Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Lưu Nguyệt xuất hiện một tia tuyệt đối lạnh như băng, bọn họ sẽ hỏa thiêu nàng.
Tay chân dùng sức giãy giụa, thủy roi lại càng siết mạnh hơn, ngay cả chút thay đổi cũng không có.
Tháo xuống tất cả trang bị lợi hại, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, không phải quái vật, dưới tình huống như vậy, phải giãy, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.
Càng nguy hiểm, Lưu Nguyệt càng bình tĩnh.
Tính toán tình huống của nàng trong lời nói lúc nãy của bọn họ, một khắc mang nàng ra ngoài ngày mai, cũng chính là cơ hội chạy trốn duy nhất và cuối cùng.
Ngừng giãy dụa, Lưu Nguyệt không để ý đến máu trên cổ tay bị roi siết từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định phải thành công, không thể thất bại.
Hình thất trống vắng, một loại tĩnh lặng làm người ta hít thở không thông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, vẫn giống như chưa từng qua bao lâu.
Tiếng bước chân một người vang lên rõ ràng, rất nhanh mà đến, Lưu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt nghe rất rõ ràng, đó là tộc trưởng Khoách Bạt tộc, tiếng bước chân của kẻ dâm loạn kia.
Vừa nhíu lông mày, tiếng cửa sắt mở ra.
“Tiểu mỹ nhân không được hưởng dụng, liền hỏa thiêu như vậy, thật rất đáng tiếc.” Lời nói hạ lưu vô sỉ, vang lên bên tai Lưu Nguyệt, nháy mắt cắn chặt răng.
Tộc trưởng Khoách Bạt tộc vừa tới cửa, hắc hắc nụ cười dâm đãng rồi đi lên: “Tiểu mỹ nhân không cần giả bộ ngủ, ta sẽ không cởi bỏ bất cứ thứ gì trên người ngươi, ta biết ngươi lợi hại, con người ham sắc đẹp, nhưng tuyệt đối không đem sinh mạng ra đùa giỡn”.
Nhiếρ chính Vương Bắc Mục, đã nghĩ liền thấy thú vị, hôm nay phải chơi cho đủ”. Lời nói dâm loạn vang lên bên tai Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc đã tiến lên.