Phía sau, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ đều xông lên đánh tiếp.
Ai đánh đầu, ai đánh đuôi, không có trao đổi, nhưng một khi cùng nhau hành động lại cực kì ăn ý, căn bản không cần phân phó gì.
Trận chiến vừa rồi, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng bọn họ cũng thấy rõ ràng, đầu của Ngàn năm long xà là bộ phận lợi hại nhất, ngược lại cái đuôi khá yếu ớt.
Nếu để nó cuộn người lại, cái đuôi kia ngâm vào trong nước, không còn nhược điểm nữa, bọn họ chỉ có thể chịu để bị nó đánh tơi bời.
Khống chế đuôi của nó, không thể để nó tấn công cả hai đầu, như vậy mới có chút hy vọng.
Nhất thời, Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch tấn công đầu, Thu Ngân, Ngạn Hổ tấn công đuôi.
Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ và Khinh Thủy cũng vọt lên, Độc Cô Dạ đánh đầu, mà bốn người Khinh Thủy đánh đuôi. Hai bên hợp lại thành một, ba người mạnh nhất ở phía trước, sáu người yếu hơn ở phía sau.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Lưu Nguyệt giương mắt nhìn chín người xông lên tiền phương, chỉ thấy bóng kiếm phi múa, nhanh đến mức làm cho nàng không nhìn thấy rõ chiêu thức, thân hình lúc cao lúc thấp, khinh công tuyệt đỉnh tung hoàng tiến lùi, chỉ thấy bóng người chớp lên, nếu không phải do quần áo, căn bản không nhìn ra đâu là người đâu là ảnh.
Quá nhanh.
Đây là chỗ tốt của khinh công.
Lưu Nguyệt chỉ chớp mắt vài cái, không hề động thủ.
Nàng chính là một chiêu mất mạng, chính là giết chóc, chính là đạn pháo súng ống, mà con mãng xà này nhìn qua cũng phải một trăm tám mươi năm, muốn một chiêu chí mạng, thật không dễ dàng, nàng không có tài năng như đám người Hiên Viên Triệt tung hoành trong không trung.
Nàng bây giờ tiến lên, chỉ có vướng chân, không giúp được gì.
Cẩn thận nhìn trận chiến kịch liệt trước mắt, chín thân ảnh tung bay không ngừng, kiếm khí ngang trời.
Đại bạch xà bị vây quanh, đỏ mắt suy nghĩ, mở lớn miệng đấu đá lung tung, răng nanh màu đen dưới ánh kim quang của mặt trời, tỏa ra sát khí âm trầm, hơi thở tąnh hôi đến mức nàng đứng xa như vậy vẫn thấy ghê tởm.