Ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hít một hơi thật sâu.
“Đừng nói với ta cái gì không có, của chàng chính là của ta, của ta chính là của chàng, chàng không làm, ta làm. Đó là chuyện đương nhiên.”
Không phải chuyện gì to tát, nàng chỉ cho rằng như vậy.
Hiên viên triệt nghe vậy, khóe miệng vương vất một tia yêu mị, cực kì tươi cười : “Ta cũng không định nói gì nàng cả, chúng ta là vợ chồng không cần khách khí.”
“Cái này đúng.” Vợ chồng, thật là dễ nghe, cảm giác rất tốt.
“Vậy hiện tại, nói cho ta kế hoạch của nàng, ta đối với chuyện vào hang hổ này cũng cảm thấy có hứng thú.” Hai người đều hiểu được tình hình hiện tại, ở trong lòng địch, một sự cố nhỏ cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tình, có thể chậm rãi bày tỏ. Nhưng giải quyết chuyện trước mắt mới là tối trọng yếu.
Hiên Viên Triệt để đầu của Lưu Nguyệt tựa trên vai mình, trong ánh mắt hiện lên một tia cười, một tia sát khí.
Vì cảm động tiểu vương phi của hắn, Hiên Viên Triệt hắn sẽ đối đãi với bọn họ thật tốt. Đừng tưởng hắn không có ở đây thì có thể dễ dàng khi dễ nàng.
Bóng đêm bao phủ, mặt trăng lặn dần về phía tây.
Bóng đêm dần dần biến mất, màn trời màu lam thật đẹp giống như biển rộng thâm thúy. Đêm lập tức trôi qua, bình minh sắp đến.
Đứng lên gật gật đầu, Hiên Viên Triệt nói với Lưu Nguyệt : “Tốt, cứ như vậy đi, hắn không ra, ta cũng có biện pháp gọi hắn ra.” Dứt lời, xoay người đi đến chỗ cửa sổ.
“Chàng định đi đâu?” Lưu Nguyệt thấy vậy mở to mắt.
Hiên Viên Triệt quay đầu cười với nàng : “Bọn họ có người ẩn núp ở Thiên Thần, chẳng lẽ chúng ta không có sao? Lưu Nguyệt, cũng không nên coi thường trượng phu của nàng, ta có chỗ ở, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ nhìn thấy ta.”
Dứt lơi, môi khẽ nhếch, cười sáng lạn với Lưu Nguyệt, thân ảnh đỏ sậm nhoàng lên một cái, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi duỗi thắt lưng. Ba năm trước đây, bọn họ bị khi dễ thảm, hiện tại, đến lúc trả lại tất cả rồi.