổi đề tài khác vậy.
“Thiêu! Thiêu chết bọn chúng!” Khố Tạp Mộc lập tức tiếp lời.
“Đúng vậy! Chúng ta dùng dầu ma-dút đốt sạch bọn chúng, nếu không sẽ để lại hậu quả lớn về sau.” Hàn Phi cũng nói một câu.
Trên thảo nguyên này rất nhiều sói, bọn chúng đối với dân chăn nuôi cùng gia súc chính là một sự uy hiếρ lớn.
Lần này có cơ hội diệt sạch đám thú dữ trên thảo nguyên này, đó chính là một chuyện tốt.
“Ta cảm thấy nên như vậy…”
“Đúng, đúng, giết…”
Âu Dương Vu Phi thấy đám người Khố Tạp Mộc đều chuyển chủ đề nói sang đàn sói, cũng không nói thêm gì quay trở lại với vấn đề ban nãy, vung tay đi đến chỗ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe đám người Khố Tạp Mộc nói, khẽ nhíu mày, như có như không liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt bên cạnh một cái.
“Không giết! Ta thích chúng.” Cúi đầu truyền âm nhập mật đến tai Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt kiên quyết.
Lưu Nguyệt vừa nghe khóe miệng liền cong lên, suy nghĩ của nàng cùng Hiên Viên Triệt giống nhau.
Nàng cũng thích sói. Động vật nàng thích nhất chính là sói.
Bởi vì chúng rất trung trinh. Trong các loài động vật, chúng là một trong số ít loài sống trong chế độ một vợ một chồng.
Không cần nói tới những ưu điểm khác, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để nàng thích chúng. Huống chi trước đây nàng đã từng học rất nhiều thuật truy đuổi từ loài sói này.
“Không, ta sẽ không giết chúng!” Thanh âm thản nhiên khiến đám người Thác Bỉ Mộc vô cùng sửng sốt.
“Tại sao?” Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Âu Dương Vu Phi luôn theo sau Lưu Nguyệt, lúc này vừa đi đến đứng cạnh đám người Thu Ngân cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Vạn vật đều có điểm tốt điểm xấu. Ngươi không thể chỉ nhìn thấy mỗi điểm xấu của chúng mà đòi giết bằng hết. Cũng phải để ý đến điểm tốt của chúng. Chúng giúp duy trì sự cân bằng trên thảo nguyên.
Huống hồ, tuyệt diệt loài động vật này, ta không có hứng thú.
Nhốt chúng như vậy, đợi sau khi chúng ta dời đi sẽ cho chúng đá kê chân, để chúng tự mình nhảy lên, cũng không thể uy hiếρ chúng ta được nữa.”
Lưu Nguyệt nói rất thản nhiên nhưng cũng rất kiên quyết.
Tất cả mọi người biết vậy, không khỏi im lặng.
Không giết thì không giết.
Tuy rằng bọn họ không hiểu duy trì sự cân bằng trên thảo nguyên là như thế nào. Nhưng nhiếρ chính vương nói không giết, thì không giết.
“Vậy, chờ sau khi chúng ta dời đi, chỉ cần không có mùi máu tươi, chúng sẽ tự khôi phục lại nhóm ba, năm con như ban đầu, cũng không tập trung lại nhiều như vậy.”
Âu Dương Vu Phi ở bên cạnh Lưu Nguyệt lên tiếng.
Bầy sói không chỉ có thủ lĩnh, chúng tự mình tập hợp thành bầy đàn.
Bọn chúng vì quyền lợi mà tụ hợp lại với nhau, nhưng nếu không phải vì chung lợi ích hay cùng chống kẻ thù, bọn chúng cũng sẽ tản ra.
Về điểm này, trước đây hắn đã từng đọc qua trong một số sách nên biết.
Đám người Khố Tạp Mộc nghe Âu Dương Vu Phi nói vậy, cùng đồng loạt lên tiếng.
“Đúng rồi, chủ soái, chúng ta tới đây là muốn hỏi, hai mươi vạn hàng binh kia nên xử trí thế nào?” Khố Tạp Mộc nhìn sang đám người Hàn Phi, Lê Khoát bên cạnh.
Chần chừ trong nháy mắt, lại hướng Lưu Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta có nên…”
Cũng không nói hết câu, bàn tay đặt lên trên cổ làm động tác cắt qua.
Giết!
Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ giật mình.
Nàng từng nhớ đã xem qua ở trong sử sách của Trung Quốc có ghi, thời Chiến quốc, Tần quốc, sau một thời gian dài chiến tranh đã ra tay giết hại bốn mươi vạn hàng binh Triệu quốc, để khiến cho Triệu quốc không cách nào trở mình.
Hôm nay, chẳng lẽ nàng phải ra tay giết hết hai mươi vạn hàng binh Hung Nô hay sao?
Nhíu mày, Lưu Nguyệt đứng khoanh tay một lúc lâu im lặng không nói.
“Không thể giết. Cho dù hàng binh sau này có thể sẽ tạo phản, nhưng nếu bây giờ giết hết bọn họ, chúng ta sẽ càng khó thu phục Hung Nô.”
Hiên Viên Triệt liền nói bên tai nàng.
Lúc này, ở ngay trước kinh thành Hung Nô giết hại hai mươi vạn binh lính của họ, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả hai bên ngọc thạch câu phần.
“Không thể giết, dồn ép quá sẽ khiến chó cùng rứt giậu. Trước nên phân tán đội hình của bọn họ, đưa tới thảo nguyên, chờ sau khi chiếm được Thịnh kinh rồi tính tiếp.”
Lưu Nguyệt còn chưa mở miệng, Âu Dương Vu Phi đã lên tiếng.
Hắn có suy nghĩ giống với Hiên Viên Triệt.
Âm thầm gật đầu, Hiên Viên Triệt truyền âm nhập mật nói: “Cả đội, tiến quân đến Thịnh kinh, mượn thắng giương oai, thâu tóm Hung Nô trước, những chuyện khác để sau bàn tiếp.”
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kết. (ý là làm việc nhân lúc hăng hái nên làm liền tay, câu này dịch ra còn lê thê hơn, nên thôi ta để nguyên tác, giải thích rõ bên dưới)
( từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. )
Lúc này, mọi chuyện khác đều gác hết sang một bên, đã giết được Hung Nô vương, hạ cờ của Hung Nô, tiếp theo lên xóa sổ dân tộc Hung Nô, đây mới là việc quan trọng trước mắt.
“Nghe lời quân sư, mau đi chuẩn bị. Đêm nay hãy nghỉ ngơi dưỡng sức. Sáng mai sẽ tấn công Thịnh kinh, thâu tóm dân tộc Hung Nô.”
Mười chữ vang lên như cầu vồng nở rộ giữa không trung, mang theo khí thế bừng bừng cùng sự hưng phấn vô cùng.
“Phải!” Khố Tạp Mộc vừa nghe lập tức hai mắt sáng lên, vô cùng vui mừng, hét lớn hưởng ứng.
Vung tay lên, Khố Tạp Mộc quay người hướng đại quân phía sau rống to: “Ba quân chú ý! Nhiếρ chính vương có lệnh, ngày mai phát binh tấn công Thịnh kinh, thâu tóm Hung Nô!”.
Tiếng rống hòa trong gió, bay νút lên cao.
Mười vạn binh mã phía sau nghe thấy vậy lập tức ngửa đầu hét vang:
“Tấn công Thịnh kinh, tấn công Thịnh kinh, thâu tóm Hung Nô…!”.
Từng tiếng từng tiếng rống lên, càng rống càng to, vang vọng tới tận chân trời, bay thẳng lên chín tầng mây.
Suốt mấy trăm năm nay thảo nguyên chưa từng một ngày thống nhất, chuyện này sắp kết thúc.
Bắc Mục sẽ thống nhất thảo nguyên, nhất định sẽ thống nhất thảo nguyên.
Ánh đao sáng chói, kiếm chỉ Thịnh kinh.
Cờ bay lên cao, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt bên cạnh.
Trong mắt hai người đều không có chút dao động, nhưng cả hai đều đang vô cùng vui mừng cùng hưng phấn.
Bước đi đầu tiên của họ đã sắp đạt được thành công.
Trời xanh mây trắng, từng đám mây lững lờ trôi, phản chiếu hàng ngàn hàng vạn ánh sáng rực rỡ.
Hung Nô vương bị giết, toàn bộ binh lính Hung Nô đều phái đi chiến trường hết.
Thịnh kinh không có tướng cũng chẳng có binh thủ thành.
Cờ quạt bay phấp phới, tung bay rợp trời.
Áo giáp sắt dưới ánh mặt trời phản chiếu sát khí lạnh như băng.
Ba mươi vạn quân thiện chiến Bắc Mục từng bước đi qua thảo nguyên màu mỡ. Binh đến Thành (đầu) hàng.
…
Tường thành băng đá cao sừng sững uy nghi ở phía chân trời.
Dưới ánh sáng vàng, vừa rực rỡ lại lạnh như băng.
Thịnh kinh, hai chữ triện vàng lớn đề ngay phía trên cổng thành.
Đây chính là kinh thành Hung Nô, kinh thành của một triều đại đã tồn tại một trăm ba mươi năm trên thảo nguyên này.
Lúc này, tường thành sừng sững uy nghi, cổng thành phía dưới đóng chặt.
Phía trên cửa thành, một hàng quan lại Hung Nô đang đứng xếp hàng ngang, toàn thân mặc triều phục. Đứng giữa hàng là một lão phụ, một thân áo bào, người này khẳng định là Thái hậu Hung Nô.
Ngựa dậm chân, ầm ầm vang vang như sấm rền.
Lưu Nguyệt một thân mặc áo giáp màu đen, tư thế hiên ngang oai hùng, đứng đầu thiên quân vạn mã. Lá cờ màu đen của Bắc Mục tung bay phấp phới phía sau nàng.
Toàn bộ một mảnh uy nghi.
Phía sau cờ, các tướng lĩnh Khố Tạp Mộc, Lê Khoát theo sát phía sau Lưu Nguyệt.
Bên cạnh, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc, Khoát Ba Lực dàn hàng ngang mà đi, binh uy hiển hách.
Ở phía sau, chính là đám người cận vệ Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, Ngạn Hổ.
Mà đi đằng sau, cờ quạt ngập trời, kỵ binh uy phong, ùn ùn đi đến.
Cất bước tiến tới, từng bước từng bước đến sát tường thành Thịnh kinh Hung Nô.
Phóng mắt nhìn ra, không nơi đâu không thấy kỵ binh Bắc Mục.
Trời quang mây tạnh, bầu trời xanh biếc như biển cả, không gợn một chút mây.
Vầng dương phía chân trời rực rỡ nhô lên, chiếu lên người Lưu Nguyệt, lại càng tỏa ra tư thế oai hùng, uy vũ, cùng sát phạt.
Mắt lạnh nhướn lên nhìnThái hậu Hung Nô đang cao cao tại thượng đứng trên tường thành.
Lưu Nguyệt vung tay lên, cả đội quân hùng mạnh phía sau lập tức dừng lại, tư thế sẵn sàng.
Hai ánh mắt chạm nhau, một hung hăng đầy sát khí, một xơ xác, bi thương.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thái hậu Hung Nô, Lưu Nguyệt gằn từng tiếng: “Nếu hàng, không giết một người, dùng nhân từ đối đãi. Nếu chiến, huyết tẩy Thịnh kinh, gà chó không tha!”
Thanh âm lạnh như băng vang vọng trước thành Thịnh kinh, nơi này vốn vô cùng nóng nhưng cũng không sao xua đi được sự lãnh khốc trong lời nói ấy.
Lời vừa dứt, bá quan văn võ Hung Nô đứng trên tường thành đều rùng mình.
Huyết tẩy Thịnh kinh, gà chó không tha!
Người trước mặt chính là một sát thần, ánh mắt lạnh như băng, cùng lời nói lãnh khốc đủ cho thấy những lời nàng nói không phải là đe dọa suông, nàng nhất định sẽ ra tay tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành.
Thân hình run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức đứng vững. Thái hậu Hung Nô nhìn Lưu Nguyệt, hít sâu một hơi nói: “Đầu hàng, có đúng là không giết một người? Dùng nhân từ để đối đãi với dân chúng Hung Nô?”
Lưu Nguyệt nhìn Thái hậu Hung Nô, nói: “Từ nay về sau, trên thảo nguyên này, chỉ có Bắc Mục, không có Hung Nô.”
Lời nói trảm đinh chặt sắt vừa dứt khiến cho vẻ mặt Thái hậu Hung Nô càng thêm tái nhợt.
Lưu Nguyệt tiếp tục nói: “Nhiếρ chính vương Bắc Mục ta một lời nói ra nặng tựa ngàn cân, tuyệt không nuốt lời. Từ nay về sau, con dân Hung Nô cũng chính là con dân Bắc Mục. Chúng ta sẽ đối đãi các ngươi như con dân của mình, không quan tâm chuyện trước đây người là người nước nào.”
Lời nói khí phách hòa vào trong gió, bay qua tường thành, lan vào đến trong thành Thịnh kinh.
Bá quan văn võ Hung Nô trên tường thành liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ dao động.
Bọn họ đều hiểu rất rõ, hiện tại Hung Nô không binh khó thủ, sớm hay muộn cũng sẽ bị thâu tóm.
Dù đầu hàng hay chống cự, kết quả cuối cùng cũng vẫn là diệt vong.
Ánh nắng chói mắt, nhưng lời nói thốt ra lại mang theo cái lạnh vô cùng.
Thái hậu Hung Nô ngửa đầu lên trời, một hàng lệ chảy xuống gò má.
“Liệt tổ liệt tông Hung Nô trên trời, ta thực có lỗi với mọi người, thực có lỗi với dân chúng Hung Nô. Hôm nay Hung Nô diệt vong, ta không cách nào giữ được.
Xin liệt tổ liệt tông Hung Nô trên trời tha thứ cho ta…”
Tiếng than nhỏ mà lại có thể lọt vào tai mọi người rõ ràng, nỗi chua xót dâng lên trong lòng người.
Triều đại thay đổi, đã là chuyện tất yếu.
“Mở cổng thành!” Vung tay áo, Thái hậu Hung Nô quay người, nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn xuống.
Dưới ánh mặt trời, cửa thành Thịnh kinh chậm rãi mở ra.
Sau cổng thành, một người mặc áo bào vương tử Hung Nô kính cẩn bưng một khay lót vải vàng từng bước đi ra.
Phía trên khay lót vải vàng chính là ấn tín ngọc.
Ấn tín của Hung Nô, đó chính là vật chứng minh sự tồn tại của Hung Nô.
Nhìn thấy Hung Nô vương tử chậm rãi đi đến, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng vung tay lên.
Khố Tạp Mộc phía sau lập tức xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Hung Nô vương tử.
Trước cửa thành rộng lớn, Khố Tạp Mộc cùng Hung Nô vương tử tiến lại gần nhau, hai mặt đối diện.
Ở trước mặt bao người, Khố Tạp Mộc vươn tay tiếp nhận ấn tín Hung Nô từ trong tay vương tử Hung Nô.
Dân chúng Hung Nô không đành lòng, đồng loạt quay người.
Vật duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của đất nước Hung Nô từ nay về sau sẽ biến mất vĩnh viễn.
Tiếp nhận ấn tín, Khố Tạp Mộc xoay người, đi đến trước mặt Lưu Nguyệt, hai tay dâng ấn tín lên.
Lưu Nguyệt cúi người nhận lấy ấn tín, xoay người hướng đại quân Bắc Mục ở phía sau, giơ cao ấn tín trong tay, lớn giọng nói: “Bắc Mục ta đã hoàn toàn thống nhất thảo nguyên.”
“Vạn tuế! Vạn tuế…!”
“Thống nhất thảo nguyên! Thống nhất thảo nguyên…!”
“Bắc Mục chúng ta đã thống nhất thảo nguyên!”
Tiếng hô cuồng liệt vang vọng khắp chốn, bay thẳng trời cao.
Tướng lĩnh Hàn Phi, Khoát Ba Lực đứng một hàng phía sau vội vàng xoay người xuống ngựa, nửa ngồi nửa quỳ trước Lưu Nguyệt, vô cùng kich động hô lên: “Nhiếρ chính vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…!”
“Nhiếρ chính vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…!”
Cảm xúc trào dâng trong lòng mấy chục vạn binh lính Bắc Mục khiến bọn họ không biết nên hô cái gì.
Giấc mộng từ mấy trăm năm nay.
Tranh đấu mấy trăm năm nay.
Hôm nay, tại nơi này đã ra hoa kết quả. Thắng lợi nằm trong tay bọn họ.
Đều là do Nhiếρ chính vương dẫn dắt bọn họ.
Giấc mộng trăm năm, nay đã thành hiện thực.
Niềm vui sướng ngập trời này không lời nào có thể tả hết.
Mấy chục vạn quân rống to, nghe như sấm nổ vang tới chân trời.
Thanh âm theo gió thổi qua thảo nguyên, lan xa tới bốn phương tám hướng.
Thảo nguyên, về sau chỉ có Bắc Mục.
Mũi kiếm giơ cao, chỉ hướng đô thành Thịnh kinh, Lưu Nguyệt hét lớn: “Vào thành!”
Ngựa nâng móng, binh mã uy dũng, hướng kinh thành Hung Nô, tiến vào.
Lá cờ Hung Nô bay cao trên tường thành bỗng chốc bị hạ xuống.
Thay vào đó là lá cờ đen của Bắc Mục tung bay trên bầu trời.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cờ Bắc Mục mặc sức bay múa.
Từ nay về sau, dân tộc Hung Nô đã không còn tồn tại.
Vương triều Hung Nô hưng suy vinh nhục giờ đã hoàn toàn biến mất. Trên thảo nguyên đã không phải là ba thế lực song song tồn tại, mà hiện giờ, chỉ còn duy nhất Bắc Mục.
Gió nhẹ thổi qua.
Thảo nguyên đã hoàn toàn thống nhất.
…
Bóng đêm buông xuống, tiết trời đầu thu thực dễ chịu.
Ngàn sao trên bầu trời càng phát ra ánh sáng trong veo, đẹp vô ngần.
Hàng ngàn hàng vạn vì sao trải rộng đến chân trời, chiếu rọi khắp non sông đất nước, đẹp như mộng như ảo.
Hoàng cung Hung Nô.
Mấy ngày trước đây vốn vẫn tĩnh mịch ảm đạm, đêm nay lại bừng bừng sinh khí.
Có điều, chủ nhân hiện tại đã không còn là vương tộc Hung Nô, mà chính là Lưu Nguyệt.
Đêm trăng sáng rực, hoàng cung Hung Nô khí thế ngất trời.
An bốn phương, chỉnh quân đội.
Đám người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi vội vã, chân không chạm đất, theo Lưu Nguyệt đi vào hoàng cung Hung Nô, cùng nhau uống rượu ca hát.
Lưu Nguyệt lại không chút để ý đến.
Đứng ở trên bậc thang trong tẩm cung của Hung Nô vương, Lưu Nguyệt nhàn nhã thưởng thức chén rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hôm nay trăng thật tròn.
Khóe miệng cười thật tươi, Lưu Nguyệt quay đầu nâng chén hướng Hiên Viên Triệt bên cạnh.
Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng tươi cười, hướng Lưu Nguyệt giơ chén lên.
“Keng” Thanh âm va chạm thanh thúy vang lên trong đêm trăng, nghe thật vui tai.
“Chúc mừng bước đi thành công đầu tiên của chúng ta!” Một ngụm uống cạn chén rượu trong tay, Lưu Nguyệt cười sáng lạn nhìn Hiên Viên Triệt.
Bước đầu tiên, thống nhất thảo nguyên, đã thành công.
Bọn họ đã làm được, mười bảy tộc Tiên Bi đã diệt vong, Hung Nô đã quy hàng, những thế lực khác trên thảo nguyên hoàn toàn không cần để ý đến.
Đáng chúc mừng!
Hai chén rượu khẽ chạm giữa không trung, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.
Không hẹn lại cùng vươn tay, gắt gao nắm chặt bàn tay đối phương.
“Nàng vất vả rồi.” Nắm chặt bàn tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trầm giọng nói.
Chuyện này đáng lẽ là hắn phải làm, nhưng nay lại đặt hết lên vai Lưu Nguyệt.
Tựa người vào trong lồng ngực Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lắc đầu mỉm cười: “Đó là tương lai của hai chúng ta, chúng ta nên cùng nhau gánh vác.”
Tương lai của hai người, hai người phải cùng nhau tạo dựng, cùng nhau đối đầu với gió bão.
Nghe Lưu Nguyệt nói, Hiên Viên Triệt không nói thêm nữa, gắt gao ôm chặt lấy Lưu Nguyệt.
Ánh trăng trong vắt bao trùm lấy hai người.
Mông lung cùng ôn nhu khiến lòng người say đắm.
Đêm, lại đẹp đến như vậy.
“Nhiếρ chính vương, nhiếρ chính vương…” Ngay tại lúc ngọt ngào, đẹp đẽ như thế, thanh âm Thác Bỉ Mộc chợt từ xa truyền đến.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt không khỏi nhướn mày, đứng lên.
“Chuyện gì?” Thấy Thác Bỉ Mộc vội vã chạy đến, Lưu Nguyệt trần giọng nói.
“Quân sư truyền tin về.” Thác Bỉ Mộc thấy Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt cùng ở một chỗ, không khỏi có chút bất đắc dĩ bước lên phía trước đưa thư tín trong tay cho Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vốn đang bất mãn, vừa nghe Thác Bỉ Mộc nói liền lập tức thay đổi.
Vươn tay tiếp lấy thư tín nhìn qua, mắt Lưu Nguyệt sáng ngời, túm tay Hiên Viên Triệt nói: “Đi, chàng đi theo ta!”
Hiên Viên Triệt thấy vậy để mặc cho Lưu Nguyệt túm tay mình, bước đi.
Hắn nhớ lúc ở thảo nguyên, Lưu Nguyệt có nói gì đó với Âu Dương Vu Phi, sau Âu Dương Vu Phi liền ở lại thảo nguyên, không theo đến đây.
Lúc này đi? Có chuyện gì?