Phần 639
Mưa, càng lúc càng nặng hạt.Vô số những hạt mưa đập xuống mặt sông tạo lên một bản xướng âm rào rào ồn ã.Mùi mát dịu của đất đai bay lờ lờ trong không trung, mang theo hơi thở xanh mát của cây cỏ.Trên thuyền đánh cá, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt mặc áo tơi nhìn thẳng tới đằng này, rồi cùng một lúc, lần thứ hai quay đầu đưa mắt nhìn nhau.Hiên Viên Triệt hơi hơi nghiêng đầu truyền đi một ánh suy nghĩ đến Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt gật nhẹ đầu; thân thể đang ngồi yên cạnh mép thuyền khẽ cử động, vô thanh vô tức ẩn vào trong làn nước, đuổi theo hai người Tiểu Tam.Hiên Viên Triệt ở lại trên thuyền, tay áo bào vung lên, con thuyền lập tức lao vọt tới trước, như mũi tên nhọn hoắt nhanh chóng đuổi theo bóng chiếc thuyền hỏng sắp mất hút trong màn mưa.Hai người tách ra, hai hướng theo dõi.Mưa rơi tí tách, đất trời xanh ngắt một màu.Từng giọt từng giọt tí tách, mưa suốt một ngày, sắc máu sẫm đỏ trên dãy núi đã bị nước mưa tẩy sạch, trả lại màu sắc nguyên bản.Màn đêm trùm xuống, mưa dần ngớt.Trên vòm trời, sao Bát Khẩu nhảy múa lấp lánh, tản mát ra ánh lộng lẫy sáng rực đến loá mắt.Thử Thành Nam Tống, không, bây giờ hẳn phải gọi là Thử Thành của Thiên Thần mới đúng, trong phủ Tổng đốc lúc này trang hoàng một mảnh đèn đuốc rực rỡ.Lưu Nguyệt cảnh giác toàn thân, ngồi trên ghế thưởng thức thanh chuỷ thủ trong tay, khuôn mặt bình ổn, không nhìn nổi một tia dao động.Bên cạnh nàng là Đỗ Nhất đã lâu không thấy, vẻ mặt lãnh khốc yên lặng đứng bên người Lưu Nguyệt.Thấp thoáng những tán chuối tiêu che phủ nơi cửa sổ mở rộng.Đột nhiên từ trong yên lặng, Lưu Nguyệt vươn tay chậm rãi rót một chén trà nóng: “Chàng trở lại.”Nương theo lời nói mạc danh kỳ diệu của nàng, một bóng người nhoáng lên qua khung cửa, Hiên Viên Triệt một thân lam bào đã đứng trong phòng.Nghiêng nghiêng tà áo, Hiên Viên Triệt bước đến ngồi cạnh Lưu Nguyệt, cầm lấy chén trà Lưu Nguyệt rót cho hắn uống một hơi cạn sạch; thế rồi không lòng vòng quanh co hỏi thẳng nàng: “Thế nào rồi?”Lưu Nguyệt nghe câu hỏi, duỗi tay với một tập tin tức đặt trên bàn đẩy đến trước mặt Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt lập tức mở ra xem.“Lục Như, hoa khôi Di Hồng lâu Hướng Thành; Tiểu Tam, người làm công. Binh mã Thiên Thần đánh bại Hướng Thành, Di Hồng lâu tan rã, nữ tử trong lâu đều bỏ đi…”Vẫn thưởng thức chuỷ thủ trong tay, Lưu Nguyệt chầm chậm buông lời: “Các hoa lâu tại Hướng Thành đều có quy củ đó, điểm chu sa cho hoa khôi để dễ bề quản lí; quy củ này đã kéo dài vài thập niên rồi.”Tai vẫn nghe mắt vẫn xem, Hiên Viên Triệt chỉ ừ một tiếng, nói: “Xem ra thân phận không phải giả.”Lưu Nguyệt gật gật đầu, nàng đã tìm Đỗ Nhất để điều tra tin tức đó.Mệnh lệnh đưa ra vào lúc trưa, buổi tối Đỗ Nhất đã có kết quả; cho dù tốc độ làm việc của Huyết ảnh vệ của nàng rất nhanh nhưng e rằng cũng không có ai biết người tên là Lục Như kia là kẻ nào ở Hướng Thành.Lật giấy nhanh chóng liếc qua những dòng tin tức, Hiên Viên Triệt lại ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt: “Kết quả thế nào?” Nếu đã xác định được người thật, vậy thì có thể hỏi kết quả chứ.Lưu Nguyệt nhìn được sự nghiêm nghi trong mắt Hiên Viên Triệt, nhẹ chớp chớp đôi hàng mi cong νút, trầm giọng đáp: “Ta một đường bám theo, tận mắt nhìn thấy bọn họ bốc thuốc, sắc thuốc, uống thuốc.”Nói tới đây nàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn sâu vào trong hai mắt sáng ngời hữu thần của Hiên Viên Triệt, rồi chậm rãi nở nụ cười: “Chu sa biến mất.”Hiên Viên Triệt nghe thấy thế lưu quang trong mắt càng thêm rực rỡ, nhưng nhìn thấy nét cười quỷ quái nơi khoé miệng Lưu Nguyệt khiến mặt mày hắn lập tức thay đổi: “Tiếp tục.”Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt nói vậy liền cười vui vô cùng, a, người này sao lại hiểu nàng đến thế kia chứ.“Không tổn hại đến nửa cọng tóc, đến bây giờ vẫn còn đang sống tốt!” Nàng tự tay chép lại phương thuốc, chính mắt nhìn thấy Lục Như kia và Tiểu Tam trở thành phu thê, một chút vấn đề cũng không có. (Ặc, như kiểu tỷ rình động phòng hoa chúc của hai vợ chồng người ta ý, thế mới biết là không có vấn đề chứ=]])Lời nói kết thúc, cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đều nhìn nhau, có thể thấy được ánh sao trong đôi mắt.“Bất lão Dược ông Bạch Thành (ông cụ không già làm thuốc ở Bạch Thành), trụ tại Dược cốc gần Bạch Thành, phía trước chúng ta khoảng tầm bảy mươi dặm; nghe nói là đệ nhất cao thủ về dược tại Bạch Thành, không thân cận với mọi người, chỉ có duy nhất một đồ đệ gọi là Bạch Dược. ”Hiên Viên Triệt vẫn nhìn Lưu Nguyệt, tiếp lời: “Chỉ có điều, tính cách của người này rất cổ quái, tâm trạng mà tốt thì cái gì cũng tốt, tâm trạng không tốt thì có người sắp chết trước mặt cũng không cứu.Thế nên tuy rằng người dân Bạch Thành biết lão có một thân y thuật rất giỏi, thế nhưng tiếng tăm cũng không vang danh thiên hạ được.”Hắn tự mình đuổi theo bảy mươi dặm, quan sát kĩ càng mọi thứ, nghe ngóng rõ ràng, vậy nên đến vừa rồi mới quay lại được.Nghe Hiên Viên Triệt nói hết, Lưu Nguyệt vân vê những ngón tay của mình: “Tính tình cổ quái, người như thế…” Lời còn chưa dứt, lông mày đã hơi nhăn.Bình thường thì, khi một kẻ có thành tựu đặc biệt ở một lĩnh vực nào đó thì đều sẽ cậy tài mà khinh người, loại người như vậy là khó đối phó nhất, hơn nữa lại bọn nàng còn có việc cần cầu đến cái mặt hắn…Trán nhíu lại, Lưu Nguyệt còn chưa tính toán ra được cái ngô cái khoai gì thì Hiên Viên Triệt ngồi bên cạnh lại khẽ bật cười.Hắn vươn tay gõ lên mặt bàn, cười nhìn Lưu Nguyệt, nói: “Lão ông kia bây giờ đang chuyên tâm nghiên cứu cái bách thảo đan gì gì đó, còn thiếu một vị thuốc gọi là huyền sắc thảo; nghe nói ba ngày sau lão thiết yến ở Dược Cốc mời tất cả các tiểu thương buôn bán dược liệu và những người cùng nghề làm thuốc ở các thành trấn gần đây tới dự, chỉ để tìm cái cây huyền sắc thảo đó.”Nghe Hiên Viên Triệt rủ rỉ bên tai mình, khoé miệng Lưu Nguyệt nhếch lên nụ cười quỷ quái.Một tay chống cằm, Lưu Nguyệt cười cười nhìn Hiên Viên Triệt, tiếp lời hắn: “Chậc, thật là không khéo, vừa lúc chàng lại có huyền sắc thảo.”“Ha ha…” Hiên Viên Triệt nghe thấy lời này của Lưu Nguyệt liền cười lớn, duỗi ngón tay miết nhẹ chóp mũi nàng.Nàng quả thật là con giun trong bụng hắn mà.Khoé miệng Lưu Nguyệt cười càng thêm tươi tắn; nàng quay đầu lại, nhìn Đỗ Nhất vẫn im lặng không lên tiếng: “Ngươi đi truyền tin cho đám Thu Ngân, bảo bọn họ nhổ trại đi trước, chúng ta sẽ tới sau.Còn nữa, truyền tin kêu Âu Dương Vu Phi đến đây.”Từ sau cái ngày mà Âu Dương Vu Phi thấy nàng và Hiên Viên Triệt bay lượn trên không trung thì đã y đã mê đắm chính cái thứ “chẳng ra hồn” trong chính miệng mình.Nhưng dù thế thì y cũng chẳng biết làm thế nào, đồ vật đó nào có phải thứ tuỳ tiện chế tạo ra là được?Sự cân bằng của năng lượng (gió thổi), sự chính xác của các góc, độ dày mỏng của mỗi phần đều khác nhau; không thể chỉ liếc mắt qua là có thể làm ra vật phẩm so được với bản gốc.Âu Dương Vu Phi cũng đã tạo ra mấy cái, thật sự là chẳng dám nói đến việc bay lên, còn khiến cái mũi y coi trọng bầm dập sưng phù.Cái tên này thật là quá lề mề đi thôi; ai khiến y phải ở ngoài biên giới của Thiên Thần với Nam Tống cũ mà nghiên cứu chế chế tạo tạo kia chứ, không đi theo bọn họ đánh tới đây.Đỗ Nhất hơi khom người chào hai người một cái, rất nhanh rời khỏi.Hiên Viên Triệt liếc nhìn Lưu Nguyệt, nở một nụ cười không mang theo chút ý tốt.Âu Dương Vu Phi, bản chất người này tuyệt đối không xấu, là quân tử bên trong cái vỏ tiểu nhân.Nếu Lưu Nguyệt hỏi y một điều gì đó, y cùng lắm sẽ không nói, nhưng nhất định không lừa gạt người ta; điểm ấy ở y chắc chắn hoàn toàn quang minh chính đại.Lưu Nguyệt gọi y đến có lẽ cũng là muốn hỏi y, độc trên người nàng có phải là loại độc kia hay không.Nếu không phải, Âu Dương Vu Phi nhất định không hại Lưu Nguyệt.Gia hoả này cũng xem thấu bản chất của Âu Dương Vu Phi rồi nha.(lời này của Nguyệt tỷ)Liếc nhau, hai người đồng thời cười rộ.Sau cơn mưa, ánh trăng càng thêm sáng trong lấp lánh tựa như được gột rửa qua, xuyên qua khe cửa sổ khiến tâm tình con người trở nên yên bình mát mẻ.Gió nhẹ lượn bay, hôm nay thật sự là một ngày tốt.Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.Dược Cốc, Bạch Thành.Y phục tơ lụa hai sắc trắng xanh, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hoàn toàn là bộ dáng hai thương nhân bình thường đang chầm chậm cất bước hướng đến Dược Cốc.Trên mặt đất, hoa cỏ khắp nơi, cây cối xanh biếc.Ong bay bướm lượn, núi non nhô nhấp.Đích thực là một nơi đất lành do thần tiên tạo nên, khác biệt hoàn toàn so với Bạch Thành chỉ cách đây chừng hơn mười dặm lại đang chìm trong khói lửa của chiến tranh.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt gần đây chẳng mấy khi được thoải mái như vầy, vừa thản nhiên chỉ trỏ xem ngắm cây hoa cỏ lá cành vừa chậm rãi bước vào Dược Cốc.Trong lòng cốc, mấy căn phòng trúc chen lẫn với nhau đứng trong cốc lại có một vẻ thú vị khác, một vẻ đơn sơ mà tình thú, một vẻ xuất trần giữa núi hoa. (chậc, cái Dược cốc này có thể để làm… cái gì đó… nhỉ: ]])“Sao chỉ có vài người thế này?”Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt còn chưa vào tới nơi, một thanh âm bất mãn đã theo gió từ xa truyền đến.“Dược Ông, năm nay không thể so sánh với trước kia rồi, hiện giờ đang gặp loạn lớn, còn có mấy ai đi dự cái yến tiệc này của lão a. Nếu không phải ta có quá nhiều loại dược liệu không mang theo được, hơn nữa giá cả lão đưa ra cũng cao thì ta đã chia tiền tìm đường trốn đi rồi; lúc này cũng phải chạy trối chết, sao còn có thể tới chỗ lão được chứ.”Một giọng nói khàn khàn cũng thốt ra mấy câu chán chường.“Cho dù lão có tránh ở nơi thâm sơn cùng cốc chiến hoả không lan tới được thì lão và chúng ta cũng đều là những người phải chịu khổ.” Một kẻ có thanh âm như tiếng chiêng tiếp lời.“Mau tới đây, ta đến mang đến mấy thứ dược liệu rất tốt, cỏ linh chi ngàn năm, nhân sâm Đông Sơn trăm năm; Dược Ông, lão xem xem thế nào.”Những lời nói theo gió bay tới, không một chữ nào sót khỏi lỗ tai hai người Triệt Nguyệt.Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt liếc nhìn nhau đều nhận thấy ý cười trong mắt đối phương; nếu có nhiều nhà buôn dược liệu và nhiều kẻ trong nghề làm thuốc cùng đến, nhỡ ra có huyền sắc thảo thì cây thuốc của bọn họ sẽ không còn trân quý như vậy nữa rồi.Một đầu tóc trắng như tuyết, Dược Ông sắc mặt nặng nề đứng sừng sững trước cửa phòng trúc, nhìn ba tiểu thương trước mắt, nghiêm mặt lãnh lẽo nói: “Một cây huyền sắc thảo, một ngàn hai.”Lời nói lạnh lùng kia rớt xuống khiến ba tiểu thương đang líu ríu đồng thời nhíu mày ngừng nói chuyện.“Huyền sắc thảo không thể mua nổi với giá một ngàn hai.” Tiếng nói như chiêng ngẩng đầu trả lời; thứ đó chính là loài hoa chỉ nở trên đỉnh núi băng, còn đáng giá hơn cỏ linh chi ngàn năm rất nhiều.“Chỉ cần ngươi có, cứ việc ra giá.” Dược Ông cũng không khách khí.Ba kẻ kia ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời câm nín.Bọn họ đều nghe rằng Dược Ông đang cần dược liệu, giá cả đưa ra lại cao, cho nên mới tới đây; nào ngờ họ vừa tới lão đã nói cần huyền sắc thảo?!Bình thường như bọn họ không thể có thứ này!Cỏ cây xanh biếc tản ra mùi hương nhàn nhạt yếu ớt.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt dừng bước gần cạnh phòng trúc, dựa vào thân cây tùng xanh.Tiểu nam hài Bạch Dược nghe thấy âm thanh liền nhìn lướt qua Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt vừa đi tới và dừng lại; nó không biết, cũng không quen hai người kia, chắc cũng là tiểu dược thương ở Bạch Thành.Nhà buôn lớn đều không có, thế nhà buôn nhỏ? Chẳng cần quan tâm!Vậy là lập tức trực tiếp quay đầu đi, không thèm để ý đến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, còn lão Dược Ông kia thậm chí còn chẳng xoay đầu ngó bọn họ lấy một cái.Nhìn thấy sắc mặt của ba nhà buôn dược liệu lớn nhất Bạch Thành, mặt Dược Ông cuối cùng cũng trầm xuống: “Không có?”“Không có.” Ba người liếc nhau, cùng nhau trả lời nghe đến là chỉnh tề.“Không có thì các ngươi tới làm gì?? Một đám thùng cơm, lăn đi!” Dược Ông tức khắc nổi giận, chòm râu bạc tưởng chừng như bay tốc lên tận trời.Chậc, tính tình này quả thật không được tốt lắm.Khuôn mặt ba đại dược thương trong nháy đổi màu liên tục, hết xanh lại trắng; nếu không phải họ bận tâm đến việc lão Dược Ông này có một tay thủ đoạn tới mức quỷ thần cũng khó tính thì phỏng chừng đã đồng loạt xông lên mà đập lão tơi bời.Con mẹ nó, lão cũng không nói rằng lão chỉ cần mỗi huyền sắc thảo!?Nếu bọn họ biết lão chỉ cần thế thì chắc chắn đã chẳng thèm đến cái nơi này.“Cút! Nhân lúc lão phu còn chưa phát hoả, cút, tất cả mau cút cho ta…!! Ô, mùi vị gì vậy?” Dược Ông vẻ mặt tức giận vung mạnh tay áo còn đang rít gào với ba kẻ đối diện đột nhiên ngừng lại, chóp mũi bỗng dưng ngửi thấy một mùi hương, khuôn mặt giận dữ yên lắng xuống.Quay đầu, xoay người, theo mùi nhìn lại.Chỉ thấy Hiên Viên Triệt tựa vào thân cây, trên tay là một hộp gỗ đàn đã mở, bên trong là một vật toàn đỏ, nhìn qua như một cây cỏ làm từ mã não đỏ như máu đang ngay ngắn nằm trong hộp.Tức giận trong mắt bỗng chốc biến mất, sóng mắt trở nên run rẩy; Dược Ông giống như chó thấy xương, phải nói là vô-cùng-hưng-phấn.(=]])“Huyền sắc thảo, huyền sắc thảo…” Hai tay múa may, Dược Ông bổ nhào tới chỗ Hiên Viên Triệt với một tốc độ và thân thủ tuyệt đối không phải của một ông lão sáu bảy mươi tuổi có thể có.Khoé mắt Hiên Viên Triệt thấy Dược Ông lao tới, cổ tay đột nhiên rung lên, nắp hộp gỗ lập tức sập xuống, khoá lại, nắm chặt trong tay hắn.Dược Ông đang nhào đến liền sửng sốt, sắp muốn bốc hoả.Bạch Dược cũng theo sát phía sau đi tới lập tức túm được góc áo của lão Dược Ông.Dược Ông ngay tức khắc phản ứng lại, ho khan hai tiếng, bó lại tay áo, rồi nhìn Hiên Viên Triệt bằng bản mặt ‘thật sự ‘ hiền lành, nói: “Tốt lắm, ra một cái giá đi.”“Không bán.” Hiên Viên Triệt chậm rãi thưởng thức chiếc hộp làm từ gỗ đàn hương trong tay, mạnh mẽ trả lời lại.Dược Ông vừa nghe thấy câu trả lời, mặt mũi hiền lành liền dựng lên, lườm xéo Hiên Viên, vẻ mặt dữ tợn chất vấn: “Không bán vậy ngươi chạy tới đây làm gì??”“Xem phong cảnh, không được à?” Hiên Viên Triệt lãnh đạm đáp: “Con người ta bán đồ vật này nọ còn phải tuỳ người tuỳ tâm trạng.”Lời này buông ra, Dược Ông cơ hồ tức giận đến râu tóc loạn bay.Ở phía sau, ba đại dược thương vỗ tay tán thưởng.Nhưng mà bị Dược Ông quay đầu lại trừng một cái, ba người liền như bị giáng phải một cái đòn gánh, vội chuồn mất.Lão lại quay đầu trừng Hiên Viên Triệt; râu tóc bay a bay a tung bay a~~~Lưu Nguyệt ở một bên thấy vậy liền cong cong khoé miệng; nhìn qua thì người này hoàn toàn là một dạng tính cách trẻ nhỏ.“Được, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?” Tính tình cáu kỉnh dễ tạo áp lực cho chính bản thân mình, Dược Ông tiếp tục trừng mắt lườm Hiên Viên Triệt, hỏi.“Một phương thuốc.” Hiên Viên Triệt Triệt đơn giản đáp, lắc lắc hộp gỗ trong tay: “Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho một người mà không xảy ra chút sơ xảy hay nguy hiểm, vậy huyền sắc thảo này tặng cho ngươi; còn nếu như ngươi không làm tốt việc đó, thì…” Lời nói chưa dứt, ý áy náy đã rõ ràng.Dược Ông nghe Hiên Viên Triệt nói thế liền lập tức sáng mắt lên, sắc mặt giận dữ lại hoá thành vui vẻ: “Là muốn cầu ta xem bệnh đi! Hảo tiểu tử, hừ, đến đây, đến đây; chưa ai thấy trong thiên hạ này có bệnh nào mà ta không thể chữa khỏi!”“Vậy tốt rồi.” Lưu Nguyệt tiếp lời Dược Ông, đứng thẳng người lại.Nàng vén tóc sau gáy, lộ ra nốt chu sa đỏ thắm.Dược Ông vừa thấy vốn tưởng rằng Hiên Viên Triệt đến cả huyền sắc thảo trân quý như thế mà cũng phải mang ra để cầu y thì tất nhiên phải có bệnh gì đó nan y khó chữa.Bây giờ lại chỉ nhìn thấy nốt chu sa kia liền cảm thấy yên tâm lại, trên mặt lộ ra một tia thất vọng cùng khinh miệt.Thì ra lại là một hoa khôi.Ánh mắt đó không thoát khỏi con mắt của Hiên Viên Triệt; hắn không khỏi khẽ nhướng mày, thoáng chốc yên tâm.Châm ra một tia máu từ đầu ngón tay, Dược Ông uống vào miệng, phân biệt một chút.Lưu Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chăm chú vào ông lão trước mặt.Lấy máu để phân biệt độc, nàng chưa từng nghĩ tới lúc này y thuật đã cao minh đến thế, ở xã hội hiện đại, muốn phân tích chất độc cũng phải dùng tới những dụng cụ khoa học tinh vi mới làm nổi.Xem ra có vài điều quả thực không thể quá xem nhẹ người ở thời đại này.Miệng nhấp màu máu, ánh mắt thất vọng cùng khinh miệt của Dược Ông bỗng chốc thay đổi nhíu mày trầm ngâm. Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng yên lặng, chỉ nhìn chằm chằm ông lão trước mặt.Một mảnh yên tĩnh.Gió núi thổi qua, hoa dại giữa nơi núi rừng thoảng hương thơm ngát, khung cảnh thật tươi đẹp.Dược Ông lại châm thêm một tia máu nữa, nhấm nháp.Lại châm…Và lại châm…Lão Dược Ông giống như ăn máu Lưu Nguyệt đến phát nghiện, nếm lại nếm, chẳng qua mặt mày lại cũng càng lúc càng nhăn lại.Đồ đệ Bạch Dược ở một bên thấy vậy liền kinh ngạc đi đến cạnh Dược Ông, đè thấp thanh âm nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ không thể phân biệt được? Không phải người giả ra chứ…”“Nếu Dược Ông không phân được độc, vậy chúng ta đành đi nơi khác tìm người tài giỏi hơn.” Lời nói nhỏ giọng của Bạch Dược còn chưa dứt, Hiên Viên Triệt đã lạnh lùng mở miệng.Dứt lời, hộp gỗ đàn trong tay thu lại, tức khắc cùng Lưu Nguyệt xoay người muốn rời đi.“Chậm đã.” Dược Ông thấy vậy sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: “Ta nếu đã muốn chữa cho các ngươi thì sẽ không lừa các ngươi.”Lời ném xuống, lão ngoái đầu hung hăng trừng Bạch Dược một cái.Hành y có đạo lí của hành y; có thể không chữa, nhưng tuyệt đối không được nói linh tinh.Bạch Dược cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.Dược Ông cau mày, nhìn hai người Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vừa quay đầu lại, trầm ngâm trong nháy mắt rồi trầm giọng nói: “Độc này đã xâm nhập vào huyết tinh (máu gốc – máu tuỷ sống ấy mà), hẳn đã bị hạ mười mấy năm rồi.”Kẻ giỏi nghề chỉ cần vươn tay ra là biết có hay không, lời này quả rất đúng.Hiên Viên Triệt lập tức gật đầu; lúc mẫu thân Lưu Nguyệt rời đi nàng mới vài tuổi, tính tới hiện tại thật sự đã trôi qua mười mấy năm.Lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, Dược Ông chắp hai tay sau lưng, bắt đầu giậm chân vòng vòng tại chỗ.“Ba loại trùng, ba loại hoa, ba loại cỏ, ba loại cây, ba loại nước, tổng cộng mười lăm vị thuốc hỗn tạp; lợi hại, lợi hại; lão phu còn chưa từng gặp qua loại độc như vầy.”Lại tiếp tục cất bước nói thầm: “Tương sinh tương khắc, khống chế lẫn nhau, không hề hại đến bản thân mình, ngược lại còn giúp điều hoà kinh mạch, thế nhưng lại có thể giết chết dương tính (a.k.a giống đực, bất kể loài); giỏi lắm, giỏi lắm…”Tai bắt được lời nói thầm của Dược Ông, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt quay sang liếc nhìn nhau.Mười lăm vị thuốc làm nguyên liệu, Minh Đảo quả nhiên không hổ là Minh Đảo, một chút chu sa tuỳ tiện mà cũng là cực phẩm trong cực phẩm.“Ta đến không phải để nghe ngươi khen kẻ hạ độc lợi hại.” Hiên Viên Triệt vươn tay vào trong ngực áo lấy ra chiếc hộp gỗ, vừa chơi đùa vừa lạnh lùng nói với Dược Ông.Dược Ông thấy thế lại hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, tham lam liếc qua chiếc hộp đàn hương trong tay hắn rồi ra sức mà nắm tóc chính mình.“Ba loại trùng là bọ cạp, ong lửa, đỉa nai; ba loài hoa núi là hoa bất sinh(trái ngược với hoa bất tử đó, ta không biết dịch sao nên để vậy hem), hoa âm dương, hoa máu; ba loại cỏ là cỏ đoạn trường, cỏ sa mạc, cỏ băng tuyết.”Vặn vặn ngón tay, Dược Ông trầm ngâm vừa bước quanh quanh vừa nói.“Còn ba loài cây và ba loại nước…?” Hiên Viên Triệt nhíu mày, ngẩng đầu ngó Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt thấy còn hai thứ nữa vẫn chưa nói, liền đi thẳng vào trong phòng trúc của Dược Ông lấy ra một cái chén nhỏ, trực tiếp vẽ lên một đường trên cổ tay, từng giọt máu liên tiếp nhỏ xuống rơi vào chén.Đủ cho lão Dược Ông kia nhấm nháp.“Ba loài cây là cây vãng sinh, cây cao tùng… cây phượng hoàng… Ba loại nước, là… nước Dao Trì, nước Thiên Sơn… Loại nước cuối cùng, loại cuối cùng…”Cảm thấy lão Dược Ông kia dường như đang cố gắng nhớ ra đến sắp nứt đầu, trái tim Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt tự dưng đập nhanh hơn.Chỉ cần biết các nguyên liệu cần để hạ độc thì việc giải độc tất nhiên sẽ không khó.Gió mát bay đến, chim hót nháo loạn.Giữa một mảnh tĩnh lặng, Dược Ông đột nhiên vỗ tay thật to, cười ha ha ra tiếng: “Nước băng tan! Ha ha, là nước băng tan!”Khoé miệng nhếch cao, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, trong mắt cả hai đều tràn ngập ý cười.“Tiểu tử, các ngươi may mắn mới có thể tìm được lão phu; nếu đổi kẻ khác thì độc trên người người này sẽ không thể giải.” Vừa xác định được loại độc trên người Lưu Nguyệt là cái gì, lão Dược Ông lập tức liền trở nên vô cùng đắc ý.Hiên Viên Triệt hơi khom mình hướng lão Dược Ông, nói: “Còn phải mời Dược Ông viết cho một đơn thuốc.”Bạch Dược từ nãy vẫn không dám lên tiếng, thấy thế liền liều lĩnh ném ra một câu: “Bây giờ mới biết lễ phép.”Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt chẳng thèm đếm xỉa, coi như không nghe thấy.Lúc này Dược Ông tận mắt nhìn huyền sắc thảo đến tay mình, tâm tình tốt hết sức, không chút tức giận.Bàn tay vung lên, nói: “Đơn thuốc không thành vấn đề, chẳng qua nhiều dược liệu trong đó đều là thứ cực kỳ quý báu, ta không có; thế nhưng nếu ngươi đã có thể cầm huyền sắc thảo đến đây thì chắc hẳn đơn thuốc đó cũng không làm khó nổi ngươi.”Dứt lời, tính cách vốn nhanh nhẹn lập tức thẳng tay xé vạt áo, lấy ra cây bút vừa tay mà Bạch Dược mới đưa lên, múa bút xuống.Thoáng chốc đơn thuốc đã hoàn thành.“Cầm lấy.” Ném vạt áo qua, Dược Ông bây giờ đang hưng phấn cực độ; có thể giải được độc tố phức tạp nhường này chính là niềm tự hào của người thầy thuốc!Vạt áo vào tay, Hiên Viên Triệt nhìn thoáng qua rất nhanh, quả nhiên đủ quý báu hiếm có, nếu không phải hắn là Hiên Viên Triệt, chỉ sợ khắp thiện hạ không có mấy người có thể thu thập đủ những loại dược liệu này.“Đa ta Dược Ông, nếu độc có thể bình yên biến mất thì lễ trọng đương nhiên sẽ tới, còn nếu giải dược này sai, vậy Dược Ông…” Lời nói thản nhiên ngắt ở đó, không hết nhưng ý tứ đã rõ ràng.Đáp lại lời nói của Hiên Viên Triệt là một cái phất tay đuổi khách của Dược Ông; lão căn bản chẳng chút để tâm, hiển nhiên là vô cùng tự tin.Giao xong huyền sắc thảo, Hiên Viên Triệt kéo tay Lưu Nguyệt, hai người chầm chậm cất bước bước ra ngoài.Cỏ thơm tươi đẹp, hoa nụ rực rỡ.Tâm trạng so với lúc đến càng thêm thoải mái vui vẻ.Giữa khoảng không của ánh sáng ban ngày, mặt trời nóng ấm chiếu xiên xiên nơi mé chân trời khiến hoa cỏ trong Dược Cốc càng thêm lóng lánh, hương thơm thiêu đốt khiến cho con người muốn chìm trong men say của du͙c vọng.Trong phòng trúc, Bạch Dược ngắm nhìn nơi xa xa, chậm rãi thả lời: “Họ đã đi rồi.”Thần sắc lãnh đạm bình thản, hoàn toàn không có nét nào vui giận của ban nãy.Dược Ông đang thưởng thức huyền sắc thảo trong tay nghe thấy lời nói của Bạch Dược, khoé miệng liền nhếch lên, năm ngón tay nhẹ vuốt trên nắp hộp gỗ.Chỉ chớp mắt, hộp gỗ làm bằng đàn hương cứng chắc kia bỗng vỡ nát, không một tiếng động; những mảnh vỡ biến thành bột vụn chảy qua kẽ tay Dược Ông rơi trên mặt bàn.Bạch Dược nhón đầu ngón tay, thu hồi lại cây huyền sắc thảo giữa đám vụn gỗ.Cử trọng nhược khinh(1) như thế, sức mạnh khống chế trong lúc đó e rằng cho dù Hiên Viên Triệt cũng không thể làm ra tới mức tinh diệu như vậy mà không bị thương.Ánh mặt trời chiếu qua song cửa trúc, trải ra những sợi tơ vàng phẳng lặng.Giữa ánh sáng ấy, Dược Ông đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ đột nhiên xé bỏ y phục, từ một ví trí ở giữa ngực kéo xuống một tầng gì đó rất mỏng rất giống da người, lột ra từ trên xuống dưới.Một đầu tóc đen tung bay.Thuận tay ném đi, làn da giả mỏng mảnh kia lập tức rơi vào lò lửa đun thuốc nơi góc phòng, nháy mắt chỉ còn lại tro bụi.Cùng lúc, Bạch Dược cũng lột từ trên mặt ra một tầng da mỏng, tiện tay ném, thứ diện cụ đó cũng hoá thành tro bụi nhè nhẹ bốc lên.Hai người sóng vai cùng quay đi, đi tới phía sau căn phòng trúc.Rừng trúc tĩnh mịch âm u, gió nhẹ thổi đến, xào xạc rung động.Không gian không hề có chút nắng ấm sáng sủa của ban ngày, trái lại còn nhuốm phải một luồng âm trầm khó nói rõ.Sâu trong rừng trúc, trên mặt đất rắn chắc nhất, một đoá hoa đỏ tươi đang nở rộ; nhìn kỹ mới nhìn ra được, đó không phải là màu sắc nguyên bản của đoá hoa kia.Một màu đỏ diêm dúa, một màu đỏ khát máu.