Nước văng khăp nơi, giống như một cơn mưa to tầm tã, bao phủ toàn bộ không gian.
Mà Hiên Viên Triệt lại như một pho tượng sát thần, đứng sừng sững trên đỉnh đầu mãng xà, không chút sứt mẻ.
Hắc y Tu La, đứng tại nơi cao nhất, nhìn xuống hết thảy.
Mọi người chung quanh đều ngừng động tác, chỉ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, chính là Độc Cô Dạ và tứ đại thống lĩnh.
Hiên Viên Triệt hung hăng đá cho đại bạch xà một cước, không cho nó trở mình, một bên ngân kiếm trong tay vung lên, hung hăng đâm vào đầu nó, ngay trên vị trí hai mắt, đâm hai cái, một vật chui ra, phi nhanh ra ngoài.
Xa xa, Thanh Liên cong chúa sớm đã bị làm cho kinh ngạc bước nhanh tới, thấy hạt châu trắng bay về hướng nàng, không khỏi giương hai tay tiếp lấy Long vương đan.
Hươu chết vào tay ai, tùy vào bổn sự, đây là ca ca và Dực vương lấy được, Long vương đan bị ai lấy được, cũng không ai có thể cướp đi. (Pra: ý là cả hai người đều góp sức như nhau tiêu diệt mãng xà, nên bây giờ người đầu tiên cầm được long đan cũng sẽ được sở hữu nó luôn)
Trong mắt hiện lên một tia vui sướng, nàng cư nhiên có vận khí tốt như vậy.
Cách đó không xa, Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, cổ tay run lên, Thiên Tằm Ti chớp lên, phá không bay về phía Long vương đan.
Cho nàng ta, mơ đi.
Đó là Hiên Viên Triệt liều mạng lấy được.
Hai tay giơ lên không, mắt thấy sắp tiếp được Long Vương đan kia, đột nhiên màu bạch chợt lóe, một vật phá không mà đến, một phen túm lấy Long vương đan sắp tới tay.
Thanh Liên công chúa không khỏi sửng sốt, nhìn theo ngân quang.
Chỉ thấy Long vương đan màu trắng bị Lưu Nguyệt nắm chặt trong tay, ánh mắt lạnh như băng lại cực kì lãnh duệ quét qua nàng, lạnh đến mức có thể giết chết người.
Thanh Liên công chúa không khỏi đánh cái rùng mình.
“Thế nào?” Căn bản không để ý tới Long vương đan, Hiên Viên Triệt nhảy xuống thân thể của mãng xà vẫn không ngừng vặn vẹo, vọt về phía Lưu Nguyệt.
Thần tình lo lắng, một bên túm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, vẻ xơ xác tiêu điều trên người vẫn bén nhọn như trước.