Phần 547
Nàng không thể không nói như vậy, trong thành Ngạo Vân không biết có bao nhiêu người Minh đảo, huống chi bên người nàng còn có một cái người trọng yếu của Minh đảo.Nàng không thể để chuyện nàng yêu Hiên Viên Triệt bại lộ ra ngòai, nàng chưa chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.Lời nói của Tiêu Thái Hậu, nàng nhớ thật rõ.Nếu nàng muốn hại người, trong lời nói của nàng sẽ tận lực biểu đạt tình yêu, nếu nàng thực sự yêu một người, thì sẽ phải che dấu thật sâu, che dấu thật sâu.Nhưng, nàng thật sự không yên lòng, nàng phải liếc mắt nhìn một cái.Bởi vậy, tối nay nàng để Âu Dương Vu Phi cùng đám người Hàn Phi rời đi, tất nhiên là sẽ không có ai ở bên cạnh như hình với bóng xem nàng thật sự muốn gì.Hướng Đỗ Nhất sừng sững ở lều trại bên cạnh phất tay một cái, Lưu Nguyệt còn chưa có thổi tắt ngọn đèn trong lều, gian ngoài đột nhiên vang lên một đạo thanh âm ôn nhuận thanh nhã: “Lưu Nguyệt, ta biết nàng không ngủ, đến, ta có lời muốn nói với nàng.” Ôn nhã mà bí mật mang theo cảm giác đang mỉm cười, không phải Âu Dương Vu Phi thì là ai.Lưu Nguyệt nghe nói gắt gao nhíu mày, nắm lấy áo da cừu lửa đỏ bên cạnh, che lại một thân hắc y, rồi đi bộ ra ngoài.Ngoài lều trại, Âu Dương Vu Phi một thân áo lông cừu màu trắng, cười tủm tỉm đứng ở dưới bầu trời đêm, ngóng nhìn nàng, gió đêm trêu ghẹo mái tóc dài của hắn, một thân tao nhã khôn cùng.“Ngươi còn chưa đi?” Lưu Nguyệt lạnh nhạt hỏi .Âu Dương Vu Phi nhẹ nhàng cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Ta nói xong lời này sẽ đi.”Dứt lời, nhìn Lưu Nguyệt thật sâu cười cười, chậm rãi nói: “Vị hôn thê thương yêu của ta, có vẻ như nàng đã biết ta là người nào.”Lưu Nguyệt nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, Âu Dương Vu Phi thật là sắc sảo, có thể từ trong một vài câu nói, liền đoán biết được.Không có chờ Lưu Nguyệt nói chuyện, Âu Dương Vu Phi mỉm cười giơ giơ vạt áo, hướng Lưu Nguyệt nhẹ nhàng xoay người một cái, cười nhẹ nói: “Như vậy, xin cho ta một lần giới thiệu, Thiếu đương gia thị tộc thứ hai Minh đảo họ Âu Dương hiện nay, thời điểm chỉ hôn nàng bảy tuổi nhưng vẫn không biết, cũng chưa thấy qua, vị hôn phu Âu Dương Vu Phi.”
…
Thanh âm thản nhiên, rất nghiêm nghị, cũng rất ôn nhuận.
Lạnh lùng nhíu nhíu khóe mắt trái, Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực sắc mặt không lạnh cũng không mừng, cũng không nói nói, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy đứng thẳng người cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Lúc trước tuy rằng không có nói lời lừa dối nàng, bất quá cũng coi như ta khởi tâm không tốt, hôm nay, cố ý tạ lỗi.”
Ngày đó khi hắn đáp lại Lưu Nguyệt hỏi ý từng nói, hắn đi qua Minh đảo, đã cứu người trên đó.
Hắn là người Minh đảo đương nhiên đi qua nơi đó, đã cứu người Minh đảo , tuy rằng không có lừa gạt, nhưng hành vi này, cũng giống như lừa gạt.
“Ngươi tới chính là để nói với ta những lời này?” Lưu Nguyệt sắc mặt rất nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.
“Không, đương nhiên không phải.” Âu Dương Vu Phi cười cực kỳ phong tình: “Đêm nay ta cố ý tiến đến không phải vì xin lỗi, cũng không phải vi truy cứu rốt cuộc là ai nói cho nàng thân phận của ta, ta chỉ là thận trọng lấy thân phận Minh đảo Âu Dương Vu Phi này , một lần nữa cùng ngươi nhận biết.”
Lưu Nguyệt nghe được, nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
“Hảo, ta đã nhận biết.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt xoay người định hướng đến trong lều trại.
Phía sau, Âu Dương Vu Phi thấy vậy khẽ cười nói: “Như vậy, ta ở trong này lấy thân phận vị hôn phu của Nạp Lan Lưu Nguyệt, nói rõ, Âu Dương Vu Phi ta yêu thích cùng coi trọng vị hôn thê Lưu Nguyệt của ta, về sau, sẽ vì mỹ nhân, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dốc hết toàn lực.”
Lời nói nhẹ nhàng, không sâu trầm, không nghiêm túc, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có thể rõ ràng nghe ra, bên trong hắn chứa đựng kiên định và quyết tâm.
Bước chân Lưu Nguyệt trong nháy mắt dừng lại, khẽ chau mày, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Âu Dương Vu Phi, hai mắt nhíu lại.
Thần tình tươi cười, Âu Dương Vu Phi cũng không chờ Lưu Nguyệt mở miệng, tự nhiên cười nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp: “Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, cũng không bắt buộc ngươi phải lập tức tiếp nhận”.
Dừng một chút, nhìn lông mày rét lạnh của Lưu Nguyệt, hay tay Âu Dương Vu Phi bắt lấy nhau.