Thế tới nhanh chóng, Lưu Nguyệt cảm thấy sát khí vọt tới trong nháy mắt, mũi tên nhọn ở sau lưng đã muốn vọt tới ngực nàng, âm hàn kia như giòi trong xương mu bàn chân, sau lưng Lưu Nguyệt nhất thời lông tơ dựng đứng.
Đến thật nhanh, khí thế cực kì.
Chưa từng cảm giác qua hơi thở cường đại như vậy, cái loại nguy hiểm chỉ cảm giác được trước một khắc này, sau một khắc có muốn tránh cũng không thể, qua nhiều năm như vậy nàng chưa từng gặp qua.
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Nguyệt nhanh chóng nín thở, bả vai thu lại, né tránh mũi tên kia, chỉ làm lệch khỏi vị trí hiểm yếu, để mũi tên bắn vào mình.
Cùng lúc đó, chủy thủ trong tay vung lên, tránh khỏi một chưởng của Độc Cô Dạ, lại bị phân tâm.
Mũi tên vàng óng bay đến, không để cho Lưu Nguyệt có thời gian thở gấp, bay xẹt qua không trung, vù một tiếng, xuyên qua bả vai Lưu Nguyệt, một cỗ máu tươi phun ra.
Thân thể Lưu Nguyệt nhoáng lên một cái, cư nhiên không khống chế được, bị ngã dúi về phía trước.
Một ngụm máu tươi phun lên khuôn mặt của Độc Cô Dạ.
Phía trước, Độc Cô Dạ tập trung toàn lực, một chưởng đã phá không mà tới.
Chống lại Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ không dám không ra tay toàn lực, một kich này, vừa đánh ra, lại đột nhiên nghe tiếng kinh hô của Vân Triệu, trong giây lát thấy Lưu Nguyệt cuồng phun máu tươi, Độc Cô Dạ nhất thời cảm thấy kinh hãi, định thu chưởng lại.
Nhưng, một chiêu toàn lực của hắn, sao có thể nói thu là thu.
Nhanh như sấm chớp, một chưởng của Độc Cô Dạ đã tới trước ngực Lưu Nguyệt, thân hình nàng lung lay, bị một chưởng của Độc Cô Dạ đánh về phía khe núi.
Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ cũng phun ra một ngụm máu tươi, chủy thủ của Lưu Nguyệt cắm ở đầu vai hắn, mà còn vì chính mình thu lại chưởng lực, tự làm tổn hại tâm mạch.
Mưa đêm vần vũ, bầu trời tầm tã.
Huyết sắc bắn ra, trong mưa hóa thành màu đỏ sẫm.
“Nguyệt Nhi…” Tiếng kêu tê tâm liệt phế, xé rách màn mưa, Hiên Viên Triệt chạy đến.