Hồi báo tin tức Trung Quốc và Phương Tây hán, Hán chủ vẫn là một người thần bí, trước kia ngay tại thời điểm diễn ra tiệc mừng thọ của Hậu kim quốc chủ, còn có thể xuất hiện một chút, nhưng vài năm còn lại thì căn bản mặt cũng không thấy, quả thực chính là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (tức là thần long thấy đầu không thấy đuôi).
Hôm nay, nếu không phải nàng đánh tiểu nhân, khiến lão một phen lo lắng thì không biết lúc nào lão mới xuất hiện, chỉ sợ muốn gặp được Phỉ Thành Liệt, e rằng khó như lên trời.
“Cái vật kia có phải hay không đang ở trong Tây Hán?” Trầm ngâm một lát, Lưu Nguyệt đè thấp thanh âm nói.
Đỗ Nhất vừa nghe hỏi liền gật gật đầu, cũng đè thấp thanh âm : “Vâng, tin tức tuyệt đối tin cậy, nhưng vẫn chưa biết bị giấu ở địa phương nào.”
Lưu Nguyệt đầu ngón tay gõ gõ ở mặt bàn, con mắt không ngừng chuyển động.
Nàng đến Hậu Kim thứ nhất chính là vì báo thù.
Thứ hai, nghe nói Hậu Kim quốc có thể xưng hùng ở đại lục Tây nam, chính là nhờ có trong tay tấm bản đồ ghi chép tất cả địa hình của Tây nam.
Theo tương truyền, nếu như có nó trong tay thì lãnh thổ cùng với lợi thế địa hình tam quốc ở Tây nam không có gì là không biết
Mà Thiên thần của bọn họ chính là một trong tam quốc.
Vật như vậy, như thế nào có thể để Hậu Kim quốc có trong tay.
Tây Hán, chỉ có nhân tài được Hậu Kim quốc chủ tín nhiệm thì mới có thể đi vào, hiện tại, nàng chính là người như vậy.
“Lưu huynh, Lưu huynh, như thế nào lại ngồi trong bóng tối, đi ra uống trà……” Chính trong lúc suy tư, bên ngoài Vân Triệu đột nhiên lên tiếng. Ngay sau đó chợt nghe gặp tiếng bước chân đi tới.
Lưu Nguyệt thấy vậy khuôn mặt khẽ động, nhẹ nhàng phất phất tay, Đỗ Nhất lập tức liền đi vào hậu đường.
Uống trà, ý kiến hay.
Nhìn bầu trời ánh sáng trong xanh , thật sự khiến cho người ta yêu thích.
Đại hôn, đầu tắt mặt tối chuẩn bị.
Cánh cửa Phiêu Kị tướng quân phủ suýt chút nữa bị phá nát, Vân Triệu vẻ mặt khó coi nhưng vì Lưu Nguyệt mà đứng ra ứng phó. Lưu Nguyệt cùng Đỗ Nhất, một người cả ngày ở trong hoàng cung làm bạn cùng thái tử Thần Phi, chơi bời lêu lổng. Một người chỉ cần không để mắt tới là lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đem Vân Triệu từ một ngoại nhân, trở thành quản gia nô bộc của bọn họ, kiêm hết mọi việc kể cả việc đuổi hết đám người ở ngoài phủ.
Vân Triệu kêu khổ thấu trời nhưng lại không muốn rời đi.
Thật là không biết phải làm thế nào.