Lưu Nguyệt đã đứng ở phia sau thất đường chủ từ lúc nào, dây đàn trên đầu ngón tay thẳng tắp, từng giọt từng giọt máu nhỏ dần xuống đất.
Mở to mắt, thất đường chủ chậm rãi ngã về phía sau.
Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, ném cây huyền cầm đầy máu đi.
“Rất đẹp. Ta biết huynh không hề đơn giản như vậy.” Cầm huyền vừa ném ra, Vân Triệu đã nhanh chóng chạy lại, tươi cười đầy mặt nhìn Lưu Nguyệt. một bên chiết phiến trong tay vung vẩy, người Tây Hán chung quang không thể nào chạm tới người.
Lưu Nguyệt nghe vậy, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Triệu, đột nhiên nhướng mày cười nói : “Phải không ?”
“Giết Tây Hán bằng thuốc độc, ám sát Hậu Kim quốc chủ, không hổ là huynh đệ của ta, có khả năng.” Chiết phiến trong tay vừa lật, vung lên một cái liền ngăn được những mũi kiếm sắc nhọn, Vân Triệu cười nheo mắt lại, thoạt nhìn rất vui vẻ.
“Tây Hán cháy.” Lời nói còn đang phiêu đãng trong không trung, đột nhiên có người kinh hãi kêu lên.
Theo phương hướng ấy nhìn qua đại môn, có thể thấy rõ ràng nơi của Tây Hán, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa vàng dưới ánh sáng mặt trời, cực kì chói mắt.
Tây Hán cháy, nháy mắt, những người đang cố chống đỡ trong đại sảnh như bị dội một gáo nước lạnh, đầu mùa xuân tháng ba lại lạnh như trời đông.
Khó trách cứu viện của Tây Hán không có tới, hiện tại xem ra Tây Hán tự thân còn khó bảo toàn.
Là ai? Xuống tay ngoan độc như thế, tâm tư thâm sâu như thế, là ai?
“Thái tử điện hạ, đi mau.” Lục đường chủ thấy tình thế như vậy, trong lòng biết không ổn, nhất thời hô lớn một tiếng, trong đại sảnh, những người có thân thủ tốt nhất, nghe thấy hiệu lệnh đều nhất tề lui đến bên người Thần Phi để bảo vệ, chạy ra bên ngoài.
Mà lục đường chủ nhanh chóng xoay người, không đi ra ngoài cùng Thần Phi mà lại vọt ngược lại chỗ Lưu Nguyệt.
Thần Phi cũng là một nhân vật lợi hại, thấy vậy biết là lục đường đang kéo dài thời gian giúp hắn, trong lòng mặc dù đau, nhưng cũng không quay đầu lại, đi theo người của Tây Hán đi ra ngoài.
Một mảnh giết chóc, hết sức hỗn loạn.