Hỏi rất là trực tiếp và lạnh giá.
Lưu Nguyệt cau mày cũng nhìn chăm chú vào Tiêu thái hậu, hỏi vậy thật kỳ quặc, nhìn oán khí trên mặt Tiêu thái hậu, Lưu Nguyệt đột nhiên quyết định đánh cuộc một phen.
” Có người ỷ thế hiếρ người, lấy cái chết của trượng phu ta uy hiếρ rời xa trượng phu ta, đến đây, vì có một ngày tiêu diệt chúng nó.”
Vang vang mà mang theo sát khí tuyệt đối, khiến trong nháy mắt Tiêu thái hậu vô cùng kinh ngạc, quyết tuyệt và như đinh đóng cột như thế, không cần nhiều lời, đã có thể nói nói rõ tất cả mọi chuyện.
Bóng đêm dày đặc, Tiêu thái hậu một thân căm hận và phẫn nộ, nhưng lại chậm rãi biến mất, tiêu tan dưới bầu trời đêm.
Đi lên hai bước, Tiêu thái hậu xốc lên vạt áo phía sau gáy Lưu Nguyệt, nhìn dấu vết đỏ tươi, dường như xác nhận cái gì đó, xong đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười có chút dữ tợn: “Tốt, tốt.”
Tràn đầy vui sướng, khiến khuôn mặt Lưu Nguyệt bỗng chốc trầm xuống, nàng cùng Triệt xa cách, nàng không tốt.
Cảm giác được sự phẫn nộ của Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu buông tay ra lui ra phía sau từng bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lưu Nguyệt tựa hồ thì thào tự nói: “Nạp Lan thị hắn cũng có ngày hôm nay, tốt, chính là cái giá bọn họ phải trả khi bọn họ cưỡng ép chia rẽ người ta, đây chính là cái giá phải trả của họ.”
Nhìn Tiêu thái hậu bình tĩnh giờ có chút điên cuồng, Lưu Nguyệt càng nhíu mi: “Chia rẽ người ta, bọn họ cũng chia rẽ ngươi?”
Nếu không phải như vậy, Tiêu thái hậu vì sao lại nói thế.
Không đợi Lưu Nguyệt đoán xong, Tiêu thái hậu đột nhiên giật lụa trắng ra, khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn, trong bóng đêm khủng bố như quỷ mỵ.
” Đúng, vì cái quy củ đáng chết trên đảo kia, bọn họ giết trượng phu ta, hủy dung mạo của ta, bức một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn sinh tử chia cách.
Nếu không cho phép chúng ta gả cho ngoại nhân, vì sao trước đây lại giả bộ hào hiệp để cho chúng ta du ngoạn tới mười tám tuổi, gieo nhân nào gặt quả ấy, ha ha, ha ha, ha ha.”