Đây là một loại kiêu ngạo và tự tin tuyệt đối, nó không phải do một người có thể tạo nên, không phải bất kì thế lực nào cũng có thể chống lại được.
“Ta không muốn dược phí của ta không có người trả lại, tam tư.”
Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ, tựa vào đại thụ trụi lủi khô khốc phía sau, nhìn Lưu Nguyệt.
Nghe Âu Dương Vu Phi nói, nắm tay Lưu Nguyệt rung động răng rắc, lấy một mặt mà xem mọi mặt, nàng hiểu rõ rồi, khoảng cách của bọn họ, tựa như rất xa.
Nàng nếu như trở về bên cạnh Hiên Viên Triệt, chờ đợi hắn như thế…
Hoá ra bản thân có một số việc không phải tự bản thân mình kiên trì không buông tay, không phải tự bản thân mình cho rằng tay nắm tay là có thể đối mặt tất cả mưa gió, là có thể đủ đối mặt tất cả mưa gió.
Tình yêu, là chuyện hai người, đây là nàng đã từng tưởng rằng.
Nhưng nàng sai rồi, nàng chưa từng nhận được tình yêu, suy nghĩ hồ đồ rồi.
Tình yêu của bậc đế vương, vốn nhiều lắm.
Nàng đúng là ngu xuẩn.
Lưu Nguyệt nhìn bầu trời bao la, mặt không chút thay đổi, thật sự nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Âu Dương Vu Phi cũng không thúc du͙c, mỉm cười nhìn nàng.
Một lúc lâu, một lòng không những không suy chuyển, trái lại càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt sục sôi, chậm rãi từ trên người Lưu Nguyệt phát ra, làm cho Vu Phi hơi hơi giật giật mắt.
Chậm rãi thay đổi, một thứ gì đó cứng cáp bị nghiền nát, tiến một bước dài.
Giống như một con nhộng hồ điệp, trong hoàn cảnh tồi tệ, không chỉ không có chết đi, trái lại phá kén thành điệp.
Đúng vậy, phá kén thành điệp.
Vốn nên cam chịu số phận, vốn nên thỏa hiệp rẽ theo đường khác, vốn nên hết hi vọng, nhưng sinh mệnh kia chẳng những không bỏ cuộc, trái lại càng đến gần bầu trời hơn.
Kim quang loá mắt, một vùng héo rũ, nhưng mà Lưu Nguyệt đứng sừng sững trên cỏ khô héo, lại tản mát ra sự sắc sảo lờ mờ làm cho người ta không thể nhìn kĩ.