Bên tai, trong bóng tối, vang lên tiếng xột xoạt, kèm theo tiếng hét lớn, rồi sau đó, tất cả yên tĩnh lại, mọi người trong bóng đêm chợt dừng bước.
Sát khí lờ mờ, biến mất.
Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười, nụ cười đắc ý vô cùng xinh đẹp.
Cái gì gọi là xưa không bằng nay? Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây? Chính là đây.
Ngày đó nàng Hiên Viên Triệt chỉ có thể để mặc cho người chém giết, chỉ có thể chịu hết thảy mọi áp lực, liều mạng chống đỡ.
Ngày hôm nay, không cần, nàng đã không còn là cá trên thớt, mà là người cầm chuôi dao.
Nắm trong tay đội quân hùng mạnh, còn có ai dám đem nàng ra làm trò đùa, muốn cướp thì cướp, muốn đoạt thì đoạt, muốn giết cứ giết, hừ.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Hai hàm răng nghiến kèn kẹt, Ngạo Vân quốc chủ như muốn thổ huyết.
“Ta đã nói cho ngươi biết rồi.” Lưu Nguyệt mặc ý ở trong ôn tuyền ngâm mình, hứng thú dạt dào.
“Chết tiệt, đồ họa thủy, nói.” Ngạo Vân quốc chủ nghe Lưu Nguyệt thản nhiên nói, trở nên hung tàn, quăng mạnh một vật về phía Lưu Nguyệt, tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Hai ngón tay kẹp lấy, bắt lấy đồ Ngạo Vân quốc chủ ném tới, Lưu Nguyệt nương theo tia sáng mờ mịt, nhìn thoáng qua, đột nhiên ngửa đầu cười điên cuồng.
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, động lòng người như vậy, đầy liều lĩnh như thế.
Chỉ thấy giữa hai ngón tay Lưu Nguyệt, đang kẹp một kim bài lệnh tiễn nho nhỏ, giống y hệt cái mà ngày trước Thiên Thần quốc chủ Hiên Viên Dịch đưa cho nàng xem.
Lệnh tiễn Minh Đảo.
“Ngươi cố ý, ngươi đã sớm biết ngươi là người Minh Đảo muốn, cho nên tuyên cáo khắp thiên hạ rằng ngươi yêu mến Vương nhi của quả nhân, dẫn bọn họ tới, ngươi… ngươi… Ngươi muốn hại Độc Cô Dạ, nhất định muốn hại chết hắn, hại chết Ngạo Vân chúng ta.”
Lưu Nguyệt cười điên cuồng, Ngạo Vân quốc chủ như muốn phun máu đen.
Vuốt vuốt kim bài lệnh tiễn trong tay, Lưu Nguyệt tựa vào trên vách đá suối nước nóng cười, nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của Ngạo Vân quốc chủ