“Trung Nghĩa Vương, tổng cộng Bắc Mục ta mới có năm mươi vạn binh lực.” Thừa tướng Bắc Mục Tiêu Thần tức giận trừng mắt với Lưu Nguyệt.
“Trung Nghĩa Vương, ngươi đùa giỡn chúng ta phải không? Giao năm mươi vạn binh mã cho ngươi, ngươi thành Bắc Mục Vương rồi.”
“Hừ! Dã tâm lớn thật…”
Ồn ào, lộn xôn. Tất cả ý kiến mang ý tốt, xấu, hoài nghi, không hoài nghi, đều được nói ra. Người trong thảo nguyên vốn thẳng thắn, bởi vậy cũng mặc kệ ngươi chịu được hay không.
“Không! Tỷ tỷ sẽ không như vậy đâu!”
Gia Luật Hồng luôn im lặng ngồi nghiêm trang trên ghế Bắc Mục Vương, đột nhiên mở miệng nói.
Phía dưới, quần thần đang lải nhải huyên thuyên, lập tức trở nên im lặng.
Vương chính là Vương, mặc dù còn nhỏ, vẫn là Vương.
Đôi mất đen tròn bình tĩnh nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đang đứng khoanh tay ở trên đại điện, vẻ mặt Gia Luật Hồng tươi cười đầy tin tưởng.
Vẻ mặt đó, tựa như lúc này dù Lưu Nguyệt nói trên trời sẽ có vàng rơi xuống, hắn cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng.
Lưu Nguyệt nhìn Gia Luật hồng, chậm rãi nở nụ cười, nàng thích sự toàn tâm toàn ý tín nhiệm nàng như vậy.
“Cho ta năm mươi vạn binh mã, ta mang về cho Bắc Mục hai trăm vạn gánh lương thực!” Lưu Nguyệt không vội vàng mở miệng trả lời đầy tự tin.
“Hai trăm vạn gánh???” Trên triều, toàn bộ triều thần đều kinh hãi, hai trăm vạn gánh, đây chính là tổng thu hoạch một năm của Bắc Mục bọn hắn, há lại cướp được tốt như vậy?
“Trung Nghĩa Vương, đừng giỡn nữa!” Khố Tạp Mộc lông mày xoắn lại nói.
“Ta tuyệt đối không nói giỡn!” Lưu Nguyệt cực kỳ bình tĩnh nói.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt hoàn toàn bình tĩnh khẳng định, Tiêu thái hậu đột nhiên có chút hiểu, nhưng vẫn không biết cụ thể Lưu Nguyệt sẽ làm như thế nào, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, lắc lắc đầu, giữ nguyên ý kiến như cũ nói: “Trung Nghĩa Vương, có lẽ ngươi có thể mang về cho Bắc Mục nhiều lương thực như vậy, nhưng là Bổn cung thật sự là không thể cấp đủ cho ngươi binh mã đó.”
“Không cần điều động trong quân doanh Bắc Mục, chỉ cần thái hậu nói một câu, Lưu Nguyệt tự mình đi gom quân!” Lưu Nguyệt nhìn thẳng Tiêu thái hậu nói.