Nguyên bản còn muốn Lưu Nguyệt sinh con cho Hiên Viên Triệt, còn muốn hai người bọn họ ân ái vài năm.
Lại không nghĩ tới, rốt cuộc, bọn họ tới đây.
Bọn họ đến đây.
“Vương thượng. nghỉ ngơi thôi, đêm đã khuya.” Tổng quản thái giám nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.
Hiê Viên Dịch ngẩng cao đầu nhìn không trung bên ngoài Thiên Thần cung. Đêm, thực đen.
Hơi nước tràn lan trong không khí, tối nay có mưa.
“Ngươi lui xuống đi, quả nhân đang đợi người.” Hiên Viên Dịch quay trở lại ngồi trên long ỷ, chậm rãi nói.
Tổng quản thái giám nghe vậy, cúi đầu nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tối nay, nhất định là dài vô tận.
Bóng đêm tràn ngập, màn trời tối đen, mây đen che phủ bầu trời, không khí của cuối thu. Sao lóe lên, bầu trời đen kịt, đen đến khó thở.
Vội vàng chạy tới, mạnh mẽ.
Hai thân ảnh trong màn trời tối đen, một trái một phải, cách một ngã tư, một người vọt tới Hoàng cung, một người đi về phía phủ Hữu tướng.
Lướt qua nhau.
Dưới màn trời đen tối, hai hướng khác nhau, càng đi càng xa.
Hơi nước, ngày càng dày đặc.
Lướt qua cung điện tinh mĩ, Lưu Nguyệt đầy người sát khí nhảy vào Thiên Thần cung huy hoàng ánh đèn.
“Phanh.” Một cước đá văng cánh cửa đang khép hờ, Lưu Nguyệt vẻ mặt giận dữ đứng trong Thiên Thần cung, Hiên Viên Dịch cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, giống như đang chờ nàng.
“Ngươi đã tới.” hiên Viên Dịch ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt một thân lửa giận.
Nắm chặt chủy thủ trong tay, Lưu Nguyệt mạnh mẽ bước lên, hai trong mắt lạnh lùng huyết sắc nhìn Hiên Viên Dịch bình tĩnh : “Ta làm gì có lỗi với Thiên Thần? Có lỗi với hiên Viên Dịch ngươi? Người khác còn chưa đánh tới, ngươi đã giết ta, giết ta.”
Dung nhan thiết huyết, mang theo phẫn hận tuyệt đối, sâu trong chỗ hỗn loạn lại có chút đau buồn.
“Lời đồn nhảm nhí, ta có thể mặc kệ, lén động thủ làm ầm ĩ, ta cũng không phát hiện, vì gia quốc của chính mình, phẫn nộ cùng dao động, ta cũng có thể hiểu rõ.