Lưu Nguyệt cũng khẩn trương, cũng có vui mừng chờ ngày đại hôn.
Đỗ Nhất cung cấp cho nàng không ít tin tức tình báo, làm cho nàng coi mình như một thường nhân trong cuộc chiến tranh này, cũng biết, lúc này đây, chính là câu nói kia, không sợ hắn đến, chỉ sợ hắn không đến.
Hết thảy Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đều vẫn tỏ ra tự nhiên, nhưng mặt khác triều thần cơ hồ đều nhảy dựng lên, ngũ quốc khai chiến, chiến hỏa ký khai, bọn họ Thiên Thần phải mất nước.
Trên đường mọi lời đồn đãi truyền tới càng điên cuồng.
Mọi người, cơ hồ đều muốn phát điên rồi.
Bóng đêm buông xuống, Lưu Nguyệt ngồi trên một chiếc xe ngựa nhỏ, không mang người nào, đi tới Hữu tướng phủ.
Hữu tướng thiết gia yến, trước đại hôn của Lưu Nguyệt muốn khoản đãi thê tử của ngoại tôn mình, Lưu Nguyệt theo đạo lý tự nhiên không có gì để từ chối không đi.
Bóng đêm mê say, gió thu vi khởi, kia nhè nhẹ gió lạnh thổi làm người sảng khoái cực kỳ.
Lưu Nguyệt tựa vào bên trong xe ngựa, hơi động đậy một chút, tính toán từ nay trở đi cùng Hiên Viên Triệt đại hôn phải chú ý trình tự, nhiều thứ cần phải chú ý, quả thực làm cho nàng thật đau đầu.
Đêm thực tĩnh, hoa đăng mới thắp lên, đường phố có phần tĩnh lặng.
Ngã tư đường chạy về thủ đô người càng đến càng ít, trong không gian lơ đãng, bóng đêm buông xuống, thực tự nhiên.
Lưu Nguyệt trong lòng tính toán, mắt vô ý thức đảo ra ngoài xe ngựa nhìn ngã tư đường, một người cũng không có.
Mi đột nhiên vừa nhíu, là không thích hợp.
Lúc này bóng đêm mới vừa buông xuống, trên ngã tư đường không có khả năng một người cũng không có, như thế nào lại vắng lặng, chắc chắn có vấn đề.
“Chủ nhân, có vấn đề.” Cùng thời gian, đánh xe Đỗ Nhất nhất hạ dừng xe ngựa lại, thấp giọng nói.
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy được một cỗ hương khí thản nhiên, ở trong bóng đêm rất nhanh tràn ngập lại đây.
Thực đạm, thực tinh khiết, cơ hồ làm cho người ta không phát hiện được.
Nhưng là, đây lại là Lưu Nguyệt a.
Lưu Nguyệt chóp mũi khẽ nhúc nhích, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Vô tình, đương thời ngũ quốc còn đang ngấp nghé, vô thanh vô thức muốn triệt thủ tính mệnh.
“Đi.” Đá tung màn ngăn xe, Lưu Nguyệt xoay người một cái phóng ra ngoài.
Mà ngay khi nàng xóc màn xe lên, trong nháy mắt, chung quanh trong màn đêm tĩnh lặng, vô số kiếm quang ánh lên, cắt qua bóng đêm trong không khí, hướng tới Lưu Nguyệt phi vụt mà đến.
Bốn phương tám hướng, các góc đều có.
Thế tới khẩn cấp, nhanh như điện xẹt.
Hàn quang dày đặc, một mũi tên nhọn phá không bay tới, ở dưới ánh trăng phiếm tối đen, hơi thở trầm xuống.
Xương mu bàn chân độc, gặp độc tố huyết phong hầu.
Có người muốn đẩy nàng vào chỗ chết.