“Phanh.” Nửa ngày, đại môn phịch một tiếng mở ra, vài người nối đuôi nhau đi đến.
Lưu Nguyệt không có quay đầu lại, chỉ hơi nhếch khóe miệng. Tiếng bước chân kia đang tiến đến gần. Đến đây, nàng đang chờ hắn – Phỉ Thành Liệt, đi ra.
Dẫn đầu, Phỉ Thành Liệt vẻ mặt nghiêm túc, đi theo phía sau là ba nam tử trung niên, trong đó hai người gầy tong teo (tong teo là ta chém thêm ^^), một ngăm đen, bám sát phía sau, Phỉ Thành Liệt.
Bốn người tôn quý nhất của Tiền Tứ đường, hiện giờ lại đi ở cuối hàng, xem ra hai người đi ngay sau Phỉ Thành Liệt kia, chức vị chắc chắn cao hơn bọn họ, hiển nhiên là người của Hậu Tam đcường.
Lưu Nguyệt trong lòng tính toán.
“Tiểu ca, chúng ta cần phân biệt.” Phỉ Thành Liệt đứng cách đài cao nửa trượng, nhìn Hiên Viên Triệt, thần tình nghiêm túc nói.
Hiên Viên Triệt thản nhiên liếc nhìn Phỉ Thành Liệt một cái, bình tĩnh, gật gật đầu, một tay cầm lấy bạch ngọc băng hạp, một tay châm cây đuốc nhỏ, ghé vào gần Phật Lạc Hoa.
Cây Phật Lạc sinh trưởng ở sông băng, nếu có bị đốt cũng không bị gì, chỉ bị cháy sém chút mà thôi.
Hiên Viên Triệt bỏ qua, nếu định cướp đoạt, cho dù người trước mắt có nhanh đến đâu, hắn ném hỏa vào chắc chắn cũng nhanh hơn.
Phỉ Thành Liệt thấy vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu, tứ đường đường chủ lập tức tiến lên trước.
Hai người tinh tế quan sát, cẩn thận ngửi mùi Phật Lạc Hoa phát ra trong không khí.
Mất nửa ngày, Phỉ Thành Liệt quay đầu liếc nhìn tứ đường đường chủ một cái, hai người đồng thời gật gật đầu.
“Đồ thật.” Trên mặt Phỉ Thành Liệt hiện lên chút vui mừng.
Hậu Kim có được bảo vật này, vui vẻ, hoan hỉ nhất chính là con hắn Phỉ Nghiêm vẫn không thấy đỡ hơn, cả ngày hôn mê. Hiện tại có Phật Lạc Hoa, chỉ cần một chút, độc của Phỉ Nghiêm nhất định có thể giải.
Đây cũng là lí do hắn bước ra khỏi Tây hán, là tối trọng yếu địa phương.
Thần Phi nghe vậy, trong mắt chợt lóe qua tia hưng phấn, gật gật đầu với Phỉ Thành Liệt, một bên quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt nói : “Tốt, thành giao.”