Hoàng cung im ắng, như một con cự long ngủ say.
Hết thảy nhìn như không có thay đổi gì, nhưng lại giống như có biến hoá.
Sát khí tứ phía.
Hôm nay, ánh mặt trời sáng lạn, chim bay hoa nở.
Lưu Nguyệt được triệu đi Thiên Tây cung, cùng Trần quý phi nói chuyện.
Lưu Nguyệt vốn không phải người thích ngồi nấu cháo tám nhảm, bất quá nàng thực thích Trần quý phi, cho nên có thể cùng bồi, huống chi, từ chỗ Trần quý phi, nàng có thể biết được nhiều tin tức hữu dụng.
Người ta nói vô sự không đăng tam bảo điện (không có việc cần thì không đến làm gì), Trần quý phi tìm nàng chắc chắn không phải chỉ vì muốn bồi đắp tình cảm.
Lưu Nguyệt một thân váy tím nhạt, mái tóc đen thoải mái cột lại xoã xuống tận thắt lưng, bay bay theo từng cử động của nàng, phất qua phất lại, thật tinh nghịch.
“Thu Ngân, Liễu Tâm Ngải là người như thế nào?” Đầu ngón tay mân mê hai viên đá nhỏ, Lưu Nguyệt không chút để ý hỏi.
Khó trách hôm kia Liễu Tâm Ngải căm thù nàng như thế, nguyên lai, Hoàng Đế vốn có ý tứ hôn nàng ta với Hiên Viên Triệt, nhưng tự nhiên nàng không biết từ đâu lại xuất hiện, cắt đứt mộng đẹp cũa nàng ta.
“Ương ngạnh ngang ngược, hữu dũng vô mưu, không phải đối thủ của Vương phi.” Trực tiếp rõ ràng.
Thu Ngân trả lời, thực khiến Lưu Nguyệt vừa lòng, nàng cần những lời đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề như thế, chứ không cần mấy câu nịnh hót.
Gật gật đầu, Liễu Tâm Ngải không khôn ngoan, nàng không thèm để ý tới, Liễu Tâm Tình đỡ hơn một chút, bất quá cũng coi như không cần quan tâm, nhưng Tả tướng Liễu gia phía sau, mới thật là không dễ ăn.
Có một người làm Hoàng Hậu không nói, Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Liễu Tâm Tình cơ bản đã định rồi, lại còn muốn lôi kéo Hiên Viên Triệt, dã tâm thật không nhỏ.
Nàng mặc kệ không quản đến, nhưng nếu dám có ý định động đến người của nàng, vậy đừng trách nàng trảm thảo trừ căn. (nhổ cỏ tận gốc)
“Oaaaaa, Triệt ca ca thật giỏi…” Đúng lúc nghĩ tới đây, một thanh âm huyên náo xa xa loáng thoáng theo gió bay đến, tiếng nói thật nũng nịu, Triệt ca ca, khiến Lưu Nguyệt rùng mình một cái, ai mà khiến người ta ớn nổi gai ốc cả người đến vậy?
“Vương phi, là từ giáo trường bên kia.” Thu Ngân thấy vậy lập tức nói nhanh.
Giáo trường, nơi Hiên Viên Triệt huấn binh luyện võ, Lưu Nguyệt hơi nhướng mày, nheo mắt, ‘tấn công’ Hiên Viên Triệt đến tận đây cơ à.
“Đi, đi nhìn một chút.” Chậm rì rì nói một câu, Lưu Nguyệt chuyển hướng, đi đến giáo trường, nàng muốn nhìn xem, ai dám ‘tấn công’ Hiên Viên Triệt của nàng đây.
Tiếng người ồn ào, giáo trường lúc này tụ tập rất đông binh sĩ, trong ba lớp, ngoài ba lớp, vây giáo trường lại, chật như nêm, thanh âm trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt, cực kỳ náo nhiệt.